Trần Đại Tỷ nổi tiếng khéo tay và tính toán chi li, những thứ nàng   chọn tất nhiên  thể sai,  khí lập tức trở nên sôi nổi,  phụ nữ  tranh giành với nàng  lập tức cũng mua vài miếng.
Vài  vốn   ý định mua cũng bắt đầu rục rịch, chỉ là   bắt đầu từ .
Minh Nguyệt kịp thời lên tiếng: “Nếu  chê,   thể giúp   tham khảo! Dù   mua vải của nhà  cũng  !”
Rất nhiều   ý tưởng, nhưng    thế nào để thực hiện, đang lưỡng lự khó xử,  lời  quả thật như tiếng trời, quả nhiên nhao nhao  lên:
“Ta  may cho cha đứa trẻ một chiếc trường sam để mặc, nhưng dù gì  cũng là một chức quản sự, ăn mặc   trọng thì  …”
“Ta  báo hiếu nương , nhưng   sáu mươi lăm tuổi, nếu may quá hoa hòe thì sẽ     chê.”
Minh Nguyệt  ,  nhanh nhẹn lật  các mảnh vải dài với màu sắc và chất liệu khác ,  hết xếp các màu đen xanh, tro đá và xanh mực, “Ba mảnh  độ dày tương đương,  đều là hoa văn chìm, nếu cứ thế  mà xếp chéo lên , chính là ý nghĩa   về bước lên cao, đảm bảo Chưởng quầy  thấy cũng  mừng lòng.”
Nàng dâu  mắt sáng rực, vui vẻ : “Nói thật,  luôn cảm thấy màu đen xanh thì già dặn, màu tro đá thì nhạt nhẽo, xanh mực thì u ám,  ngờ qua tay khéo léo của cô  trở nên  trầm    toát lên vẻ thanh tú, quả thật  tồi.”
Minh Nguyệt   với cô con gái hiếu thảo thứ hai: “Lão thái thái là   phúc, con cái hiếu thảo,  ngoài còn dám  gì ? Nếu  , chi bằng lấy màu xanh hồ thủy  chủ đạo, kết hợp với màu vàng mùa thu và màu đỏ son, chính là màu phi tiên mà các vị Bồ Tát thường mặc!”
Người già  tuổi, quả thực  nên mặc quá lòe loẹt, nhưng nếu cứ mặc u ám trầm buồn, chẳng  càng  lộ vẻ già nua, c.h.ế.t chóc ? Cũng  cát tường.
Cứ   những pho tượng thần trong miếu, trong quan mà xem, vị nào mà chẳng rực rỡ sắc màu, nhưng nào thấy ai  là  trang nghiêm?
Con gái hiếu thảo  thấy, quả nhiên  vui vẻ   chói mắt, “Cái  , cái  thật sự ,    già  cũng sẽ mặc như thế.”
Trước , cứ nghĩ hễ  hỷ sự là  may màu đỏ, xanh lá, tím thật nổi bật, càng tươi sáng càng tỏ lòng hiếu thảo, nhưng  từ xa  thấy như một mảng t.h.u.ố.c nhuộm lớn khó hòa tan, thường ngày cũng  tiện mặc. Không ngờ nhiều màu sắc kết hợp  một chỗ,  cân đối ngoài sức tưởng tượng,   mắt cũng thấy thoải mái, mặc ngày thường cũng chẳng  chỗ nào chê trách.
Mọi  tụ  một chỗ,    ,  còn vội vã về nhà nữa.
Ngày đầu tiên khai trương, nhiều  còn  xem, khách hàng thực sự sảng khoái chỉ  hai : lão thái thái mua sáu mươi miếng lụa dày cho cháu trai, hai trăm bốn mươi văn; Trần Đại Tỷ mua một trăm bảy mươi miếng lụa mỏng cho con trai, ba trăm bốn mươi văn, tổng cộng năm trăm tám mươi văn.
Ngoài  còn hai  chuyên  may vá,  lượt chọn hơn chục miếng gấm hình tròn, hình dài để may túi tiền, trán bọc bán, thu về sáu mươi tư văn.
Vị phu nhân  may trường sam cho chồng và cô con gái hiếu thảo tuy động lòng, nhưng đều còn chần chừ,   là vì  quen tiết kiệm,  từng mua lụa gấm, nên tiếc tiền;   là vì còn  các   tỷ  khác, cần  bàn bạc .
Tuy  thành giao, nhưng  vẻ luyến tiếc khi họ rời , ngày mai, ngày  nhất định sẽ  !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hao-thuong/chuong-31.html.]
Về đến khách sạn, Minh Nguyệt đổ hết  tiền kiếm  , mắt sáng rực,  bò  bàn đếm từng đồng một, năm, mười, mười lăm, hai mươi… tròn sáu trăm bốn mươi bốn văn!
Trừ  năm thành tiền vốn,  trừ  hai văn tiền vốn của tấm gấm tặng Trần Đại Tỷ, một ngày nàng  kiếm  ba trăm hai mươi văn!
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Trừ  một trăm văn tiền phòng trọ, vẫn còn dư  hai trăm hai mươi văn!
Phát tài !
Nếu mỗi ngày đều như , tiền vốn và lộ phí đều  thể thu hồi nhanh chóng!
Minh Nguyệt bịt miệng   thành tiếng, vui vẻ đến mức đạp cả chân.
Ta    mà, việc  ăn   thể  !
Tác giả  lời  :
--- Chương 13 ---
Có  khởi đầu hồng phát, Minh Nguyệt vô cùng phấn chấn, thao thức lăn qua lộn   giường nửa đêm, ánh mắt rơi  bốn tấm lụa là .
Cũng đến lúc chúng  sử dụng .
Sáng sớm hôm , nàng mở mắt, nhảy chân sáo  ngoài ăn ổ bánh màn thầu rau dại miễn phí của khách điếm,   về phòng rửa mặt, còn đặc biệt nhờ tiểu nhị chạy chân mua một hộp bột xỉ nha (bột trắng răng) để đ.á.n.h răng.
Thường xuyên   chuyện gần gũi với khách, mà giờ ngày càng oi bức, nếu  thở  thơm tho thì e rằng sẽ   lòng.
Hôm qua nàng  khắp các ngõ hẻm cả ngày, khó tránh khỏi đổ mồ hôi, bộ Thủy Điền Y  mặc  dính chút mùi, hôm nay liền treo trong phòng hong gió, mặc bộ khác tươi sáng rực rỡ hơn.
Minh Nguyệt  tiên  đến ngõ hẻm hôm qua gặp Trần Đại Tỷ, nàng  hô một câu, Trần Đại Tỷ liền “vụt” một tiếng chui  khỏi cửa, rõ ràng  chờ đợi từ lâu.
“Hôm nay quả nhiên  hàng mới ?”
“Ta  dám lừa gạt ?” Minh Nguyệt  mở bọc hàng, “Người xem, còn nhiều hơn hôm qua nữa kìa.”
Trần Đại Tỷ cực kỳ hài lòng với hành động Minh Nguyệt đến chỗ  , điều  khiến nàng cảm thấy  coi trọng một cách vô hình, giống như miếng gấm Ngũ Phúc Bổng Thọ tặng riêng hôm qua, là một đãi ngộ đặc biệt khác biệt với những khách hàng khác.