Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Ngoại truyện 6
Cập nhật lúc: 2024-08-18 22:18:03
Lượt xem: 65
"Không nói đến chuyện này nữa, anh cần phải tập trung học bài." Nguyên Khang không nghe tiếp được nữa, vội vàng bịt miệng thằng nhóc này lại: “Nhiệm vụ của anh bây giờ chính là học tập!”
"Đúng vậy, đúng vậy." Tiểu Cương Tử ở một bên lớn tiếng trả lời, chứ cũng không biết các anh đang nói đến chuyện gì.
Yêu Muội che miệng cười nói: "Em còn nhỏ như vậy, có một số chuyện vẫn chưa thể phân biệt rõ ràng được."
“Ngay cả chuyện này mà em cũng không phân biệt được, vậy thì em chính là kẻ ngốc.” Sau khi được buông miệng ra, Thiết Đản có chút đắc ý.
Nguyên Khang thở dài: "Đi thôi, chúng ta đi đến nhà bác thôi."
Vợ chồng Đường Văn Tuệ bây giờ đang mở một cửa hàng bánh ngọt ở trong huyện, hai người có một cậu con trai bốn tuổi, tên là Tiểu Dữu Tử.
Mẹ Chương đang giúp chăm sóc cháu trai của bà ấy ở trong huyện, ngay khi nhà trẻ được nghỉ lễ, bà ấy đã đưa Tiểu Dữu Tử trở về quê.
Khi Nguyên Khang bọn họ đến nhà họ Chương, thì Tiểu Dữu Tử còn đang muốn nắm tay ông nội để đi đến nhà họ Đường tìm Tiểu Cương Tử chơi.
Thấy bọn họ còn dẫn theo con bò già đến đây, nó lập tức buông tay ông nội ra, chạy tới trước mặt con bò già rồi sờ sờ đùi của con bò già: "Ngưu Ngưu đến rồi!"
"Tớ cũng đến rồi đây."
Thiết Đản ưỡn ngực.
"Tớ cũng đến rồi này!"
Tiểu Cương Tử vội bắt chước dáng vẻ thằng bé.
Cha Chương khi nhìn thấy thì đã cười ha ha, kêu bọn họ nhanh chóng vào nhà, còn con bò già thì tạm thời bị buộc vào cái lều tranh ở bên cạnh.
Mẹ Chương cũng gọi bọn họ nhanh đến đống lửa để sưởi ấm.
Tiểu Dữu Tử đã lấy ra tất cả những đồ ăn ngon và đồ chơi của mình để cho các anh chị, nó là một đứa trẻ rất thích chia sẻ.
Nguyên Khang cũng lấy ra một món đồ chơi cùng loại với đồ chơi của Tiểu Cương Tử rồi đưa qua, ánh mắt của Tiểu Dữu Tử sáng long lanh khi nhận món đồ chơi, sau đó thì nó mở ra rồi chơi cùng với Tiểu Cương Tử và Thiết Đản.
Cha Chương nói chuyện rất nhiều với Nguyên Khang, ông ấy nhìn đứa trẻ trước mặt đã cao bằng Đường Minh Sơn với ánh mắt yên tâm: "Bây giờ cháu rất có triển vọng, ở lứa này của cháu, cháu chính là sinh viên đại học đầu tiên trong thôn của chúng ta!"
Người kia của nhà họ Lâm thi trượt kỳ thi đại học rồi, còn đang học lại, thành tích toán của đối phương rất tốt nhưng tiếng Anh và vật lý lại không tốt.
Sau khi ở nhà họ Chương gần hai tiếng, Nguyên Khang lập tức đưa mấy đứa em trai, em gái và con bò già trở về.
Tiểu Dữu Tử cũng nằm trong số đó.
Giữa hai bà cháu, mẹ Chương chưa từng gò bó con cháu, sau khi nghe nói là sẽ đến nhà Nguyên Khang thì bọn họ thật sự rất yên tâm.
Phong Ngọc Lan và mọi người cũng đã về đến nhà, lúc này đang sưởi ấm ở trong phòng sưởi, bác cả Đường cũng đã ở đây.
Chú ba Đường không có ở nhà, thím ba Đường thì đi đến huyện để đón cháu, bây giờ vẫn chưa về.
Chị dâu họ và anh họ thì đi giao cá, lúc này cũng không có ở nhà.
Thấy nhóm người Nguyên Khang đã trở về, Phong Ngọc Lan đứng dậy đi ra ngoài, cô cũng chạm vào con bò già, sau đó dẫn nó vào lại chuồng bò.
Con bò già này tuổi càng lớn lại càng điềm đạm, có đôi khi trong lòng Phong Ngọc Lan cảm thấy buồn bực khó chịu, lúc đó cô sẽ lái xe về quê rồi dắt con bò già này đi dạo, một lúc sau tâm tình sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.
Phong Ngọc Lan luôn cảm thấy bản thân đã đến thời kỳ mãn kinh rồi, nhìn cái gì cũng không thuận mắt, mẹ Đường và cha Đường thì vẫn ổn, nhưng Đường Minh Sơn lại bị cô bới móc không ít tật xấu.
Đường Minh Sơn cũng không tức giận, nếu yêu cầu anh thay đổi, anh thật sự sẽ thay đổi ngay lập tức, nhưng Phong Ngọc Lan vẫn không vừa mắt, vì vậy lại yêu cầu anh thay đổi về như cũ.
Mỗi lần như vậy, Đường Minh Sơn sẽ nói: "Thật sự phải đổi về sao? Không thay đổi được không?"
Nhưng trong vòng hai ngày kể từ khi đổi lại thì sẽ lại bị bới móc tật xấu này nữa.
Cứ vài lần như vậy, Phong Ngọc Lan cũng cảm thấy bản thân có bệnh, cho nên lập tức về quê để đi dạo mát.
Mỗi khi Đường Minh Sơn rảnh rỗi, biết được cô đang ở nhà dưới quê thì sẽ tới đón cô.
Một người một xe, một trước một sau mà chạy.
Vào ngày hai mươi tám tháng chạp, A Tráng dẫn người yêu về, mấy ngày trước cả ba gia đình đều đến nhà bác cả Đường để giúp trang trí chỗ này, dọn dẹp chỗ kia, ngay cả sẽ ăn gì cũng đều đã xác định nhiều lần từ trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/ngoai-truyen-6.html.]
Xuân Phân không khỏi xúc động nói: “Năm đó em đến đây ra mắt cũng đúng vào thời điểm này, cũng bị mặt trận trong nhà dọa cho nhảy dựng cả lên.”
“Khi đó chúng ta đều cho rằng Văn Cường sẽ ngượng ngùng đến nỗi không dám nói lời nào, kết quả là cũng khá dẻo miệng.” Chị dâu họ che miệng cười.
Nguyên Khang cũng nói: "Con và A Tráng còn đi ra ngoài canh chừng nữa, khi nhìn thấy mấy thím đang đi tới thì lập tức vội vàng quay về sân nói cho những người lớn."
"Đúng rồi, đúng rồi." Bác cả Đường liên tục gật đầu: "Ông ba của cháu ngày hôm trước có đến tìm ông, nói là ông ấy đang rất hoảng sợ, sợ nhà không sửa sẽ bị người ta ghét bỏ, lúc đó ông lập tức mắng ông ta một chút, rồi bảo đi về ngủ cho ngon đi."
Cha Đường cười ha ha: "Sau khi rời khỏi nhà của chú thì lại đến nhà của cháu với gương mặt mày ủ mặt ê, cháu lại phải quở trách chú ấy một trận, lúc này mới chịu quay về đấy ạ."
"Còn có chuyện này sao?"
Bác cả Đường rõ ràng là không biết phía sau còn xảy ra chuyện gì, vì thế mà nhìn về phía chú ba Đường, chú bà Đường gãi gãi đầu, có chút lúng túng nói: “Đã là chuyện của mấy năm trước rồi, trước mắt chúng ta phải quan tâm đến A Tráng tụi nó! Đừng nói chuyện của cháu nữa."
“Sau khi về trằn trọc mãi không ngủ được khiến cháu cũng hoảng, nên dứt khoát để anh ấy ngủ ở phòng dành cho khách luôn.” Thím ba Đường kể tiếp ngọn nguồn của câu chuyện.
“Vì mất ngủ nên không bao lâu sau thì đến phòng của cháu, còn nói rất nhiều thứ với cháu nữa, đến khi cháu không chịu nổi nữa thì cha cháu mới quay về đi ngủ.” Đường Văn Cường vừa đem cam từ vườn sau nhà mình đi lên thì nghe mọi người đang nói chuyện, nên lập tức cười nói tiếp một câu.
“Đừng nói nữa, đừng nói nữa.” Mặt chú ba Đường cực kỳ đỏ.
Xuân Phân thật sự không biết đến những chuyện này, vì vậy cô ấy không thể ngừng cười, Tiểu Lỗi Tử và Tiểu Sơn Tử lúc này cũng đã đi chơi với đám trẻ Thiết Đản nên không có ở đây.
Phải đến ngày mai thì Đường Minh Sơn mới về, cho nên sau khi Đường Văn Cường bóc vỏ cam xong thì đưa cho anh hai Đường.
Anh hai Đường cầm lấy nhưng vẫn chưa ăn, chợt nghe Tiểu Cương Tử đang ngồi canh chừng chạy về nói: "Về rồi! Xe ngựa về, xe ngựa về rồi!"
"Để bác đi xem!"
Anh hai Đường vô cùng vui mừng, lập tức bỏ đồ trên tay xuống, kết quả là bị Đường Văn Cường nhanh tay nhanh mắt nhét vào miệng anh ấy.
Thấy anh hai Đường nhăn mặt rồi còn nhổ ra, khiến cho mọi người ai cũng biết được là cam năm nay rất chua.
"Chú tập kích anh!"
"Chú chơi anh à!"
Khi cả hai chuẩn bị đánh nhau thì mỗi một người đều bị cha Đường và chú ba Đường gõ một cái vào đầu.
"Đừng cãi nhau nữa, mau đi thôi."
A Tráng đang cầm trên tay bao lớn bao nhỏ, đi theo bên cạnh còn có một cô gái rất cao, nhìn vừa giản dị lại có chút nghiêm túc.
Đừng nhìn cô ấy như vậy, chứ thật ra cô ấy đang rất căng thẳng: "Nhất Quân, trạng thái hiện tại của em thế nào?"
A Tráng bật cười: "Không phải em đã nói là chuẩn bị tốt rồi sao?"
"Đừng có cười! Em đang rất căng thẳng đây này!"
"Được, được, được, đã tốt lắm rồi, Tiểu Cương Tử, mau lại đây gọi chị dâu đi." A Tráng cầm lấy một con búp bê nhỏ, rồi đưa qua cho cô gái của mình cầm, sau đó lại quay đầu gọi Thiết Đản lại gần, nắm lấy tay còn lại của cô gái, cúi đầu dặn dò nói.
"Như thế này đi, tí nữa nhỏ giọng nhắc chị dâu đó người nào với người nào nhé."
Thiết Đản nghiêm túc gật đầu: "Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!"
Sau khi ồn ào một hồi thì ngay tức khắc, cô gái đã thả lỏng rất nhiều.
Mà ít phút sau, thái độ và nụ cười của người nhà họ Đường cũng đã khiến cô ấy hoàn toàn yên tâm.
Mùa đông năm nay là lần đầu tiên không có tuyết rơi, hơn nữa ngày ba mươi lại còn có nắng, vì thế nên cả nhà đều ăn cơm trưa ở trong sân.
Bây giờ cái bàn do bác cả Đường đặc biệt chế tạo ra cho rộng đã không thể ngồi đủ cả gia đình, ba chiếc bàn tròn lớn, cộng thêm một bàn vuông cho trẻ em ngồi, lúc này cả nhà mới có thể ngồi thoải mái.
Anh họ cả nhóm một đống lửa nhỏ, trong lúc lửa tí tách, bác cả Đường dẫn mọi người đi cúng bái tổ tiên, sau đó chia nhau đồ ăn đã cúng rồi cùng nhau ăn cơm.
Nguyên Khang nhận lấy ly rượu mà A Tráng đã rót cho cậu, nhẹ giọng nói: "Anh có biết tháng này anh Xuyên Tử sẽ làm tiệc rượu đầy tháng cho đứa con thứ hai của mình không?"
"Anh không biết." A Tráng lắc đầu: "Đã có đứa thứ hai rồi sao?"
“Đúng vậy, đúng lúc chúng ta cũng ở nhà, vậy chúng ta đi qua đó để uống ly rượu đầy tháng chứ?” Nguyên Khang nói.
“Vậy anh nhất định sẽ đi.” A Tráng gật đầu, có chút hoài niệm nói: “Nhớ khi còn bé, anh hay đi theo anh Xuyên Tử để chạy khắp nơi, vậy mà hiện tại anh ấy đã có hai đứa con rồi.”