“Luyện ư?” Lúc  Thất Nương  chân như dẫm lên mây, bay bổng nhẹ tênh, đầu óc cũng  chút choáng váng, nghĩ nửa ngày mới ngơ ngác lắc đầu, “Không luyện a.”
Trước   còn    sẽ  cái , luyện thế nào ?
Ồ, chính là thường ngày hầu hạ cha  chồng dùng bữa, phàm là , canh, nước chỉ cần vương vãi  một chút, là   quỳ phạt, giơ cao lư hương, nếu tay run, tro hương sẽ rơi xuống tay...
“Từ nay về ,  chính là Đại Quản sự của xưởng nhuộm , chỉ việc trông coi khâu cho màu cuối cùng mà thôi.” Minh Nguyệt tràn đầy hào khí , “Chu Hạnh là Sư phụ Nhuộm  một, tay chúng  đều là tay vàng,  cần   những việc nặng nhọc mà ai cũng  . Thuê ! Ngày mai  sẽ  ngoài thuê ! Các  cứ trông chừng kẻ khác  việc!”
“Việc nhuộm màu  khác   !” Chu Hạnh vội vàng .
“Đó là lẽ đương nhiên,” Minh Nguyệt cũng  ôm nàng một cái,   thẳng  mắt nàng, nghiêm nghị , “Muội cũng là   thể  thế.”
Thứ nhất, đây là bí phương do chính Chu Hạnh điều chế,   ký kết khế ước văn thư,   lẽ gì  truyền  ngoài;
Thứ hai, sự nhạy bén với màu sắc là bẩm sinh, cho dù  cầm tay chỉ việc cũng  thể dạy !
Từ trong đáy mắt Minh Nguyệt, Chu Hạnh rõ ràng  thấy bóng dáng của chính , cùng với  sân rộng lớn đến kỳ lạ đang méo mó xung quanh  , dường như báo  một tương lai vô cùng rộng lớn.
Trong lúc Minh Nguyệt và những  khác bận rộn tại xưởng nhuộm ở Hàng Châu, Xuân Chi và Tô Tiểu Lang cũng  hề rảnh rỗi.
Trên đường  cùng đội xe của Lý Ký đến Cố huyện, Tô Tiểu Lang  tranh thủ về nhà một chuyến, kể về việc Minh Nguyệt chiêu mộ hộ viện,  nhờ tổ phụ dò la tin tức về vị tỷ tỷ  gần đây  , “Đông gia  , nếu   thích hợp khác, cũng  thể cùng  . Mọi khoản chi tiêu đều  cần tự bỏ .  rốt cuộc  thành công  , vẫn cần gặp mặt mới rõ.”
Dặn dò xong  chuyện,   nán  ở nhà, lập tức đuổi theo đại đội hướng về Cố huyện.
Đến Cố huyện, Xuân Chi  tiên theo lời dặn của Minh Nguyệt  gặp Anh Tú, Anh Tú mừng rỡ khôn xiết, “Chẳng      công việc ở bên đây đều giao cho Lý Ký quán xuyến,    tới?”
“Hôm  Đông gia chúng  nhận  thư của nương tử, cũng suy nghĩ  nhiều, chỉ tiếc là việc nhiều  thể  đến,” Xuân Chi kéo tay nàng  , “Đặc biệt sai  đến đây hỏi thăm, xem  điều gì  thể giúp đỡ  ? Nương tử và Đô đầu đều mạnh khỏe cả chứ?”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
“Đều mạnh khỏe, đều mạnh khỏe!” Anh Tú khen ngợi, “Quả nhiên là nàng , tâm tư tinh tế như tơ tóc.”
Nàng dừng  một chút   tiếp: “Đừng ,  thật sự  nhớ nàng . Bây giờ nàng    ở đây,  cũng   chuyện lạ ngoài ,  chuyện với  khác cũng chẳng còn gì thú vị!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hao-thuong/chuong-169.html.]
Nàng  cất cao giọng: “Hỷ Nhi, quý khách đến , mau dâng  ngon!”
Hai  hàn huyên một lát, Xuân Chi liền mở mấy tấm Tô Tú kiểu mới mà  con Phương Tinh  thêu  cho Anh Tú xem.
Anh Tú quả nhiên vui mừng, “Ôi chao, ý kiến   đó!”
Dù    cũng giống , mà  tiết kiệm   ít tiền!
Nàng tự  chọn hai tấm,  chọn thêm mấy tấm trải đầy hoa văn như kiểu cũ, khẽ  với Xuân Chi: “Chúng  tự  dùng thì đương nhiên càng thực tế càng , nhưng  cần dùng để tặng  phía , thì  thể tiết kiệm .”
“Đó là lẽ đương nhiên!” Xuân Chi gật đầu,   nàng , “Không giấu gì , đại ca nhà  tuổi tác dần cao, bên ngoài  thì oai phong, nhưng trong nhà, thường xuyên  đau nhức chân cẳng…”
Đô đầu thì  tiền đồ gì đáng ? Đến c.h.ế.t vẫn là nghề khổ sai bán mạng! Thật may mắn là vợ chồng nàng nhờ vụ kiện của Minh Nguyệt mà quen  Ngô Trạng sư, nên  thông qua đường dây của Ngô Trạng sư tìm cách lo liệu, xem  thể kiếm  một chức võ quan nhỏ bé hạt vừng mà   .
Dù  hiện nay   chiến tranh, võ quan hằng ngày cũng chỉ dẫn binh luyện tập, giữ thành, thỉnh thoảng giám sát quân sĩ tu sửa công sự,  hề nguy hiểm, bổng lộc  cao hơn Đô đầu  nhiều.
Xuân Chi : “Tôn Đô đầu   trượng nghĩa,   gia học uyên thâm, dũng mãnh, nương tử   lòng thành như , tất sẽ thành công.”
Anh Tú dám  , thực  là  chuyện   tám phần chắc chắn, nhưng  khi  kết quả cuối cùng, vẫn cảm thấy  chút bất an, “Cũng khó  lắm, sói nhiều thịt ít mà!”
Từ xưa đến nay,  quan  tể,  chỉ dựa  tài năng là ?
Dân gian thường  “quan ”, tưởng chừng hai chức  là một, nhưng thực chất  khác  một trời một vực.
“Lại” (viên)  cũng ,   cũng chẳng , để   mặc sức chà đạp, chẳng hạn như Quan Bằng  đây, dù là điển  (thư ký)  triều đình ghi  sổ sách, quan địa phương  miễn là miễn.
Trong đó cố nhiên  nguyên nhân do  tự chuốc lấy, nhưng cũng đủ để  lên sự khó xử của chức “”.
 “quan” thì khác, dù chỉ là một chức Chủ bộ (quan giữ sổ sách) cửu phẩm nhỏ bé hạt vừng ở một phương, việc bổ nhiệm và bãi miễn cũng chỉ  thể thông qua triều đình trung ương. Chỉ cần  phạm  sai lầm lớn, thì coi như  chỗ dựa suốt đời, con cháu đời  cũng  xem là xuất  từ gia đình quan hoạn,   dù là  sách tiến cử  thành  lập gia thất, nhất định sẽ lên một bậc thang lớn.
Minh Nguyệt chính là dựa  một chút manh mối Anh Tú vô tình để lộ   đây, đoán  một phần, nên mới dặn dò Xuân Chi  đích  chạy một chuyến.
Dù  hiện tại, phần lớn công việc  ăn của nàng đều ở Cố huyện, Tôn Đô đầu thăng tiến càng cao, thì càng  cho nàng.