Có lẽ do xuất  từ gánh hát, cho dù hiện tại  đổi nghề, lời  và hành vi của Trương Lục Lang vẫn khó che giấu phong tình. Cùng một câu , phát  từ miệng   tựa như mang theo móc câu, uyển chuyển khúc chiết, khiến    tự chủ mà đồng ý.
Tiết chưởng quỹ khẽ chọc  lưng Minh Nguyệt từ phía , vẽ một dấu X  lưng nàng, hiển nhiên là  khuyên nàng  .
Làm như thế quả thực rủi ro  lớn, cũng  khả năng kiếm  món hời, nhưng  bạc ký gửi thường   khác đem cho vay nặng lãi. Tiền lời  đến tay các nàng thì  , còn dễ dính  nhân quả, tổn hại âm đức.
Minh Nguyệt càng  .
Nếu là chuyện khác, nàng  lẽ sẽ mắc lừa, nhưng… đây chính là bạc a!
Kẻ nào  moi bạc từ tay , đều  lột da tróc vảy!
Tiền mồ hôi nước mắt khó khăn lắm mới  , để ở nhà  còn  yên tâm, nào dám vứt  ngoài!
Đừng  chỉ là một tên đào hát  giải nghệ, diện mạo  mất  bảy phần vẻ . Ngươi  là Phan An tái thế, Vệ Giới tái sinh, cũng đừng hòng tính kế bạc của !
Thôi , chuyện đời  gì  mười phần  hảo?
Giao dịch hơn vạn lượng   chuyện nhỏ, một khi  mua ,    chuyển nhượng cũng khó khăn, cần  đích  đến xem xét kỹ lưỡng mới .
Trương Lục Lang  , thần sắc  đổi, coi như   chuyện gì,  đích  mời các nàng dùng  quả.
Trong đó  một đĩa bánh hồng dẻo,  từ thịt quả hồng chín nhào với nếp, đập thành khối, bên trong bọc nhân chà là  nặn thành hình quả hồng và đem hấp chín, màu đỏ tươi tắn như thật, Minh Nguyệt cực kỳ thích.
Trương Lục Lang thấy , vội vàng sai   ngoài mua thêm một hộp gói , còn kèm theo món óc ch.ó hổ phách giòn tan, bảo Minh Nguyệt mang .
Minh Nguyệt  từ chối: “Ngoài viên tử,  còn  tìm hai căn nhà nhỏ hai gian tử tế trong thành,  chừng một ngàn lượng thôi.”
Nếu  thể mua  trong vòng một ngàn lượng,  bạc còn  sẽ trả  cho Thất Nương, Xuân Chi và những  khác. Nếu  đủ, Minh Nguyệt sẽ lén bù , cũng  cần  cho họ .
Một  mua ba bộ nhà cửa như  ở Hàng Châu cũng hiếm thấy. Trương Lục Lang nhanh chóng tính toán thù lao  thể nhận ,  đến nỗi miệng  khép  , càng thêm chu đáo, tươi  rạng rỡ, thậm chí còn cố giữ các nàng  dùng cơm mới chịu thả .
Nghe  là mua cho quản sự  quyền, Tiết chưởng quỹ gật đầu,  chút cảm khái : “Các ngươi đều  may mắn.”
Minh Nguyệt cũng cảm thấy như : “ thế.”
Nàng may mắn, vì  gặp  những cánh tay giúp việc đáng tin cậy. Còn những   may mắn, vì  gặp  một vị lão bản hào phóng,  hồi đáp.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Trong  ngành nghề  vô   hùng, nhưng kẻ  đến cuối cùng    mấy . Biết bao kẻ  gục ngã  con đường "chỉ  thể cùng hoạn nạn,  thể cùng phú quý", thật đáng tiếc  bao.
Chớp mắt  đến ngày rằm tháng Giêng, Minh Nguyệt cho xưởng nhuộm nghỉ ba ngày liên tiếp, để   tận hưởng niềm vui.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hao-thuong/chuong-229.html.]
Tiết chưởng quỹ  gửi đến một ít phù viên tử, ngoài nhân mè đen mỡ heo, còn  thêm một loại nhân đậu đỏ hoa hồng, vỏ bánh trôi cũng  nhào với nước hoa màu hồng nhạt, trông thật ngọt ngào, đáng yêu.
Minh Nguyệt bỏ tiền, sai Tô Tiểu Lang  phố mua  nhiều pháo hoa về đốt chơi trong nhà. Mọi   bàn bạc   ngoài xem đèn lồng,  khí vô cùng náo nhiệt.
Đang  chuyện thì chợt  thấy tiếng gõ cửa,   đều thắc mắc là ai.
“Giờ , nhà nào mà chẳng đoàn viên, đây   lúc  thăm , hội bạn.”
“Không lẽ nhà bên cạnh cũng gửi phù viên tử sang?”
Tô Tiểu Lang  mở cửa,  đến  là Thẩm Vân Lai.
Tiếng   từ hậu viện truyền đến, Thẩm Vân Lai cũng    trong,  ngay ngắn ở cửa: “Xin hỏi Giang lão bản  nhà ?”
Tô Tiểu Lang nghi ngờ liếc  một cái,  đầu gọi  trong: “Đông gia, là Tiểu Thẩm chưởng quỹ đến.”
Minh Nguyệt thầm nghĩ, Thẩm Vân Lai, giờ   đến đây  gì?
Thôi kệ, đến  thì  xem .
Chẳng lẽ  đột ngột nảy ý    chủ chiêu đãi ?
Khi nàng  , Thẩm Vân Lai và Tô Tiểu Lang  chôn chân ở cửa, một  ở trong, một  ở ngoài,    chịu ,    mời , bầu  khí  chút vi diệu.
Thẩm Vân Lai mặc một bộ trường bào màu thanh tuyết thêu hoa Bát Bửu chỉnh tề, thắt lưng ngọc, đội phát quan, trông  phong độ. Đến gần,  ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng   , chắc là mới từ yến tiệc rút lui, Minh Nguyệt càng thêm khó hiểu.
“Tiểu Thẩm chưởng quỹ,” nàng  chào hỏi,   sang Tô Tiểu Lang: “Trời lạnh thế ,   mời khách  nhà ?”
Tô Tiểu Lang lý lẽ hùng hồn: “Hậu viện  là nữ quyến,  đành mời   ngoại viện ,  đun  mới. Hắn tự  từ chối đó chứ.”
Hoàn   nhắc đến việc  và phụ  cũng ở đó.
Thẩm Vân Lai liếc Tô Tiểu Lang một cái,  với Minh Nguyệt: “Ta  vài lời  ,  cần   trong.”
Ồ,  thì .
Minh Nguyệt cũng  miễn cưỡng, dứt khoát tự  bước  cửa : “Xin mời .”
31_Thẩm Vân Lai chần chừ một lát mới  vẻ ngượng ngùng : “Đột ngột đến thăm, quả thực  phiền. Vì ngày mai buổi chiều   lên đường  về, nghĩ rằng khó khăn lắm mới đến Hàng Châu một chuyến,   trở    là khi nào, nên  mua chút thổ nghi mang về cho gia đình.  Cao quản sự đang bận rộn, bên cạnh  cũng   ai dùng , còn đám     thiển cận, nào hiểu  những thứ . Thế nên  mới mạo  đến đây thử vận may.”
Hắn dừng  một chút,  xin : “Không ngờ Giang lão bản đang  tiệc trong nhà, quả thật   phiền…”