Hào Thương - Chương 265

Cập nhật lúc: 2025-10-26 07:54:15
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

kể từ khi Minh Nguyệt giúp bà chọn trang điểm, phối hợp xiêm y, những xung quanh đều khen bà trang sức tề chỉnh, thanh thoát, Lâm thái thái dần trở nên tự tin, còn cúi lưng khom gối nữa, nhiều bộ quần áo đây dám mặc giờ cũng vặn.

Bây giờ thỉnh thoảng bà quần áo mới, còn sẵn lòng chủ động ngoài dạo, nhận thêm nhiều lời khen ngợi, đó càng sẵn lòng sửa sang bản , cảm thấy cuộc sống thêm nhiều niềm vui.

Minh Nguyệt Lâm thái thái mắt thần thái bay bổng, dung quang rạng rỡ, nhớ "tiểu lão thái thái" ám đạm vô quang, thường xuyên né tránh ngày , quả thực là khác biệt trời vực, vui cho bà, cũng chút đắc ý: Ta cũng xem như một việc lớn lao!

Lại Lâm thái thái tính toán tấm tơ nhuộm ráng chiều nhận , "Màu sắc đó cực kỳ , chính là để mặc trong dịp lễ, tiên sai thợ may cho Lão thái thái một bộ, mặc Tết Nguyên Tiêu..."

Đợi Lão thái thái mặc qua, vãn bối liền thể tiếp nhận.

Lãnh Hàn Hạ Vũ

Hai chuyện gần nửa ngày, nước cũng uống cạn hai ấm, Lâm thái thái lúc mới còn hết ý, "Suýt nữa quên mất chính sự. Tháng bảy năm là lễ chỉnh thọ (sinh nhật lớn) của Lão thái thái, và lão gia đều tổ chức lớn, lễ vật thì cũng chỉ là những thứ đó... Ta nghĩ già bà hướng Phật, những thứ như tượng Phật vàng ngọc, tranh treo của danh gia đều thiếu, nếu tặng thêm nữa e rằng rơi lối mòn, bằng nhờ ngươi tìm một thợ thêu đáng tin cậy, thêu một bức tượng Quan Âm, cao gần bằng thật, treo trong Phật đường để thể hiện sự thành kính."

Minh Nguyệt hỏi kỹ yêu cầu và điều kiêng kỵ, trong lòng liền chủ ý, tự tin : "Chuyện khó, cứ giao cho lo liệu!"

Vương gia phất lên nhờ việc buôn bán thức ăn, bữa cơm Giao thừa càng đặc biệt long trọng, món bay trời, món chạy đất, món bơi nước, thiếu thứ gì.

Giữa bàn một con cá chép lớn chiên vàng rực, ngụ ý niên niên hữu dư (dư dả quanh năm), tám món mặn, tám món chay cùng nhiều canh và điểm tâm khác.

Minh Nguyệt là quý khách, Vương đại quan nhân liền sai gắp phần thịt non ở bụng cá cho nàng ăn, mang rượu trái cây tự ủ trong hầm mời.

Minh Nguyệt ngày thường uống một giọt rượu nào, hôm nay thả lỏng, vài chén rượu trái cây cho là " say " xuống bụng, những động tĩnh xung quanh dần dần xa xăm, mở mắt thì trời sáng.

Tô Tiểu Lang múa tay múa chân miêu tả tình cảnh nàng say rượu ngày hôm qua, "Chớp mắt trượt xuống gầm bàn! Mọi đều giật !"

Minh Nguyệt: "...Thôi, câm miệng ."

Loại chi tiết nhất thiết ?!

Mùng hai Tết Nguyên Đán, Chu lão gia tử đích đến Vương gia truyền lời, đưa một cô cháu gái theo.

Trước khi ngoài, Minh Nguyệt với Tô Tiểu Lang: "Nhất định là đứa nhỏ từng gặp mặt ."

Đến Chu gia xem xét, quả nhiên là .

Tướng do tâm sinh, hôm đó Minh Nguyệt thấy cô nương lớn của Chu gia, nàng là một cô gái nhút nhát, hướng nội, lá gan cũng lớn, e rằng thể thành việc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hao-thuong/chuong-265.html.]

Hôm nay cô bé nhỏ tuổi hơn, tuy cũng chút mơ hồ và lo lắng về tương lai, nhưng ánh mắt kiên định, như tiểu thú khao khát thử sức.

Vợ chồng Chu lão đại trực tiếp mang theo hành lý đến.

"Ngươi tên gì?" Minh Nguyệt sờ sờ khuôn mặt nhỏ nứt nẻ vì lạnh của cô bé, ôi, tay cũng cóng , về chăm sóc cho .

"Giác Nhi." Tỷ tỷ thơm quá, tay cũng mềm quá, Giác Nhi chút ngơ ngẩn, đột nhiên trở nên ngượng ngùng, khuôn mặt đen nhẻm vì nắng ửng đỏ.

"Tại gọi là Giác Nhi?" Minh Nguyệt cảm thấy thú vị, sờ sờ b.í.m tóc vàng khè của cô bé.

Giác Nhi mím môi , lộ một cặp má lúm đồng tiền nhỏ, "Mẫu hai ngày sinh đặc biệt thèm bánh chẻo (Giác Nhi), ăn nhiều, là do bánh chẻo đầu thai."

Minh Nguyệt liền dẫn đầu rộ lên, nhà họ Chu chút ngại ngùng, "Đứa bé hiểu quy củ, để ngài chê ."

Minh Nguyệt xua tay, hỏi Giác Nhi, "Ngươi sợ nước ?"

Hàng Châu nhiều đường sông nước, sợ nước thì .

Giác Nhi lắc đầu, Chu lão đại liền ngây ngô : "Nha đầu hoang dã lắm, mùa hè lẫn đám con trai mà chơi, trèo cây xuống sông đều thành thạo, giỏi mò cá, bắt lươn."

Minh Nguyệt bảo nàng thuộc một đoạn 《Tam Tự Kinh》, tên . Mặc dù chữ xiêu vẹo, nhưng quả thực , hơn nữa cũng nhận ít chữ.

Đủ dùng .

Ban đầu Giác Nhi quả thực căng thẳng, nhưng khi vài câu thấy Minh Nguyệt ôn nhu dễ gần, nhanh chóng thả lỏng.

"Người nhà đều với ngươi ?" Minh Nguyệt càng càng thích, "Hàng Châu xa, chừng mất nửa năm, một năm mới thể trở về một . Có sợ ?"

Giác Nhi do dự một chút, gật đầu, lắc đầu, "Thưa , , nữ nhi ở thôn quê sách tuy hại, nhưng nếu ngoài thì cũng chẳng tác dụng gì, kiếm tiền."

Nếu kiếm tiền, Phụ Mẫu sẽ cần vất vả như nữa.

Minh Nguyệt thở dài, "Lời quả thực là thật."

Phương Bắc vốn hoạt bát bằng phương Nam, huyện thành nhỏ càng thêm kín cổng cao tường, công việc vốn nhiều, công việc mà nữ nhi thể tìm càng ít hơn.

"Đứa bé nhận ," Minh Nguyệt với nhà họ Chu, "Tháng đầu tiên cứ theo học hỏi, nếu , một năm chi phí ăn mặc ở đều bao hết, vẫn trả lương tháng, công lao sẽ thưởng riêng. Ngay cả khi phù hợp, cũng nhất định sai thây vẹn đưa về cho các vị."

Loading...