Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 95

Cập nhật lúc: 2024-08-06 17:58:33
Lượt xem: 131

Đường Minh Sơn tắm rửa về, Phong Ngọc Lan cùng anh vào phòng, trong nhà sạch sẽ, lại vào trong phòng nhìn một cái, vậy mà trên giường đặt hai bộ áo bông cùng hai bộ quần bông.

Một chiếc áo bông là hoa trắng trên nền đen, một chiếc khác là hoa trắng trên nền xanh, quần đều là màu đen, cô cầm lên sờ sờ, bông bên trong rất nhiều, lại nhìn chỉ khâu, không giống như là khâu thủ công.

"Anh qua nhà sư nương, mượn máy may của bà ấy làm, em thử xem có vừa không."

Đường Minh Sơn vén rèm cửa lên, cười nhìn cô.

Phong Ngọc Lan quay đầu lại: "Khó trách anh đề nghị em về quê ở vài ngày, mấy ngày nay đều bận rộn cái này?”

"Ừm, thích không?"

"Thích, của anh đâu?"

"Anh có quần áo bông." Anh đi vào ôm lấy Phong Ngọc Lan, chống cằm lên đầu cô: "Sư nương nói màu đen chịu bẩn, mùa đông quần áo bông giặt không dễ khô, cho nên anh chọn vải này, nhưng A Lan của anh trẻ như vậy, chắc chắn sẽ thích màu sắc tươi sáng một chút, cho nên anh làm một món màu xanh.”

"Rất đẹp, em rất thích."

Phong Ngọc Lan xoay người nằm trong lòng anh.

Đường Minh Sơn cười sờ mái tóc của cô: "Thích là được rồi.”

Hai bộ quần áo bông đều rất vừa, sau khi Phong Ngọc Lan thử thì cẩn thận cất vào trong tủ, chờ khi nào trời lạnh hơn một chút mặc.

Một đứa trẻ ở chỗ cô học thêm đưa tới một chén vỏ đậu, Đường Minh Sơn trực tiếp dùng ớt khô xào, hương vị cũng không tệ lắm.

Mấy ngày không gặp, buổi tối hai người ngủ rất sớm, chị dâu Triệu vốn định tới nhờ dạy móc áo len, kết quả vừa tới phát hiện cửa đã đóng, đều là người từng trải, tất nhiên hiểu được đã xảy ra chuyện gì.

Thấy Triệu Thiên dỗ dành Niếp Niếp đi ngủ, chị dâu Triệu đóng cửa lại, đỏ mặt nói: "Anh không phải muốn đứa thứ hai sao? Khi nào..."

Sau đó, Triệu Thiên đưa Niếp Niếp đến nhà thím Điền ngủ.

Ngày hôm sau Triệu Thiên cùng Đường Minh Sơn mở cửa, vừa lúc chạm mặt.

"Hôm nay cậu nấu cơm?"

Đường Minh Sơn kinh ngạc nói.

"Ừm, đang ngủ." Triệu Thiên cười hì hì, Đường Minh Sơn không để ý tới anh ta, nấu cháo khoai lang, lại để đồ ăn buổi trưa muốn mang vào trong hộp sắt.

Triệu Thiên trực tiếp nấu mì, buổi trưa ăn ở căng-tin.

Khoảng mười giờ, Phong Ngọc Lan tỉnh lại, cô ngáp dài chậm rãi đứng lên, thấy trên bàn bày bữa sáng, cười cười sau đó cầm chậu sứ cùng khăn mặt chờ đi bồn rửa nước bên kia rửa mặt.

Vừa lúc gặp phải chị dâu Triệu ngáp cũng ở bên kia.

"Hôm qua vốn định tìm em, phát hiện bọn em ngủ sớm." Chị dâu Triệu vừa mới trêu ghẹo Phong Ngọc Lan xong, đã bị thím Điền trêu ghẹo lại.

"Tối nay cũng cho Niếp Niếp đến nhà thím ngủ à?"

Phong Ngọc Lan lập tức hiểu được vì sao chị dâu Triệu luôn thích dậy sớm, hôm nay lại dậy muộn.

Mặt chị dâu Triệu hơi đỏ lên, nhưng vẫn nói: "Hôm nay bỏ đi, cháu vẫn nên bổ sung sức khỏe cho anh ấy.”

"Ồ, vừa nghe là không hài lòng với tối hôm qua?"

Chị dâu hai Ngô che miệng cười.

Phong Ngọc Lan không dám đợi lâu nữa, chỉ sợ mình cũng bị bắt nói lung tung.

Bởi vì ngày mai trường học lại phải thi, cho nên Phong Ngọc Lan vẫn luôn đọc sách.

Trong nhà còn hơn một cân sườn, là hôm qua Đường Minh Sơn mua trước khi đi, trong nhà giữ lại một chút, mang về quê một ít.

Hơn nữa, ngày hôm qua bọn họ lại mang về một ít khoai sọ từ quê, cho nên buổi tối, Phong Ngọc Lan nấu sườn heo hầm với khoai sọ, mướp xào thái sợi, cùng với canh bắp cải.

Bọn Đường Minh Sơn trở về muộn hơn thường lệ một chút, lúc nhà máy giấy nghỉ, cố ý triệu tập các bộ phận họp, nhấn mạnh vấn đề tác phong, trong đó Trương Đại Lực đứng ở phía trước tự kiểm điểm.

Phong Ngọc Lan nghe xong lắc đầu.

Chị dâu Triệu lúc này cũng đang nấu cơm, cô ấy hỏi: "Vậy chuyện Đại Lực cùng vị ở Cung tiêu xã còn có thể tiếp tục sao?”

"Không ngờ đúng không." Triệu Thiên đi ra từ trong phòng, mặt đầy trào phúng nói: "Người ta không chỉ tiếp tục, còn nói bọn anh nửa tháng sau đi uống rượu mừng.”

"Ai đi? Thật kinh tởm!”

Chị dâu Triệu cất tiếng.

"Lúc chúng ta kết hôn, Trương Đại Lực không tới, cho nên chúng ta cũng không đi."

Phong Ngọc Lan nói với Đường Minh Sơn.

"Ừm." Đường Minh Sơn gật đầu: "Người nhà máy giấy đi không nhiều lắm.”

Ngày hôm sau Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn cùng ra ngoài, cô đến trường thi, Đường Minh Sơn thì đến nhà máy giấy.

Sau khi thi xong, Phong Ngọc Lan còn đi mua đồ ăn về nhà, ăn cơm trưa nghỉ ngơi nửa giờ, buổi chiều lại đi thi tiếp.

Tổng cộng hai ngày, ngày thứ tư có kết thưởng.

Phong Ngọc Lan vẫn vững vàng ở vị trí số một.

Thầy Vương mỉm cười và trao giải thưởng cho cô: "Người đứng nhất có năm đồng và một ly tráng men."

"Nhiều như vậy ạ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-95.html.]

Phong Ngọc Lan kinh ngạc nói.

"Năm trước cũng có, có điều lực lượng không lớn như vậy." Thầy Vương gật đầu.

Phong Ngọc Lan nói cảm ơn, cất vào trong túi vải.

"Còn có một chuyện, tôi muốn mời em hỗ trợ."

"Thầy nói đi ạ."

"Em có thể nói với các bạn cùng lớp của chúng ta về phương pháp học tập, hoặc truyền cảm hứng cho họ không."

Thầy Vương nói.

"Đương nhiên là được ạ."

Phong Ngọc Lan không chiếm thời gian học chính mà là ở tiết tự học cuối cùng, cùng thầy Vương đến lớp mười một mà anh ta dạy.

Nửa giờ sau, những tràng pháo tay như sấm sét vang lên trong lớp học.

Phong Ngọc Lan cười, được thầy Vương đưa ra ngoài.

Sau khi cô rời đi, thầy Vương đưa tay sau lưng cười tủm tỉm vào lớp học: "Nhìn thấy chưa? Người ta tự học, vừa khai giảng đã vượt qua kỳ thi lớp mười hai, hiện tại không chỉ có thể theo kịp, mỗi một lần thi đều là hạng nhất, nghe phương pháp học tập vừa rồi của cô ấy tổng kết, các em còn có ai không phục không?”

“Phục ạ!”

"Em thấy cô ấy đứng ở trên đó một chút cũng không sợ hãi, còn giống giáo viên hơn cả thầy."

“Đúng vậy, hơn nữa cô ấy rất xinh đẹp!”

Một nữ sinh che mặt nói.

Nghe các bạn cùng lớp khen ngợi, thầy Vương cũng vui mừng: "Đọc sách nhiều hơn, học tập nhiều hơn, nhìn vào khí chất người ta, là đọc sách nâng cao kiến thức đó.”

Trong nhà có không ít ly tráng men, bởi vì hầu như năm nào đồng chí Đường Minh Sơn cũng được nhà máy giấy khen thưởng, bất kể là cốc men, chậu sứ ở đây hay là ở quê, đều là anh mang về.

Hiện tại, Phong Ngọc Lan lấy một cái mới về, bị Đường Minh Sơn cầm đi uống trà.

"Sau này anh sẽ dùng cái này." Đường Minh Sơn cười nói.

"Được." Phong Ngọc Lan lại lấy năm đồng kia: "Em cũng không biết thi đứng nhất còn có tiền.”

"Thành tích này của em, sau khi đánh giá so sánh với mấy huyện xung quanh chúng ta, cũng là đứng nhất."

Đường Minh Sơn nói.

"Hả?"

Phong Ngọc Lan sửng sốt.

"Cho nên kỳ thi cuối kỳ của em lại thi đứng nhất, lúc đó không phải so sánh ở huyện, mà là muốn lấy ra so sánh trong thành phố."

Đường Minh Sơn cười nói: "Huyện chúng ta cũng chỉ có lúc anh đi học mới có cơ hội cầm thành tích, hiện tại là vợ anh.”

Thấy anh kiêu ngạo như vậy, ngược lại Phong Ngọc Lan đỏ mặt, dù sao mình là người đi học nhiều năm như vậy, lại trở về so sánh với bọn nhỏ, chiếm hời rất lớn.

"Cẩn thận học tập, tranh thủ lấy thêm vị trí thứ nhất." Đường Minh Sơn còn xoa vai cô, Phong Ngọc Lan liên tục gật đầu.

Đảo mắt đã vào tháng mười một, trời càng lạnh, người của nhà ngang cũng bắt đầu dùng bếp than hoặc bếp củi ở trong nhà từ lâu.

Nói chung, sử dụng bếp than khá nhiều, bởi vì gần mặt đất, cả bàn chân đều ấm, bếp củi lại cao, chỉ ấm xung quanh đầu gối.

Than trong nhà là năm ngoái còn, cho nên không bao lâu, Đường Minh Sơn vốn nói với Phong Ngọc Lan chờ anh đi mua về, nhưng bởi vì gần đây nhà máy giấy có chút bận rộn, vừa lúc chị dâu Triệu nói muốn đi mua than, cho nên Phong Ngọc Lan cầm vé, đi cùng các cô ấy.

"Nghe nói căn nhà của thím Lý cho thuê quá cao cho nên bỏ trống lâu như vậy cũng không có người thuê, chú Ngô nói thím Lý giảm bớt, rẻ hơn một chút, nói không chừng không lâu sau sẽ có người ở vào."

"Cũng không biết có ở chung được hay không."

"Đúng vậy, lầu năm chúng ta giờ rất tốt, đừng có một người thích tọc mạch nữa, thật là lo lắng."

Dọc theo đường đi, Phong Ngọc Lan nghe các chị dâu cùng các thím nói đến chuyện nhà kia, cô cũng hy vọng có thể ở một nhà dễ ở chung, nếu không quả thật phiền lòng.

Người mua than nhiều, muốn đưa tới cửa, mọi người đưa vé, đối phương đưa xong chỗ khác sẽ đưa đến nhà ngang.

Phong Ngọc Lan thuận tiện đi mua đồ ăn, về đến nhà không lâu, tiếng bác Ngô truyền đến từ gò.

"Than đến! Xuống nhận đi!”

"Biết rồi ạ." Thím Vương nhìn xuống từ ban công rồi lớn tiếng nói lại.

Phong Ngọc Lan nhấc sọt lên, chị dâu Triệu cũng ở cửa chờ cô, hai người một trước một sau đi xuống.

Hai ngày nay không ở nhà, mấy ngày trước mẹ chị dâu Triệu qua đời, lúc về thì Niếp Niếp ở lại chơi vài ngày.

"Cũng không biết Niếp Niếp có nghe lời hay không, có lén trộm nghịch nước hay không."

"Lúc ở nhà ngang, Niếp Niếp cũng không chơi nhiều, chị yên tâm đi."

Phong Ngọc Lan nói.

Chị dâu Triệu thở dài: "Tối hôm qua nằm mơ thấy con bé rơi xuống sông, trong lòng chị rất suy nghĩ, không được, chờ mang than về, chị ngồi xe bò đi đón con bé về.”

"Cũng được." Phong Ngọc Lan đáp.

Cô mua than không nhiều cũng không ít, một cái sọt trên lưng lên lầu có hơi quá nặng, cho nên chia làm hai lần.

Loading...