Hai bên hàn huyên vài câu, chẳng qua cũng chỉ  những lời xã giao giả dối như "Đã  danh từ lâu", "Không cần khách sáo". Một lúc ,   nhiều  qua   , Trịnh phu nhân đều giúp giới thiệu.
Thương nhân buôn muối, thương nhân vận chuyển đường thủy, thương nhân buôn hải sản, thương nhân buôn ... Trong vỏn vẹn nửa canh giờ, Minh Nguyệt  tiếp xúc với vô  đại thương gia mà hai mươi năm  nàng  từng thấy qua.
Đa    đều giữ thái độ bảo thủ, quan sát đối với Minh Nguyệt mới gặp  đầu,  quá khách sáo mà cũng  quá xa cách.
 rừng lớn thì chim nào cũng ,  nhiều thì khó tránh khỏi kẻ thiển cận.
Một phu nhân  ba mươi tuổi liếc qua  Minh Nguyệt,  : "Không  là tiểu thư nhà ai,  ăn mặc thanh bạch đến ."
Xung quanh tức thì im lặng.
Không ai lập tức nhảy  bênh vực.
Mọi  đều  thận trọng,   vô cớ gây thù chuốc oán, nhưng cũng   mạo hiểm  tay tương trợ.
Các loại ánh mắt đều đổ dồn về phía Minh Nguyệt, kẻ chờ xem trò , kẻ chờ xem phản ứng của nàng, đủ cả.
Trịnh phu nhân liếc    lên tiếng, khẽ  một tiếng, dường như   thấy, kéo Minh Nguyệt tiếp tục trò chuyện. Nói vài câu, thấy sắc mặt   trở nên khó coi, nàng  đột nhiên thêm một câu: "Ta thấy cây trâm cài của , hình như là kiểu dáng trong kinh thành."
Vô  ánh mắt "vèo" một cái đổ dồn lên đầu Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt  hề biến sắc, dùng ngữ khí vô cùng bình thản, dường như chuyện thường ngày mà đáp: " , là vật Quý nhân ban tặng, tổng  mang  cho thấy ánh sáng chút ít."
Mấy   gần  kỹ hơn, lúc  mới phát hiện  dấu triện  cây trâm cài tóc đó.
Một phu nhân  mối giao hảo  với Trịnh phu nhân nhân cơ hội hỏi: "Xem  giống như dấu triện vật dụng thượng phẩm."
Thấy Minh Nguyệt gật đầu,   lập tức thu  vẻ khinh thường, tỏ thái độ kính cẩn.
Vị phu nhân  lên tiếng  khó  mặt mày trắng bệch, lầm bầm vài tiếng,  vội vàng   rời .
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Trịnh phu nhân  lạnh thành tiếng  lưng ả.
Ả  đơn thuần là chướng mắt Minh Nguyệt tuổi trẻ ? Không, là đang mượn cớ  khó Minh Nguyệt để đ.á.n.h  mặt !
Kẻ  mất hứng  rời , bầu  khí vốn đông cứng dường như lập tức lưu chuyển trở . Nhiều  đàn ông, phụ nữ quen thuộc lẫn xa lạ nhiệt tình trò chuyện, cứ như thể mỗi  đều là tri kỷ quen   cả nửa đời.
Tác giả  lời  : Hôm nay  chút việc, buổi chiều 18:00 sẽ  chương thứ hai nhé, moah moah!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hao-thuong/chuong-321.html.]
--- Chương 84 ---
Những kẻ  ăn buôn bán, nụ  giả tạo chính là bản lĩnh gia truyền. Trịnh phu nhân giới thiệu  nhiều , ai nấy đều  thiết hòa nhã, nhưng Minh Nguyệt  chắc nàng  thực sự  thiết  yêu thích ai, song ai là kẻ  ưa thì   rõ mười mươi.
Phu nhân lời lẽ    rời , Trịnh phu nhân liền  với Minh Nguyệt: "Một kẻ chuyên bán gỗ, bán đá,  cần  bận tâm."
Giọng của Trịnh phu nhân  nhỏ, mấy  đang hàn huyên gần đó đều  thấy, nhưng  một ai để ý, hiển nhiên là hai bên   hiềm khích từ lâu, lâu đến mức những  quen đều  quen với kiểu nhắm   .
Lại   hỏi Minh Nguyệt  nghề gì,   là thương nhân tơ lụa, dường như  chút thất vọng.
Thương nhân tơ lụa ư? Vùng Giang Nam  chẳng thiếu gì thương nhân tơ lụa.
  đến , ít nhiều gì cũng  nể mặt Trịnh phu nhân,  hỏi Minh Nguyệt bán loại tơ lụa nào, "Những loại hoa văn  thị trường cũng chỉ  bấy nhiêu,  chút nhàm chán . Nhà   tự  ?"
Nếu chỉ là  bán buôn khắp nơi thì  còn gì để .
Minh Nguyệt luôn kiên trì " giàu trong im lặng",  dễ dàng tiết lộ thông tin của   bên ngoài.  lúc , trong tình cảnh , nếu cứ tiếp tục che giấu tài năng, chỉ  nước  đẩy  ngoài:
Đối phương  thể hiện thiện ý, công khai  phận,  nhận  sự đáp  tương tự. Nếu  đáp  , sẽ  loại khỏi cuộc chơi.
Minh Nguyệt  khiêm tốn: "Nói   sợ chư vị chê ,   nghề   bao lâu, may mắn  Quý nhân đề bạt, mới  thể  chuyện hôm nay..." Nàng chỉ tay về phía chiếc rèm che lòe loẹt đằng xa, "Nhờ  ba loại Hạ Nhiễm nên may mắn kiếm  chút cơm ăn."
"Hạ Nhiễm?!"
Đừng  là những  đang  chuyện  đùa, ngay cả vợ chồng họ Trịnh cũng  chút kinh ngạc, hóa  là do nhà nàng   ?
Mấy ngày  nhận lễ vật Đoan Ngọ, trong đó  hai xấp Hạ Nhiễm. Cứ tưởng là họ cố ý mua loại vải  bên ngoài để đáp  cặp chén bạc Tây Lai,  ngờ  là từ nhà nàng!
Phải ,  chuyện như thế mới giải thích . Tại  nàng tuổi còn nhỏ   thể mua  một tòa viên tử; và tại  một thương nhân tơ lụa nơi  cũng    ban thưởng của Quý nhân trong kinh thành...
Ánh mắt    nàng lập tức  đổi.
Người  thường , một chiêu độc quyền là ăn cả thiên hạ. Tuy năm nay sự săn đón Hạ Nhiễm của thế nhân   giảm sút, nhưng dù mỗi năm chỉ bán  một ngàn xấp  chăng nữa, ít nhất cũng thu về mười vạn lượng bạc,  thể xem thường.
Quan trọng hơn, Hạ Nhiễm là loại vải  giới hoàng  quốc thích ưa chuộng, bản  Minh Nguyệt  đeo trang sức "Quý nhân ban tặng", điều    cho thấy nàng   một nhân vật lớn nào đó để mắt đến ?
"Ôi chao," Tiền phu nhân nhà buôn   lập tức kéo tay Minh Nguyệt  , "Sớm  như ,  còn cần  phí công sức  chỗ khác  gì, cứ trực tiếp tìm  mua là  !"
Minh Nguyệt trong lòng   suy đoán, "Chẳng lẽ..."
Trịnh phu nhân  chỉ  tấm rèm Hạ Nhiễm đó, "Đó chính là của nhà  ."