như Chu Hạnh , nếu vẫn dùng phương pháp cũ, ngâm trong vại nhuộm thông thường, việc điều chỉnh màu sắc ở những vị trí cụ thể sẽ  thể kiểm soát, khi trải    thể sẽ nhòe thành một mớ hỗn độn,  còn  nữa.
“ một tấm vải dài tới bốn trượng, rộng hơn hai thước,   mà tìm  cái máng nước lớn như ?” Thất Nương cũng bắt đầu lo lắng.
Minh Nguyệt nghĩ một lát, “Có thể nhuộm trực tiếp  mặt sông phẳng lặng ?”
Chu Hạnh lập tức phủ quyết, “Làm gì  mặt nước nào   phẳng lặng? Nếu , đó là nước đọng, vải nhuộm  sẽ  bốc mùi thôi.”
Điều  cũng , Minh Nguyệt gãi đầu,  xổm  mái hiên  trời hồi lâu, “Ngày mai  sẽ  tìm một thợ mộc hỏi thử.”
Thành phẩm thì  thể mua , đành   mới.
 một vấn đề mới  nảy sinh: Trong nhà  đủ chỗ đặt! Bên chỗ Chu Hạnh cũng bừa bộn,  tìm một chỗ đặt chân thôi cũng khó khăn.
Trong rừng,  núi bên ngoài thì  chỗ trống, nhưng ai cũng  thể đến, nhỡ  kẻ  tâm cơ  trộm thì chẳng  công toi !
Chậc,  rắc rối .
Ngày hôm , Minh Nguyệt dậy sớm  tìm thợ mộc trong thành, mô tả cực kỳ chi tiết về kích thước, độ kín mà nàng , “Làm  ? Cần bao nhiêu bạc? Mấy ngày thì ?”
Người thợ mộc  xong liền , “À  là  mở xưởng  giấy,  sớm xem  cái gì là xong!”
Minh Nguyệt ngẩn , “Xưởng  giấy?”
Thấy nàng kinh ngạc, thợ mộc cũng ngạc nhiên, “Phải chứ,    giấy,  cái bể lớn như   gì!”
Minh Nguyệt phấn chấn hẳn lên, nắm một ít tiền đồng đưa cho , “Ngài  kỹ hơn cho  .”
Không  việc cũng  tiền nhận,   chuyện  thế  ? Người thợ mộc mừng rỡ, nhanh chóng đút tiền đồng  túi, “Làm giấy dùng bột gỗ, chính là ngâm cho nở trong bể lớn,  đó dùng sức  nhấc lên, lắng đọng... Bể dài  thể   cuộn giấy khổng lồ,   thể khiến nhiều  cùng  việc một lúc...”
Minh Nguyệt mừng rỡ khôn xiết.
Nghe ý , xưởng  giấy cũng  thích hợp để nhuộm vải a!
Vừa rộng rãi,   bể nước lớn, còn  cả dụng cụ chuyên dùng để vớt lên, phơi khô, ráo nước và  đất trống để chất đống...
Minh Nguyệt cảm ơn rối rít,  đầu  tìm Tiết chưởng quỹ, Tú Cô và Từ thẩm tử, nhờ họ giúp hỏi thăm xem ở địa phương  xưởng  giấy nào kinh doanh   .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hao-thuong/chuong-160.html.]
“Tốt nhất là ở ngoại ô thành, xung quanh thoáng đãng cũng  , nhưng cũng  nên quá hẻo lánh.”
Dựng tạm thì  kịp, chi phí cũng quá cao, nhưng  thể thử tìm chỗ bỏ sót mà mua  mà!
Hàng Châu thành quá lớn, cạnh tranh trong các ngành nghề cũng quá khốc liệt, hôm nay ngươi đỏ, ngày mai  thất bại,  vô  chỗ “Cho thuê nhà ” “Bán về quê”.
Căn nhà của nàng, tiệm mới của Tiết chưởng quỹ, chẳng  đều là đến từ cách  ?
Tú Cô lấy  lạ, “Ngày thường ngươi mua sách mua bút thì thôi , giờ    mua xưởng  giấy?”
Minh Nguyệt  lớn, “Chuyện  một lời khó  hết, tỷ tỷ  của , tỷ cứ giúp  hỏi thăm là  . À  ,   thấy Xảo Huệ ?”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
“Đứa trẻ đó như khỉ con,  thấy cứ hoang dại như   ,” Tú Cô liên tục xua tay, “Hôm   hỏi thăm   một nữ giáo sư từng  việc trong nhà quyền quý, giờ  tuổi một chút, về quê an dưỡng tuổi già, rảnh rỗi   việc gì , liền  nhận vài nữ học sinh để g.i.ế.c thời gian,  liền đưa nha đầu đó qua đó. Có thể  vài chữ, học cách đối nhân xử thế, tu  dưỡng tính cũng là .”
“Điều   đúng.” Minh Nguyệt tán đồng sâu sắc.
Ngây thơ hồn nhiên cố nhiên là , nhưng  thì luôn  trưởng thành,  thể mãi mãi ngây thơ như .
Cuối cùng vẫn là Tiết chưởng quỹ nội hành,    đoán , “Ngươi  nhuộm vải?”
Minh Nguyệt  thật, “Vẫn    thành công .”
“Chuyện  thật khó ,” Tiết chưởng quỹ  thấy quá nhiều đồng nghiệp ban đầu đầy tham vọng, cuối cùng  thất bại t.h.ả.m hại, “  dáng vẻ của ngươi, đại khái là  định chủ ý ,  cũng   nhiều, chỉ là  việc gì cũng nên giữ  một đường lui, để còn  đường rút.”
Nói những lời  với một  đang hăm hở chuẩn  cho mối  ăn mới, kỳ thực là  mất hứng, nhưng Tiết chưởng quỹ  Minh Nguyệt  thể hiểu ý , nên  ; còn Minh Nguyệt cũng  nàng  là vì  , nên  lắng .
Buổi tối trở về nhà, còn   cửa   thấy bên trong sân náo nhiệt vô cùng, chắc chắn   là tiếng của Thất Nương và Chu Hạnh  thể phát , Minh Nguyệt liền , “Đã về  ?”
“Đông gia,   trở về!” Xuân Chi và Tô Tiểu Lang bên trong đều  dậy.
Hai  như những chú chim non  đầu rời tổ nay trở về, ngoài niềm kiêu hãnh còn  thêm sự quyến luyến.
“Chà,  nhà cả,  cần đa lễ,” Minh Nguyệt xua tay,  lượt  qua, “Xem xem,   ngoài một chuyến, tinh thần hơn hẳn!”
Nàng cũng tự   qua  xuống, “Đến lúc nào ,  ăn cơm ,  chuyện  thuận lợi ?”
Kỳ thực  vẻ mặt tươi tỉnh của họ là  thể đoán , nhưng sự quan tâm từ chính miệng   là  thể  thế .