Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Ngoại truyện 14

Cập nhật lúc: 2024-08-18 22:27:33
Lượt xem: 70

Sáng hôm sau, Phú Quý dậy sớm, phát hiện ra mấy người Đường Minh Sơn đã lái xe trở lại huyện vào đêm qua.

Anh họ cả nhân cơ hội nói về công việc của vợ chồng Đường Minh Sơn. Họ là một trong những người đầu tiên trúng tuyển vào đại học, một người trở thành bác sĩ, một người trở thành giáo viên, sau này Nguyên Khang lại trở thành bác sĩ, còn Thiết Đản đi học trường luật.

Sau khi nghe về cách chữa bệnh của Đường Minh Sơn và Nguyên Khang, Phú Quý cảm thấy ớn lạnh khắp người.

“Vậy họ giống như bác sĩ trên TV, thường xuyên tiếp xúc với người c.h.ế.t sao?”

Câu hỏi này khiến anh họ cả dừng lại.

Chị dâu họ phản ứng rất nhanh, lập tức trả lời: “Đó là điều tất nhiên rồi, bà nghe nói khi còn ở Đại học Y khoa, thường xuyên yêu cầu bọn họ giải phẫu người chết, gọi là cái gì mà tiêu bản ấy?”

Thực ra chị ấy cũng không rõ lắm nên chỉ nhặt nhạnh lời nói. Nhưng điều đó càng khiến Phú Quý sợ hãi cha con Đường Minh Sơn hơn.

Vì vậy, mỗi khi nhìn thấy Đường Minh Sơn hay Nguyên Khang, Phú Quý đều cư xử rất tốt, nhưng trước mặt Thiết Đản và Phong Ngọc Lan, nó lại nghịch ngợm hơn.

Lúc A Tráng biết đứa nhỏ này sợ Đừng Minh Sơn, anh ấy nói với vợ mình với vẻ mặt tán thành: “Anh đã nói rồi, nhất định nó sẽ sợ chú Minh Sơn. Khi còn nhỏ, anh đã sợ chú ấy rồi. Phải nói trong sân chúng ta không có ai không sợ chú Minh Sơn.”

“Vậy tại sao nó còn sợ Nguyên Khang?”

Điều này khiến A Tráng không thể tin được, anh ấy vội vàng gọi điện cho Nguyên Khang: “Tại sao em lại khiến nó sợ em vậy?”

“Em cũng không biết.” Nguyên Khang đang đi mua sắm cùng Phong Ngọc Lan, hai tay xách đồ, cậu để hết đồ xuống đất nghe điện thoại: “Hình như là bởi vì em học Y?”

“Hóa ra là như vậy à.”

A Tráng trầm ngâm cúp điện thoại, một lúc sau, anh ấy nói với A Trân: “Em nói xem giờ anh chuyển nghề sang làm bác sĩ còn kịp không?”

A Trân nhìn anh ấy với ánh mắt ghét bỏ.

“Ánh mắt của em là có ý gì?”

“Lấy cái đầu óc của anh, không có thi vào cấp ba còn muốn làm bác sĩ?”

A Tráng lập tức im lặng, đúng vậy, anh ấy không xứng.

Vì vậy, anh ấy gọi lại cho Nguyên Khang, đề nghị cậu khi nào rảnh rỗi về nhà thường xuyên hơn để nhìn Phú Quý nhà anh ấy.

Nguyên Khang sẵn sàng đồng ý.

Cất điện thoại vào túi, Nguyên Khang nhanh chóng cầm đồ đạc lên tay đi theo Phong Ngọc Lan và Tống Chi.

Đội vận tải của Hồng Kiến Quân đã được cải biên lại, bây giờ Hồng Kiến Quân được lãnh đạo phân công lái xe. Bây giờ anh ấy ít đi thành thị hơn nhưng lại về nông thôn nhiều hơn.

Nhưng công việc khá nhẹ nhàng.

Tống Chi mở một tiệm làm tóc, cô ấy còn cố ý đi học một thời gian. Cuộc sống gia đình ngày càng khấm khá.

Tiểu Diệp Tử và Tiểu Quả Tử cũng khiến họ cảm thấy yên tâm, vấn đề là cha mẹ chồng già rồi nên muốn chuyển đến sống chung.

“Anh Quân có ý muốn mua một căn nhà khác trong khu chúng ta để bọn họ ở, ngày thường có việc gì là có thể chạy tới đó.”

Tống Chi biết rằng Hồng Kiến Quân đang cân nhắc về mối quan hệ của cô ấy với cha mẹ chồng, dù sao năm đó...

“Em thấy cũng được, nhưng muốn ở cùng với chúng ta thì em không muốn.” Tống Chi cũng nói như vậy với Hồng Kiến Quân.

Hồng Kiến Quân biết rất rõ tính tình của cha mẹ mình nên tất nhiên anh ấy cam đoan sẽ không để họ ở cạnh nhau.

“Đến bây giờ họ vẫn không quan tâm nhiều đến Tiểu Quả Tử.” Phong Ngọc Lan cảm thấy đau đầu khi nghĩ đến mức độ trọng nam khinh nữ của hai người lớn tuổi.

“Chướng ngại này em cũng vượt qua được.” Tống Chi khẽ hừ một tiếng: “Đúng rồi, việc của Nguyên Khang chị cảm thấy thế nào?”

“Thằng bé nói việc của nó thì nó tự biết rõ, chúng tôi không cần lo lắng cũng không cần xen vào.” Phong Ngọc Lan quay đầu liếc nhìn Nguyên Khang đang ngoan ngoãn đi theo phía sau cầm đồ: “Thật sự không cần can thiệp? Con còn nhớ chị Yến Tử nhà thím Trương không?

Nguyên Khang lập tức cảm thấy đầu mình to lên, vội vàng nói: “Con tự biết, xin mẹ đừng tùy tiện xem mắt cho con!”

Thấy cậu sợ hãi như thế, Tống Chi bị chọc cho bật cười.

“Được rồi, con cháu tự có phúc của con cháu.” Phong Ngọc Lan nhìn thấy một người bán hạt dẻ nên kéo Tống Chi đến xem.

Nhìn thấy những hạt dẻ kia, Nguyên Khang nhớ tới khi còn bé theo cha mẹ lên núi hái hạt dẻ, cảm giác cũng không lâu lắm, sao đã nhiều năm như vậy rồi?

Trong khi nhặt hạt dẻ, Phong Ngọc Lan nói với Tống Chi: “Đã lâu rồi tôi không ăn gà hầm với hạt dẻ, tối nay hầm cách thủy đi.”

Nhà họ không thiếu nhất chính là gà, trong tủ lạnh có mấy con đông lạnh, tất cả đều do mấy người chị dâu hai Đường g.i.ế.c thịt rồi đưa tới.

Nguyên Khang nghe vậy lập tức cúi người đi qua cùng nhau nhặt: “Đáng tiếc Thiết Đản đang ở trường học, nếu không chúng ta có thể cùng ăn cơm.”

“Nếu vậy thì tới lúc ăn, gọi thằng bé cho nó thèm.”

Đây thực sự là mẹ của cậu.

Vì vậy, đêm đó Thiết Đản nhận được cuộc gọi từ Đường Minh Sơn, Phong Ngọc Lan và Nguyên Khang.

Thiết Đản: ...

Tối hôm đó, cậu ấy không đến thư viện đọc sách mà dẫn bạn cùng phòng ra ngoài trường tìm chỗ bán hạt dẻ gà địa phương.

Kết quả là khi ăn vào miệng, Thiết Đản cảm thấy mùi vị không bằng ở nhà, càng thèm ăn hơn.

Cũng may Nguyên Khang hiểu rõ cậu ấy nên cậu đã đặc biệt đến đây vào thứ bảy, luộc lại hạt dẻ gà, sau đó đóng gói trong hộp cách nhiệt mang đến đây cho cậu ấy.

Cậu tìm một nhà hàng và nhờ bên kia hâm nóng lại, sau khi gọi thêm vài món, cậu nghe Thiết Đản phàn nàn họ không phải là con người.

“Một người thì cũng thôi đi, đằng này cả ba người cùng gọi.” Thiết Đản liên tục liếc nhìn phía sau bếp: “Sao mãi vẫn chưa xong vậy?”

Nguyên Khang uống trà ông chủ cửa hàng đưa tới, cười nhìn cậu ấy: “Người một nhà, không phải nên ngay ngắn sao?”

Thiết Đản đảo mắt: “Cảm ơn.”

"Tiểu Cương Tử, cháu lại đi đâu quậy thế?"

Một ông bác chắp tay sau lưng mới quay về từ ruộng, bắt gặp Tiểu Cương Tử cả người vô cùng bẩn, bây giờ lại là mùa hè nên bùn đất trên quần áo đã khô lại trên thân, chỉ có bùn trên tay chân là còn hơi ẩm ướt.

"Cháu ra ruộng mò lươn ạ!"

Tiểu Cương Tử xách cái xô nhỏ sau lưng tới trước mặt ông bác kia, khoe thành quả của mình với vẻ hơi kiêu ngạo: "Bác xem đi, cháu mò được hai con đấy!"

Mới hơn sáu tuổi đã bắt đầu mò lươn, ông bác kia cười tủm tỉm thò tới gần để xem, mặc dù hai con lươn này rất nhỏ nhưng vẫn khen nó vài câu.

Mãi đến khi Tiểu Cương Tử xách xô nhỏ rời đi, ông bác ấy mới đột nhiên quay phắt sang nhìn ruộng của mình, sau đó chạy nhanh tới xem, hiển nhiên là đã xuất hiện vài cái hang nhỏ!

"Cái thằng này..."

Ông bác vừa lấy bùn lấp kín hang, vừa lắc đầu cười.

Tiểu Cương Tử xách xô nhỏ chạy thẳng một mạch về nhà, vừa vào sân đã chạy tới chỗ chậu gỗ lớn, đổ hết những thứ trong xô nhỏ vào đó.

Lúc này Nguyên Khang đang ở nhà, nghe thấy động tĩnh thì đứng dậy ra ngoài xem, thấy Tiểu Cương Tử đang dẩu m.ô.n.g chọc cái gì đó trong chậu gỗ.

"Tiểu Cương Tử, em đi đâu đấy?"

Nguyên Khang cũng mới về được khoảng nửa tiếng, lúc cậu về thì chỉ có chị dâu hai Đường ở nhà.

Tiểu Cương Tử nghe thấy giọng của Nguyên Khang, mừng rỡ rút tay lại, sau đó chạy tới trước mặt Nguyên Khang: "Anh ơi, anh xem lươn em mò được kìa!"

Nguyên Khang phối hợp nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nó rồi đi tới trước chậu gỗ, sau khi thấy thứ bên trong thì cười nói: "Giỏi thế! Em đi một mình à?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/ngoai-truyen-14.html.]

"Còn có Nhị Đản Tử và Tam Đản Tử ạ."

Có lẽ là vì Nguyên Khang và Thiết Đản có tương lai xán lạn nên rất nhiều trưởng bối trong thôn đều dùng chữ "Đản" để đặt tên ở nhà cho con.

"Nhớ là không được đi một mình đến chỗ có nước."

Nguyên Khang tranh thủ dặn dò.

"Biết rồi ạ." Tiểu Cương Tử gật đầu: "Cũng không được đi một mình ra sau núi, không được đi một mình ra bờ sông, lúc leo cây không được đứng bên dưới những cây cao thế này..."

Trí nhớ của nó tốt lắm, nói hết một lần cho Nguyên Khang nghe những chuyện không thể làm, những nơi không thể đi.

Nguyên Khang nghe xong rồi bế nó đặt lên vai mình, Tiểu Cương Tử hưng phấn kêu to, đôi tay nhỏ bé ôm lấy đầu Nguyên Khang.

"Em nhìn thấy được rất xa đó!"

Nguyên Khang nghe vậy, hai tay vịn chắc chân nhỏ của nó, đi ra khỏi sân, đúng lúc Tiểu Sơn Tử đang chơi trước cửa nhà, sau khi thấy cảnh này thì chạy nhanh tới.

"Ôi! Tiểu Cương Tử à, em cao quá đi!"

Tiểu Cương Tử đắc chí hất cằm lên: "Cũng cao bình thường thôi."

Nguyên Khang để mặc cho nó huênh hoang, chờ Tiểu Cương Tử hưng phấn xong rồi, lại đối diện với ánh mắt chờ mong của Tiểu Sơn Tử.

Nguyên Khang: ...

Tiểu Sơn Tử lớn hơn Tiểu Cương Tử vài tuổi, một thằng nhóc lớn như thế, cậu thật sự không khiêng nổi trên cổ.

Nhưng thấy Tiểu Sơn Tử dùng ánh mắt cún con nhìn mình, Nguyên Khang cắn răng, ngồi xổm xuống để Tiểu Sơn Tử sải chân qua ngồi lên cổ mình, lúc đứng dậy chân Nguyên Khang khuỵu thành hình chữ bát, rất sợ sẽ làm thằng bé ngã.

"Anh cũng rất cao nè! Anh cũng nhìn thấy rất xa!"

Mức độ phấn khích của Tiểu Sơn Tử không thấp hơn Tiểu Cương Tử, chú ba Đường đã sớm nghe thấy tiếng hô hào hứng của Tiểu Cương Tử vừa rồi, nhưng ông ấy đang chẻ củi ở sân sau, sau đó thì nghe thấy Tiểu Sơn Tử cũng hô to như vậy.

Trong đầu nảy ra suy nghĩ chẳng lành, nhanh chóng chạy ra sân để xem, vừa nhìn một cái đã suýt bị tăng huyết áp.

"Tiểu Sơn Tử! Cháu muốn đè c.h.ế.t anh Nguyên Khang của cháu đúng không! Mau leo xuống cho ông!"

Tiểu Sơn Tử nhanh chóng bảo Nguyên Khang thả mình xuống, Nguyên Khang làm theo, một đứa bé lớn như vậy, đúng là cậu hơi sợ sẽ làm Tiểu Sơn Tử bị ngã.

Tiểu Cương Tử rất lanh lợi, xông tới ôm chặt chú ba Đường: "Ông ba, bọn cháu chỉ đùa giỡn thôi."

Tiểu Sơn Tử quay đầu chạy về hướng lối rẽ bên kia, vừa chạy vừa nói mình muốn tìm bà nội về nhà ăn cơm.

Chuyện này khiến chú ba Đường tức hơn nữa, Tiểu Sơn Tử đã chạy xa rồi mà ông ấy vẫn còn đứng đó mắng nó không hiểu chuyện.

Nguyên Khang và Tiểu Cương Tử vội vàng khuyên ông ấy đừng tức giận, huyết áp vốn đã cao rồi, nếu còn tức giận nữa thì khó kiểm soát được tình hình.

Sau khi khuyên chú ba Đường vào sân, Nguyên Khang dẫn Tiểu Cương Tử tới bờ sông mò cá, thấy đã sắp chạng vạng mới dẫn Tiểu Cương Tử xách theo xô nhỏ về nhà.

Vợ chồng chị dâu hai Đường đang dùng cối xay đá để xay nước đậu nành chuẩn bị làm đậu phụ.

Thấy hai anh em trở về, anh hai Đường liếc mắt nhìn chậu gỗ mà Tiểu Cương Tử đặt xuống: "Bây giờ dưới sông ít cá nhỏ lắm, có thu hoạch được gì không?"

Tiểu Cương Tử thở dài: "Chỉ có hai con cá trê nhỏ thôi, ngoài ra thì không còn gì."

"Mấy ngày trước, mẹ còn thấy có người lạ vác điện tới chích điện bắt cá ở sông của thôn mình." Chị dâu hai Đường hơi tức giận: "Hôm nay nóng, còn con nít đang chơi dưới sông đấy, không sợ chích điện trúng người sao."

Tiểu Cương Tử gật đầu liên tục: "Đúng ạ đúng ạ."

"Hôm nay anh Thiết Đản của em cũng về, hay là ra cửa thôn xem thử?"

Nghe Nguyên Khang nói như vậy, hai mắt Tiểu Cương Tử sáng ngời, kéo Nguyên Khang chạy ra cổng thôn.

Thiết Đản quay về cùng Phong Ngọc Lan, Phong Ngọc Lan lái xe, Thiết Đản thì ngồi ở ghế phụ nói chuyện líu ríu không ngừng: "Con muốn dẫn Tiểu Cương Tử đi tìm lê dại!"

"Vậy chắc thằng bé sẽ mừng lắm đây."

Phong Ngọc Lan nhớ tới dáng vẻ phấn chấn của Tiểu Cương Tử thì không nhịn được nhếch môi cười khẽ: "Nó thích ăn lê dại nhất mà."

"Đúng vậy." Thiết Đản gật đầu: "Hồi nhỏ con cũng thích ăn, nhưng bây giờ ăn lại thấy hơi chua."

"Trưởng thành rồi, ăn được nhiều thứ hơn nên cũng cảm thấy vị của quả dại hồi nhỏ không ngon như thế nữa."

Phong Ngọc Lan gật đầu.

Lúc sắp vào thôn, Thiết Đản tinh mắt nhìn thấy Tiểu Cương Tử, vì thế hạ cửa sổ xe xuống, thò đầu ra hô to với nó: "Tiểu Cương Tử!"

"Anh Thiết Đản!"

Một tay Tiểu Cương Tử cầm cỏ dại, một tay cầm liên đậu, nghe thấy tiếng kêu thì nhanh chóng chạy sang bên này, Thiết Đản dứt khoát xuống xe luôn.

Bước tới đi đường cùng Tiểu Cương Tử: "Anh cả đâu?"

"Ở đằng sau ạ, có người gọi điện thoại cho anh ấy."

Tiểu Cương Tử nói.

Sau khi Nguyên Khang cúp điện thoại, đúng lúc xe của Phong Ngọc Lan chạy tới trước mặt cậu: "Có việc ở bệnh viện?"

Phong Ngọc Lan hỏi.

"Không ạ, vất vả lắm con mới có ngày nghỉ nên sẽ không kêu con về làm việc đâu, là đồng nghiệp có chút việc cần hỏi con."

Nguyên Khang ra hiệu cho Phong Ngọc Lan lái xe trở về trước, còn cậu sẽ đi bộ về cùng hai người Thiết Đản.

Phong Ngọc Lan cười, lập tức lái xe chạy về phía trước.

Tiểu Cương Tử rất vui vẻ, mỗi tay nắm một người anh trai, nghe bọn họ nói những lời mà mình không thể nào hiểu nổi, nhưng cũng thường xuyên nói một hai câu mà mình có thể tiếp lời được.

Thiết Đản nhìn tóc của Tiểu Cương Tử, bỗng nhiên nói: "Nên cạo đầu rồi."

Tiểu Cương Tử ngẩng đầu nhìn cậu ấy.

Nguyên Khang cũng gật đầu: "Ngày mai tụi anh cạo đầu giúp em nhé?"

Tiểu Cương Tử hớn hở, liên tục gật đầu: "Được ạ được ạ."

Buổi tối ăn cơm đậu phụ, Nguyên Khang và Thiết Đản ăn căng cả bụng, Tiểu Cương Tử thấy các anh ăn ngon như thế cũng ăn từng ngụm từng ngụm theo, kết quả cuối cùng la toáng lên là bụng không thoải mái.

Cũng may trong nhà có thuốc tiêu hóa, đút cho nó nửa viên.

Một lát sau đã bắt đầu chơi với Tiểu Sơn Tử vừa tới đây.

Ngày hôm sau ăn sáng xong, Thiết Đản đã bắt đầu đun nước, Nguyên Khang thì đang do dự xem nên chọn cái gì để cạo đầu cho Tiểu Cương Tử.

"Bình thường bác dùng loại d.a.o cạo đầu kiểu cũ này." Anh hai Đường tích cực đề cử.

"Cháu sợ cháu không vững tay." Nguyên Khang lắc đầu.

"Một bác sĩ khoa nội như cháu, chắc chắn cầm vững d.a.o mà." Anh hai Đường cảm thấy không thành vấn đề.

"Cẩn thận vẫn hơn." Nguyên Khang nói với vẻ bất đắc dĩ: "Dù sao cũng là lần đầu tiên cạo đầu cho thằng bé, phải chắc một chút."

Anh hai Đường cất d.a.o cạo đầu vào với vẻ tiếc nuối, sau đó lấy ra một cái d.a.o cạo râu bằng điện, Nguyên Khang nhận lấy, lại lấy thêm một cây kéo sạch.

Tiểu Cương Tử vô cùng phối hợp, hai anh em một người gội đầu cho nó, một người cạo đầu cho nó, phối hợp vô cùng hoàn mỹ.

Nhưng hai người tập trung cạo đầu quá nên thoáng quên mất nên chừa lại chút tóc cho Tiểu Cương Tử, dẫn đến việc cuối cùng có một quả trứng kho xuất hiện.

Loading...