Những nơi còn  đa phần đều từ một đến hai trăm văn, Minh Nguyệt  ngại phiền phức, cứ thế so sánh  so sánh :
Có nơi quá hẻo lánh, chỉ riêng việc xếp hàng  thành mỗi ngày  tốn gần nửa canh giờ,   nàng  thể chịu đựng  sự giày vò đó?
Có nơi  dùng ván gỗ mỏng để ngăn một phòng thành hai gian, tiếng quần áo cọ xát   còn  rõ mồn một. Khi Minh Nguyệt bước  xem phòng,  đàn ông ở phòng bên cạnh còn ghé mắt qua khe tường để !
Có nơi    lộn xộn,   đón tiếp         đắn, căn phòng cũng bừa bộn dơ bẩn, Minh Nguyệt dứt khoát  thèm hỏi.
2_Trước đây, khi  cùng Thường phu nhân, Minh Nguyệt từng tìm  một phòng đơn chỉ bảy mươi văn, kết quả là nửa đêm  động tĩnh đ.á.n.h thức. Mở mắt  , từ khe cửa  thò  một đoạn sắt, đang móc lấy chốt cửa từng chút một dịch chuyển sang một bên!
Lông tơ   Minh Nguyệt dựng  cả lên, nàng rón rén bước tới, lợi dụng lúc đối phương  đề phòng, đột ngột đập mạnh  cửa, một tiếng "ầm" vang lên, hô lớn: "Bắt trộm!"
Đối phương  dọa giật , thế mà còn đá mạnh  cửa một cái  mới bỏ chạy.
Quả là quá mức ngang ngược, Minh Nguyệt trợn mắt há hốc mồm!
Nửa đêm còn  nàng cũng  dám ngủ, sợ đối phương  , vốn tưởng  chuyện  kết thúc,  ngờ hôm  lúc trả phòng, tiểu nhị phía  còn hỏi thêm một câu: "Ngủ  ngon ?"
Cần  rằng, loại khách điếm tồi tàn rẻ mạt , tiểu nhị trong tiệm thà giả vờ   c.h.ế.t, nào  chuyện chủ động hỏi han? Minh Nguyệt chợt linh cảm trong lòng: Đây là hắc điếm (quán trọ đen) !
Hoặc là   cấu kết với đám móc túi bên ngoài để gây án, hoặc... đêm qua căn bản là chính  !
Ăn một miếng  một cú lừa, cuối cùng Minh Nguyệt đành  bỏ thêm chút tiền, chọn một căn nhà của vị lão bà bà với vẻ mặt hiền từ phúc hậu.
Lão bà bà  mất bạn đời vài năm ,   thích trồng lúa, hái dâu, thấy Hàng Châu phồn hoa nhiều khách, liền dẫn theo con gái và con rể đến ở rể, mở tiệm khách điếm.
Nơi đây dùng chính căn nhà của bà, cách cửa thành  hai khắc (ba mươi phút) đường,   hai sân, sân  là nơi tự ở, sân  ngăn thành bốn gian để cho thuê. Sát tường  một cái giếng tám góc nhỏ nhắn,  tiện lợi. Minh Nguyệt  xem một lượt,  ngóc ngách đều sạch sẽ, nàng  khá ưng ý.
Hỏi thăm khách trọ, thì đều là những  từ nơi khác đến đây học ở thư viện, hoặc là  ăn buôn bán, đều là  tử tế.
Mỗi ngày hai trăm văn, nếu  nhờ cho súc vật ăn, uống nước, thêm ba văn, nếu mất sẽ bồi thường. Thêm tám văn,   thể ăn hai bữa cơm cùng chủ nhà.
Thế là cả con la và Minh Nguyệt đều  vui.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hao-thuong/chuong-16.html.]
Điều  hơn nữa là ở đây  thể thanh toán theo ngày, tuy nhiên  nhất nên đặt phòng  hai ngày, tránh   đến  giành mất.
Lão bà bà vô cùng nhiệt tình, gọi con gái và con rể đến giúp mang hành lý, và đích  trải chăn đệm.
Lão bà bà tuổi  cao,    quan thoại, còn tiếng Ngô Đông mềm mại thì Minh Nguyệt  chẳng hiểu, hai  chỉ đối diện  mà  ngây ngô. May mắn , con gái bà là một  phụ nữ lanh lợi,  quan thoại với chút giọng địa phương  trôi chảy,  trải giường   với Minh Nguyệt: "Không   tự khoe, nhà  kiếm đồng tiền lương tâm,   tin Phật, tuyệt đối   chuyện thất đức, cũng  tùy tiện nhận khách. May mắn là cô  ở chỗ nào khác,  nhiều tiệm thấy cô là một cô gái trẻ ngoại tỉnh dễ bắt nạt, còn cấu kết với đám móc túi, kẻ lừa gạt bên ngoài để gây án đó! Ngay cái nhà mà cô   qua ở đầu phố  kìa, sáng nay    báo quan,  là nửa đêm  hiểu   ngủ say như c.h.ế.t, tỉnh dậy thì đến cả cái bọc hành lý cũng    mò  mất..."
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Đang  chuyện, lão bà bà bưng một đĩa dưa ngọt  cắt sẵn  ,  hiền hậu  hiệu cho Minh Nguyệt ăn.
Quả dưa ngọt màu vàng nhạt lớn bằng nắm tay, khi bổ  lộ lớp ruột màu mật ong, một miếng nhỏ nhắn xinh xắn, hợp với những giọt nước long lanh còn đọng  vỏ dưa, nhè nhẹ tỏa  hương thơm mát.
Minh Nguyệt vô cùng cảm tạ, cầm lấy ăn, quả nhiên thơm ngọt vô cùng,  còn giải khát.
Tác giả  lời  :
--- Chương 7 ---
Ăn dưa xong, Minh Nguyệt    tắm rửa, con gái lão bà bà tên Tú Cô liền  : "Chỉ cần trả hai văn tiền củi lửa thôi, trong sân  giếng, nhưng nước thì  tự múc. Nếu tự mua củi, nồi lớn trong bếp lớn cứ việc dùng."
Thật sự quá là hời! Sau   sẽ tự  nhặt củi!
Minh Nguyệt mừng rỡ khôn xiết, quả nhiên nộp hai văn tiền để đun nước, xoa rửa một phen thật sạch,  giặt luôn cả quần áo dơ   .
Bôn ba hơn một tháng, cuối cùng cũng an cư lạc nghiệp, Minh Nguyệt đột nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi,  buồn ăn cơm, ngủ một giấc thẳng đến sáng hôm !
Khi mở mắt   thấy xà nhà xa lạ, Minh Nguyệt còn  ngẩn ngơ, một lúc  mới nhận , ồ,   đến nơi !
Nàng trở ,   đau nhức, khiến chiếc giường tre kêu kẽo kẹt.
Thật kỳ lạ, rõ ràng  đó  thấy mệt,  ngủ một giấc dậy   nông nỗi ?
Nàng  thêm một lúc,  mới luyến tiếc bò dậy lục lọi bọc hành lý.
Một ngày hai trăm văn lận,  thể cứ  mãi thế !