Đừng  là bản  Võ Dương Quận chúa, ngay cả những nữ quan  phẩm cấp  hầu bên cạnh nàng , cũng  từng  thấy những lời dơ bẩn như , đều cảm thấy  ghê tởm, lặng lẽ nhe răng nhếch mép.   hiểu ,    tiếp tục , từng  từng  đều dựng tai lên.
Vì thế, lát  khi đội  vệ trở về báo rằng  chuẩn  xong,  thể xuất phát bất cứ lúc nào, Võ Dương Quận chúa vẫn còn  hết hứng thú. Nàng còn   chuyện măng tre đ.â.m thủng mái nhà nữa kìa! Thật là thú vị.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
“Thôi , ngươi  .” Võ Dương Quận chúa phất tay.
Nàng dừng một chút   thêm: “Lát nữa trở về hãy kể thêm những chuyện bên ngoài cho  .”
Dù  thì cũng    để giao hàng và lấy bạc,   thì thật lãng phí.
Minh Nguyệt thầm nghĩ, ngài đúng là sống trong ngày lành tháng  quá lâu ,  chuyên thích  phong sương của những ngày cơ cực. Ngày mai  sẽ  vài chuyện còn tàn khốc hơn!
Chỉ là nàng thực sự  ngờ Võ Dương Quận chúa  dứt khoát như ,  bảo  lấy hàng là thực sự  ngay  ngừng nghỉ chút nào!
Xem  tình hình , ngay cả việc  về chỗ Dương gia để bẩm báo  với Thường phu nhân cũng  cần thiết nữa .
Dù    cũng chỉ mất vài ngày, đến lúc đó   .
Tác giả  lời  : Có bạn  rằng nhân vật sẽ  cung, haha,  cung là  thể  nhé, “Thương gia Hoàng gia” cũng  thể, ít nhất là ở giai đoạn hiện tại   thể. Chưa kể đến việc    thích  , ngay cả khi thích, một công trạng lấy lòng lớn như , ai mà  ? Sao  thể dâng tận tay cho một tiểu thương nhân từ  lên ? May mắn thì chia cho Minh Nguyệt một phần lợi lộc  là  lắm , còn chuyện  tước đoạt thành quả thì   là hiếm thấy. Không     từng chạy dự án bao giờ , nhân viên kinh doanh  nhà phân phối bình thường, đều  thể trực tiếp tiếp xúc với ông chủ lớn phía chủ đầu tư, “binh đấu với binh, tướng đấu với tướng,” đối tiếp ở cấp độ ngang hàng, cho dù thực lực xuất chúng, nhiều lắm cũng chỉ vượt qua một hai cấp,  thể hơn , bởi vì tầng lớp trung gian của đối phương cũng cần thành tích mà. Tầng lớp cao tầng ngày đêm bận rộn, căn bản   thời gian rảnh, cho dù  thể gặp  đại lãnh đạo, thì đó cũng là lúc cuối cùng để luận công ban thưởng, tất cả   tề tựu, lúc đó thành tích của tiểu binh   chia chác từng lớp … [Đầu gấu trúc] [Đầu gấu trúc]
【Chú 1】Chắc chắn   sẽ  tác giả  sai ,  đó còn  “mỗi xấp chín lạng”, giờ  mười một lạng!  , lúc chín lạng là để trốn thuế ít hơn, cho nên Minh Nguyệt,   là nhà sản xuất  là  bán,  cố ý báo giá thấp. Vậy tại   báo thấp hơn nữa? Bởi vì giá thị trường đang bày  đó, Biện Từ cũng   kẻ ngốc, báo giá quá thấp chẳng  là cố tình khoe khoang rằng "  ba trăm lạng bạc ở đây"  , rõ ràng là  vấn đề.
【Chú 2】Về trang phục của thương nhân, thực  nhiều bộ phim truyền hình nghiêm túc đều thể hiện  chặt chẽ, ví dụ như trong 《Đại Minh Vương Triều》, em trai của Lý Phi  theo vợ chồng Cao Hàn Văn kinh doanh, chị gái  vẫn là Vương Phi đó, nhưng khi   Vương phủ  mặc áo bông vải trơn màu nhạt. Hay như Trưởng trang trại trong bản cũ của 《Hồng Lâu Mộng》, thực  ở bên ngoài cũng ngang ngược kiêu ngạo lắm, nhưng khi đến Giả phủ tặng quà Tết thì  trông xám xịt; còn  bản cũ của 《Thủy Hử Truyện》v.v., các thương nhân khi bái kiến quý nhân đều như , càng giản dị càng .
--- Chương 53 ---
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hao-thuong/chuong-195.html.]
Lúc rời khỏi noãn các, Minh Nguyệt đặc biệt liếc  vị trí chậu  hoa vàng ban nãy, phát hiện   còn chỗ trống.
Cũng là chậu hoa đó, màu hoa đó, thậm chí ngay cả tư thế nở rộ của  hoa cũng cực kỳ giống, nếu    hoa  búi tóc của Võ Dương Quận chúa vẫn đang nở rộ, Minh Nguyệt quả thực sẽ nghi ngờ  chuyện  xảy  chỉ là một giấc mơ.
Vệ đội của Võ Dương Quận chúa  là những  trai trẻ tuổi, cường tráng, chuyến   sáu  đều dắt theo ngựa cao lớn, bên hông đeo trường đao, trong đó hai  còn đeo thêm cung tên, tất cả đều mặc một kiểu trang phục thị vệ: ủng dài đen, tay áo rộng, áo choàng đỏ viền đen, vóc dáng cũng ,    đấy, đoan trang oai vệ.
Minh Nguyệt   cưỡi ngựa trở thành vấn đề lớn nhất.
Nàng cưỡi lừa  giỏi, thực  nếu thực sự học thì cũng nhanh thôi, nhưng hiện tại nàng   dù chỉ một chút thời gian để ‘nhanh’ .
 nếu nàng  , cho dù  thư tay của nàng, Xuân Chi cũng  thể giao  bộ hàng cho Tô Tiểu Lang và một đám  xa lạ .
May mắn  Tô Tiểu Lang  cưỡi ngựa, mượn một con tuấn mã, cưỡi thử vài vòng thấy , liền tự nguyện dẫn nàng  chung.
Hai  tuổi tác đều  lớn,  hình mảnh khảnh, hai  một ngựa cũng  tính là gì.
Đội trưởng vệ đội  với giọng đầy ẩn ý: “Đừng để  tụt .”
Tô Tiểu Lang thầm nghĩ,  đùa cái gì thế,  còn  thể  tụt  ?
Nửa canh giờ , Tô Tiểu Lang phi ngựa như điên  gió thổi đến mức  mở  miệng, hai tay nắm dây cương  lạnh đến tím tái, chỉ  thể mắng thầm trong lòng: Chó má, thật sự  thể  tụt !
Lần đầu tiên trong đời, Minh Nguyệt thực sự chứng kiến sự đáng sợ của quyền lực:
Võ Dương Quận chúa  hạ lệnh, cả vệ đội bắt đầu cuồng bôn bất kể ngày đêm, bọn họ thậm chí chỉ ăn một bữa mỗi ngày! Lại còn ăn  lưng ngựa, nhai ngấu nghiến thịt khô!