Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 99

Cập nhật lúc: 2024-08-07 22:42:25
Lượt xem: 122

Nghe xong, thím ba Đường cảm thấy cô gái kia không tệ, liền nhìn về phía Đường Văn Cường ngồi một bên: "Con nghĩ sao?”

Đường Văn Cường đỏ mặt nói: "Con, con thấy cô ấy không tệ, là một cô gái tốt.”

Bà mối nghe vậy lộ ra nụ cười rạng rỡ.

"Xuân Phân làm việc rất nhanh nhẹn! Nấu ăn rất ngon, cấy lúa chặt củi đều tốt! Nói thật, năm đó nếu không phải cha Trương Đại Lực cứu cha Xuân Phân, căn bản sẽ không có chuyện hai đứa nhỏ này!”

"Lúc Đại Lực này không làm công nhân, đối xử rất tốt với Xuân Phân, nhưng không ngờ lên huyện thì có tâm tư khác, làm ra những chuyện phía sau lưng, rất là mất mặt!"

Bà mối càng nói càng tức giận.

"Cuộc sống riêng tư nào không đứng đắn? Chính cậu ta mới không đúng! Xuân Phân của chúng tôi rất trong sạch!”

"Tôi cũng hiểu, đứa nhỏ này quả thật không tệ." Thấy Đường Văn Cường nguyện ý, thím ba Đường gật đầu.

"Nhưng phòng ốc nhà chúng tôi, bà cũng biết lúc trước nhà mấy cô gái đều nói phải sửa sang lại, không biết nhà Xuân Phân họ có yêu cầu gì?"

Bác cả gái còn thêm một câu: "Cũng không phải chúng tôi không thể sửa, nhưng đầu năm nay mọi người đều rất bận bịu, muốn sửa vậy nhất định là phải cõng chút nợ nần. Nhưng đứa nhỏ này gả tới đây, đó cũng là đi theo trả nợ, cuộc sống trôi qua không yên ổn, chúng tôi định cuối năm sau mới sửa lại phòng ốc.”

"Đúng, như vậy không mang nợ, cuộc sống cũng tốt hơn một chút, phải xem đối phương có thể chờ hay không." Mẹ Đường cũng gật đầu nói.

Bà mối nghe được mặt mày hớn hở.

"Ôi chao, mọi người có lòng này là tốt rồi! Tôi cũng nói thật với mọi người, tôi đến đây người ta còn không biết, chỉ là nhờ tôi tìm tấm chồng như ý. Mọi người gật đầu, tôi lại đi hỏi bên kia, thích hợp chúng ta sắp xếp cho bọn nhỏ gặp mặt, nếu phù hợp rồi, vậy cái gì cũng dễ nói.”

"Vậy cứ làm như vậy, phiền bà."

Thím ba Đường cười nói.

"Nào có." Bà mối nắm lấy tay bà ấy nói thêm một hồi, lúc này mới đứng lên.

"Nhìn khuôn mặt này của chú kìa." Sau khi anh hai Đường đi vào, thấy khuôn mặt đỏ của Đường Văn Cường liền cười nói.

"Em cũng đừng nói cậu ấy, năm đó khi em làm mai cũng không khác gì." Anh họ cả lắc đầu nói.

Đường Văn Cường vội vàng gật đầu: "Em vẫn nhớ rõ, không khá hơn em đâu.”

"Vậy à? Nói cho em nghe xem.” Chị dâu hai Đường tò mò nói.

Chị dâu họ ưỡn bụng cười không ngừng, anh cả họ sợ chị ấy không vững, còn đỡ bả vai chị ấy.

"Chuyện này chị cũng có ấn tượng, sáng sớm chú hai đã gọi cậu ấy dậy, cậu ấy còn đến nhà mượn quần áo của anh trai mặc, kết quả không mặc được, lăn lộn rất lâu."

Mặt anh hai Đường còn đỏ hơn cả Đường Văn Cường: "Em, chỉ là khoảng thời gian đó em quá gầy, sau đó dùng thắt lưng một cái là được rồi.”

Trong lúc nhất thời trong nhà chú ba Đường ngồi đầy người.

Cả gia đình đều ở đây.

Những người trẻ tuổi đều có chủ ý với Đường Văn Cường, ngày gặp mặt nên mặc quần áo như thế nào, nên nói cái gì.

Phong Ngọc Lan nghiêng đầu nhìn Đường Minh Sơn, thấp giọng hỏi: "Lúc đó anh không muốn đúng không?”

Đường Minh Sơn cũng không giấu giếm: "Xem như bị ép, có điều lúc đón dâu anh nhìn thấy em, chính là tự nguyện.”

Đường Văn Tuệ ở bên cạnh nghe được, nổi cả da gà: "Em về làm nốt, chị dâu ba, chị mang đồ về không?”

"Có mang, đã mang về nhà trước rồi, chị cùng em về."

Phong Ngọc Lan vừa nghĩ đến tiền, lập tức đi theo Đường Văn Tuệ, cô vừa đi, Đường Minh Sơn cũng không ở lại lâu.

Trở về giúp đỡ đốt củi lửa, để cho các cô vừa sưởi ấm, vừa móc mũ.

Hơn nữa, bà mối không đợi được muốn mang tin tức này cho gia đình Xuân Phân, vì thế liền đến đường lớn tìm xe bò thuận đường đi qua.

Xuân Phân năm nay mười chín tuổi, khuôn mặt tròn, mặt mày thanh tú, cho dù hơi đen, dáng người cũng không tệ.

Lúc này cha mẹ cô ấy đang sầu.

"Lúc trước tôi đã nói không nên chọn súc sinh kia, ông nói người nọ có tiền đồ lớn, kết quả thì sao? Quay đầu lại đã hại Xuân Phân chúng ta!”

Mẹ Xuân Phân vừa lau nước mắt, vừa oán giận cha Xuân Phân.

"Sao mà tôi biết người này sẽ vô lương tâm như vậy?"

"Hiện tại phiền toái nhất chính là người khác lén nói bậy bạ." Chị dâu Xuân Phân cũng hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Nói mấy ngày nay những người đến cửa cầu thân, không phải què thì chính là kẻ vô tích sự, trong lời nói đều không tôn trọng đối với Xuân Phân chúng ta, nhà người ta như vậy làm sao dám gả qua!”

"Mẹ đã nhờ dì ba hỗ trợ xem, bà ấy là bà mối, mắt nhìn người tốt hơn chúng ta."

Xuân Phân ngồi một mình trước cửa nhà, nghe người nhà nói chuyện, trong lòng không có tư vị.

Cô đối với Trương Đại Lực thật ra chưa nói tới thích hay không, bọn họ là một đội, từ nhỏ cùng lớn lên, đến mười sáu tuổi liền hứa hôn.

Nhà họ Trương có việc gì, nhà bọn họ có thể đi giúp thì đi giúp, cũng như nhà bọn họ có việc, nhà họ Trương bên kia cũng sẽ tới.

Trưởng bối hai nhà đều gọi đối phương là thông gia, cảm thấy hôn sự này không có sai sót, ai ngờ Trương Đại Lực trèo lên cành cao.

Cô gái Cung tiêu xã kia là họ hàng nhà trưởng trấn, cô ấy không thể so sánh được.

Nhưng Xuân Phân không nuốt trôi giọng điệu kia, dựa vào cái gì cô ấy phải chịu nước bẩn Trương Đại Lực hắt tới?

Cô ấy không nhận, cũng không muốn bị giẫm đạp như vậy, cho nên đi gây chuyện.

Sau khi trở về mọi người đều nói cô ấy bồng bột, người nhà họ Trương cũng oán giận cô ấy thiếu chút nữa khiến Trương Đại Lực mất việc.

Gia đình lại bắt đầu lo lắng cho cuộc sống sau này của cô ấy.

Xuân Phân cảm thấy rất khó chịu.

"Xuân Phân à!" Bà mối cười tủm tỉm đẩy cửa sân ra: "Cha mẹ cháu ở nhà không?”

"Dì ba." Xuân Phân đứng lên: "Ở nhà ạ, cha, mẹ, dì ba đến rồi.”

Cha mẹ cô ấy vội vàng đi ra tiếp đón, anh trai, chị dâu cũng vẻ mặt chờ mong nhìn bà mối.

Bà mối cười tủm tỉm kéo Xuân Phân cùng nhau vào nhà chính.

Bà ấy kể lại tình hình trong nhà Đường Văn Cường, lại nói quan hệ của ba anh em cha Đường, cuối cùng nói: "Một đứa con của chú hai đang làm kỹ thuật viên ở nhà máy giấy, tên là Đường Minh Sơn, ở trước mặt một đống người, cậu ấy kể lại chuyện xảy ra hôm đó ở nhà máy giấy.”

"Người ta không thêm mắm thêm muối, Đường Văn Cường nghe xong, nói Xuân Phân chúng ta là người tốt, loại nước bẩn này chúng ta không thể nhận!"

Nghe vậy, trái tim Xuân Phân đập thình thịch: "Anh ấy... không cảm thấy cháu sẽ hại Trương Đại Lực mất việc sao?”

“Cái này gọi là gì, mẹ cậu ấy còn nói loại người này nên xếp vào loại giày rách, để cho Trương Đại Lực cút đi!”

Bà mối cười to nói.

"Điều kiện hơi thiếu một chút, nhưng nhân phẩm mới là quan trọng nhất." Mẹ Xuân Phân cùng chị dâu cô ấy liếc nhau một cái, đều rất hài lòng.

"Vậy thì sắp xếp, để cho hai đứa nhỏ gặp mặt đi."

"Được."

Lại hỏi Xuân Phân, Xuân Phân mím môi, cuối cùng gật đầu: "Vâng.”

Bên này đáp ứng, bên kia cũng cảm thấy thích hợp, vì thế bà mối nhắn tin cho Đường Văn Cường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-99.html.]

Khoảng ba ngày sau, gặp nhau tại nhà gái.

Nói chung, tất cả đều đến nhà gái, như vậy thể hiện sự tôn trọng đối với nhau.

Trước tiên Đường Văn Cường đến tìm Đường Minh Sơn: "Anh Minh Sơn, em, em muốn mượn quần áo mặc.”

Đường Minh Sơn thấy anh ta nhìn chằm chằm chiếc áo len trên người mình, nhất thời lui ra sau: "Không được, đây là chị ba dâu em móc cho anh.”

Phong Ngọc Lan ho nhẹ một tiếng: "Minh Sơn..."

"Quần áo khác thì có thể, đi vào chọn."

Đường Minh Sơn nói.

“Vâng!”

Đường Văn Cường vui vẻ theo anh vào phòng.

Anh hai Đường cũng đưa tay sau lưng đi theo, nhưng không vào phòng, đứng ở cửa: "Sao không tìm anh mà mượn?”

"Anh quá cường tráng, em không mặc được."

Lời này của Đường Văn Cường làm cho anh hai Đường vui vẻ: "Cũng chỉ có quần áo của thằng ba gầy như khỉ, chú mới có thể mặc.”

"Tuy rằng em gầy..." Đường Minh Sơn tìm ra một bộ quần áo thích hợp ướm trên người Đường Văn Cường hai cái: "Nhưng đánh nhau, chưa chắc anh có thể đánh được em.”

"Em biết quyền cước, không giống." Anh hai Đường lập tức nhận tội.

Phong Ngọc Lan nghe nói như vậy nhìn về phía mẹ Đường: "Minh Sơn từng học quyền cước ạ?”

"Học rồi, khi còn bé sức khỏe không tốt, cái gì cũng đã thử qua, buổi tối ở nhà bà ngoại thằng bé, ban ngày rảnh rỗi thì đi tìm một vị thợ săn già trong đội học quyền cước."

Mẹ Đường cười nói.

"Vậy ạ."

Phong Ngọc Lan gật đầu.

Đường Văn Cường hơi thấp một chút so với Đường Minh Sơn, áo thì ổn, quần cũng có chút dài, cho nên anh ta xắn ống quần lên.

"Vậy được không?"

"Được đó."

Đường Minh Sơn gật đầu.

"Mượn xe đạp không?"

Phong Ngọc Lan chủ động hỏi.

Đường Văn Cường có chút ngượng ngùng: "Nếu như có thể mượn, vậy thì càng tốt.”

Cũng không phải giả vờ làm gì, chỉ là trong một đại gia đình có một thân thích có tiền đồ như Đường Minh Sơn, cũng là một loại mặt mũi.

"Đương nhiên có thể mượn." Phong Ngọc Lan cười nói: "Chúc em xem mắt thành công.”

"Cảm ơn chị dâu ba."

Đường Văn Cường đỏ mặt.

Sáng hôm sau, Đường Văn Cường lái xe đạp của Phong Ngọc Lan, mang theo thím ba Đường đến đội sản xuất của Xuân Phân.

Bà mối chờ ở trước cửa đội sản xuất, nhà Xuân Phân cũng quét dọn sạch sẽ, chờ Đường Văn Cường đẩy xe đạp vào sân thì nhìn thấy một cô gái mặt tròn đứng ở cửa bếp, thấy anh ta nhìn qua, đối phương vội vàng xoay người vào phòng bếp.

Đường Văn Cường ngây ngốc đứng ở đó, bị thím ba Đường nhẹ nhàng véo một cái: "Đồ mất mặt! Nhanh chóng tìm việc làm!”

"Dạ!”

Búa đặt ở nhà củi, Đường Văn Cường lập tức bắt đầu bổ củi.

Bà mối và mẹ Xuân Phân liên tục khen anh ta cần cù, Đường Văn Cường được khen ngợi, làm việc càng mãnh liệt hơn.

Buổi chiều, bọn Phong Ngọc Lan trở về thị trấn, chờ mẹ con Đường Văn Cường về cũng mới hơn hai giờ chiều.

"Thế nào rồi?"

Khi Đường Minh Sơn thấy anh ta đến trả lại xe đạp, cười hỏi.

Anh hai Đường cùng chị dâu hai Đường cũng tiến lại gần.

"Được rồi, hẹn hơn nửa tháng sau đến nhà chúng ta chơi."

Đường Văn Cường lộ ra một nụ cười lớn.

Đây là thấy ưng nhau rồi.

Nếu không nhà gái sẽ không đến tận nhà để xem nhà và ruộng cây trồng.

“Được, được!”

Cha Đường cũng rất cao hứng.

"Anh Minh Sơn, quần áo này em giặt rồi trả lại cho anh."

"Được." Đường Minh Sơn gật đầu.

Lúc họ đi, tiện thể mang hết mũ Đường Văn Tuệ móc xong đi, tiền cũng đưa.

Đến thị trấn, trước tiên đi đến chỗ Dương Bảo Quốc giao mũ, sau khi lấy được tiền, lại đi mua sợi len, lúc này mới trở về nhà ngang.

Những ngày kế tiếp, Phong Ngọc Lan không phải ở nhà móc mũ chính là đi giúp mấy cô gái trang điểm, mỗi một lần đều có bao lì xì, nhiều thì hai đồng, ít cũng là một đồng hai.

Mắt thấy ví tiền càng ngày càng phồng, Phong Ngọc Lan cũng càng ngày càng tươi cười.

Trương Đại Lực có chuyện vui, nhà ngang chỉ mấy người đi, lúc trở về ngồi ở trong bờ đê lớn tiếng nói náo nhiệt, cuối cùng cảm khái nói.

"Có điều tôi thấy nhà họ Trương không có gì, ngược lại nhà gái vẫn chịu, cũng không biết ý đồ của Trương Đại Lực là gì."

"Ý đồ gì? Ý đồ cậu ta là một người phụ lòng, là một người đàn ông có lòng dạ đen tối.” Thím Điền liếc mắt một cái nói.

"Tôi thấy hình như cậu ta không đơn giản là cưới vợ."

Một người khác nói như vậy.

"Là sao?"

Anh Vương tò mò truy vấn.

"Tôi nghe họ hàng nhà gái nói, nhà bọn họ là muốn chọn con rể, Trương Đại Lực không phải cưới vợ, hẳn là đưa tới cửa."

"Cái gì?"

"Hừ! Tổ tông cậu ta nếu biết cậu ta làm con rể tới cửa, vậy không phải sẽ tức c.h.ế.t à?”

Từ xưa đến nay, làm con rể tới cửa, đều sẽ bị nói ra nói vào.

Huống chi đối tượng vẫn là Trương Đại Lực.

Loading...