Cẩm Nguyệt thể cảm nhận rõ ràng, nhiều ánh mắt khó hiểu đang cô , mang theo sự thể tin và chút khinh thường, dù hình tượng mà cô luôn thể hiện ngoài là dịu dàng, hào phóng, lương thiện và dễ gần, ai thể ngờ cô chuyện như .
Dù bây giờ cô giải thích cũng ai tin, sự chú ý của đều đổ dồn Cẩm Nguyệt, cô đầu Nhan Bạch, Nhan Bạch vẫn giường, vì cử động nhỏ nên vết thương ở vai chảy m.á.u, những vệt m.á.u đỏ tươi tương phản rõ rệt với sắc mặt tái nhợt của cô.
Quan trọng hơn là, cô phát hiện lúc mặt Nhan Bạch hề chút mất mát nào, sự sợ hãi và thể tin lúc nãy đều biến mất, chỉ còn nụ nhạt, hề chút ý nào, đôi mắt cô đen láy, như hố đen sâu thẳm, thể nuốt chửng khác, Cẩm Nguyệt cảm thấy lạnh sống lưng.
Thực sự cảm giác từ mà đến, Cẩm Nguyệt cứng đờ tại chỗ.
Ngay đó, Nhan Bạch đưa ngón trỏ lên môi, nháy mắt với Cẩm Nguyệt.
Suỵt... Chị gái, em thích chị nhất, nên nỡ để chị c.h.ế.t .
Muốn từng bước, từng bước đến gần.
"Xoảng..." Cẩm Nguyệt thấy dáng vẻ của Nhan Bạch, hiểu thấy rợn , theo bản năng lùi , rơi đồ cũng hề , sự chú ý của cô lúc đều đổ dồn Nhan Bạch, còn để ý đến ánh mắt của khác.
Nhan Bạch đang giả vờ, cô đang lừa gạt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hao-mon-trong-sinh-sung-the-phap-y/chuong-465.html.]
Trên mặt Cẩm Nguyệt là vẻ hoảng loạn, càng đáng sợ hơn là, tại , khi thấy biểu cảm của Nhan Bạch, tim cô đập nhanh hơn, thể nào khống chế , như thể vận mệnh định sẵn, thứ gì đó thao túng.
mà, trong mắt khác, dáng vẻ của Cẩm Nguyệt chính là chột vì vạch trần, nên mới hoảng loạn bỏ chạy, đến mức rơi đồ cũng .
Nhan Thế Lương chút thất vọng Cẩm Nguyệt như , xuống bên giường.
"Chị Cẩm Nguyệt... chị..." Mộ Tiểu Manh Cẩm Nguyệt, trong mắt là sự nghi ngờ, cô thấy tất cả chuyện , hơn nữa, biểu cảm hiện tại của Cẩm Nguyệt, như thể đang nhạo cô ngu ngốc đến mức nào, sai chuyện.
Cô như thể thấy những lời bàn tán lưng .
"Thế Lương, cô ..." Cẩm Nguyệt vốn định để Nhan Thế Lương xem bộ mặt thật của Nhan Bạch, cô em gái của hề đơn giản như vẻ bề ngoài, nhưng Cẩm Nguyệt mới lên tiếng, Nhan Bạch trở bình thường, trông yếu ớt, ánh mắt cũng trong sáng thuần khiết, còn chút cảm giác nào như , thậm chí suýt chút nữa, Cẩm Nguyệt còn tưởng rằng đó là ảo giác của .
DTV
"Em gì?" Nhan Thế Lương cho rằng Cẩm Nguyệt bao biện cho hoặc là hắt nước bẩn lên Nhan Bạch, nhíu mày.
Cẩm Nguyệt còn kịp thì những khác đang nhỏ giọng bàn tán, giọng hề che giấu, truyền tai cô .
"Chậc chậc, xem Cẩm Nguyệt kìa, ngờ, cô mà cũng chuyện như , ngày thường trông lương thiện, dịu dàng dễ gần như , thực sự ngờ tới, quả nhiên thể mặt mà bắt hình dong."