“Đầu lĩnh, tìm  ?” Tên nha dịch mặt trẻ con tiến  gần Biện Từ,  hì hì .
“Ăn  hàm hồ.” Biện Từ nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
“Ta ăn  hàm hồ ư? Ngài xem, cứ như thế , cứ trừng trừng !” Tên mặt trẻ con giơ hai ngón tay, nhanh chóng khoa tay múa chân giữa đôi mắt và bến cảng, “Vừa   gọi Ngài, Ngài còn thất thần đấy.”
“Ngươi gọi ?” Biện Từ liếc  nửa  nửa .
Chơi trò [Binh bất yếm trá] với , ngươi còn non lắm.
Tên mặt trẻ con vốn định lừa  một phen thì lập tức tan tác như núi đổ, “Ờ,  lẽ là  nhớ nhầm .”
“Trí nhớ   thì  khám đại phu ,” Biện Từ nửa thật nửa giả đá  m.ô.n.g  một cái, “Ngày nào  mà chẳng  ?”
“Hừ,   theo Ngài bao nhiêu năm ? Lừa   khác, lừa   ?” Tên mặt trẻ con khoanh tay  ngực, vẻ mặt kiêu ngạo, “Ngày thường Ngài   là kiểu gì? Giống như luyện chim ưng , y như mặt trời mùa hè nóng bức, hận  thể thiêu sống  , còn bây giờ thì ? Chậc chậc, cứ như nước mùa xuân dâng lên ở Tây Hồ…”
Lại  mềm mại,   ấm áp!
Khiến trong lòng  cứ thấy rợn tóc gáy!
Biện Từ  để ý tới , phất tay gọi một  đàn ông mang gánh hàng trông lấm la lấm lét,   nuốt nước bọt, chân cứng , mồ hôi lạnh lập tức túa .
Không cần Biện Từ  căn dặn thêm, tên mặt trẻ con lập tức  qua kiểm tra theo lệ thường, phát hiện hơn ba mươi thỏi mực  giấu trong ngăn kẹp  đáy gánh hàng, đều  gói kỹ bằng giấy dầu.
“Giấu kỹ thế ,”  trêu chọc, “Phòng chúng  ?”
“Không  , phòng trộm đó!” Người đàn ông vội vàng biện giải.
Tên mặt trẻ con lấy  mấy thỏi xé mở, đưa cho Biện Từ,   khịt mũi ngửi một cái, nhe miệng , “Mực Hấp Châu,  nộp thuế ?”
Mực Hấp Châu nổi tiếng khắp thiên hạ, theo luật pháp quy định,  mười thỏi  tính là kinh doanh, cần  nộp thuế.
Người đàn ông cố gắng chối cãi, “Đại nhân, tiểu nhân dùng cho bản  thôi.”
“Ngươi nấu canh mà uống , một  dùng hơn ba mươi thỏi mực!” Tên mặt trẻ con kéo dài khuôn mặt, trông bớt vẻ non nớt.
Người đàn ông ngoan cố cãi, “Tiểu nhân thích  sách, hồi nhỏ nhà nghèo, nay…”
“Nay ngươi bèn dùng mực Hấp Châu quý giá để chép sách , hửm?” Biện Từ cầm thỏi mực trong tay,  vòng quanh  nửa vòng, trông giống hệt con mèo đang trêu chuột, trơ mắt  mồ hôi hột lăn dài  thái dương .
Thỏi mực   đủ tinh tế, khói dầu cũng kém,  thể coi là thượng phẩm trong  mực Hấp Châu, nhưng mỗi thỏi  thị trường cũng  thể bán   tám lượng,  thể   bao nhiêu chữ? Ngược ,   ăn mặc, lời  cử chỉ đều toát  vẻ hèn mọn nghèo túng, ngay cả một tùy tùng cũng  ,    thể dùng loại mực  để  lách lớn!
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Cạnh bến cảng  một văn phòng tạm thời do nha môn Thủy Tư thiết lập, mái che, bàn sách, bút mực giấy nghiên đều đầy đủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hao-thuong/chuong-315.html.]
Lời  dối quá vụng về, còn chẳng chịu nổi như bọt xà phòng  ánh mặt trời, Biện Từ lười đôi co với  đàn ông , túm lấy cổ áo , đẩy  đến bên bàn sách, “Viết .”
Người đàn ông ngây , “A?”
“A cái gì mà a,  !” Tên mặt trẻ con gần như mang theo vài phần hả hê,  hiệu cho đồng liêu đưa cây bút  chấm đầy mực cho , “Viết .”
Cổ họng  đàn ông nuốt khan, hai tay  ngừng run rẩy.
Hắn quả thực  chữ, nhưng…
“Viết cái thứ quái quỷ gì !” Tên mặt trẻ con  thể chịu nổi, chọc  đầu  mắng, “Cái nét chữ nát như tương  của ngươi, còn dám  dùng mực Hấp Châu? Đến giấy cỏ lau chùi đ.í.t cũng  ngươi  hỏng!”
Không nghĩ   cái cớ nào  hơn  khi trốn thuế ?
Người đàn ông  chọc cho lảo đảo, hai chân mềm nhũn quỳ xuống, “Đại nhân tha mạng, tiểu nhân nhất thời hồ đồ, nay   sai , nguyện ý nộp thuế bù! Nhà tiểu nhân    già,   vợ con, xin Đại nhân niệm tình tiểu nhân phạm   đầu, bỏ qua cho!”
“Lần đầu phạm ? Kẻ  gặp ngày mười hai tháng  và mùng mười tháng Giêng là ma quỷ  ?” Biện Từ ném thỏi mực , lấy khăn tay lau tay,  nhẹ bẫng, “Lần  trốn thuế,  đó  tìm  cách chối cãi,  coi luật pháp  gì, lừa gạt quan , tội chồng thêm một bậc, dẫn .”
Người đàn ông  xong, mặt xám như tro tàn, mềm nhũn  nhấc .
Tên mặt trẻ con  khẩy: “Ngươi đây là  sai ? Ngươi là  sợ thì !”
Đã cho ngươi hai cơ hội, tiếc là ngươi   trân trọng!
Ngay cả việc tìm thêm vài  chia , mỗi  mang giới hạn mười thỏi mực, Biện Từ nhắm một mắt mở một mắt cũng cho qua , đằng   tham lam đến mức ngay cả  vốn liếng nhỏ bé  cũng  tham...
Thấy mặt trời dần lên cao, tên mặt trẻ con  với Biện Từ: “Đầu lĩnh, Ngài tự   dùng bữa,  là tiếp tục  chằm chằm,  cho  mang đến?”
Hai chữ “ chằm chằm”     với giọng điệu cực kỳ kỳ quái.
Biện Từ nhắm mắt , dường như  nhịn cái gì đó, nhưng khi mở mắt   nữa đối diện với cái nháy mắt nháy mày của , Biện Từ vẫn  nhịn , nhấc chân tặng  một cú ngã sấp mặt.
“Ai da!” Tên mặt trẻ con nhân tiện  rạp xuống đất, bò dậy, phủi lung tung hai cái, lầm bầm nhỏ giọng, “Cây sắt trăm năm nở hoa dại, chẳng lẽ  cho    …”
Thấy Biện Từ  rục rịch,  phóng vụt  thật xa, giữa đường vẫn  quên    lùi , “Hạ chức  lấy cơm cho Ngài đây, phiền Ngài tiếp tục…  chằm chằm!”
Nói đến cuối cùng,   dùng hai ngón tay khoa tay múa chân  mắt.
Biện Từ: “…”
Biện Từ mặt đen như mực  động tác cứa cổ với .
Hiếm khi thấy  chịu thiệt, tên mặt trẻ con  càng lớn hơn.