Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 93
Cập nhật lúc: 2024-08-06 17:57:44
Lượt xem: 137
Lượng tin tức này có chút lớn, chị dâu Hồng ngồi trước đánh xe vểnh tai nghe.
Phong Ngọc Lan ngồi ngơ ngác một bên, cũng không thể chen vào.
"May mới chỉ là đính hôn, chị dâu còn chưa gả tới mới là may! Nhưng chị ấy thích anh như vậy, sợ là không tiếp thu được."
Phong Ngọc Lan nghe nửa ngày, cuối cùng nghe được một chút liên quan tới thân phận của người “con trai” và “anh trai” trong miệng bọn họ.
Lại là nhân viên chính thức của nhà máy sản xuất giấy!
Phong Ngọc Lan càng tò mò, nghiêng như đang nhìn phong cảnh lướt qua ven đường, kỳ thật giống chị dâu Hồng, vẫn luôn nghe ngóng.
"Chuyện này chỉ có chúng ta có lỗi với con bé, không thể bởi vì chuyện này mà làm anh trai con mất việc được."
Cuối cùng người mẹ rưng rưng nói.
Cô gái kia mặc dù cảm thấy không đúng, nhưng cả nhà đều dựa vào tiền lương của anh trai mà sống, lúc này chỉ có thể để chị dâu chịu thiệt, vừa khóc vừa nói xin lỗi đối phương.
Khi sắp đến công xã, hai mẹ con này xuống xe bò, bọn họ vừa đi, chị dâu Hồng nhịn không nổi nữa: "Em gái, em xem bọn họ nói nửa ngày, đến cùng đang nói ai vậy?"
"Con trai thím kia, anh trai cô gái kia đang làm việc ở nhà máy sản xuất giấy, cũng không biết là ai."
Phong Ngọc Lan lớn tiếng nói.
Bởi vì trên xe ít đi hai người, trâu cũng chạy càng nhanh, mang theo gió thổi, không nói lớn tiếng một chút sẽ không nghe rõ.
"Cái này chị cũng nghe thấy." Chị dâu Hồng làm Phong Ngọc Lan không nhịn được bật cười, cô đúng là nói nhảm: "Em nói người đó thật là cặn bã nhỉ? Đã đính hôn còn tìm người phụ nữ khác, đây không phải bội tình bạc nghĩa sao?"
"Đúng vậy." Phong Ngọc Lan gật đầu: "Nhưng cô gái kia chưa lấy chồng, cũng đỡ gặp một kiếp như thế, về sau sẽ gặp người càng tốt hơn."
"Khó đấy, vô duyên vô cớ từ hôn, nhà gái cũng không dễ tìm người khác." Chị dâu Hồng làm Phong Ngọc Lan ý thức được đây không phải đời sau khai sáng, nếu nhà trai bôi đen nhà gái, vậy cô gái này sẽ khó gả chồng.
"Hi vọng nhà trai sẽ không làm chuyện xấu xa như thế."
"Hi vọng vậy."
Chị dâu Hồng lắc đầu, luôn cảm thấy kẻ có thể đi tìm người khác sẽ không phải thứ gì tốt.
Đưa Phong Ngọc Lan đến bên ngoài đội sản xuất, xe bò của chị dâu Hồng không đi vào nữa, cho nên Phong Ngọc Lan đưa tiền, xuống xe tạm biệt chị dâu Hồng, sau đó xách đồ vật vào đội sản xuất.
Hôm nay lạnh, trong đất không có việc gì, mọi người không phải ngồi trong sân buôn dưa lê thì cũng lên núi đốn củi, trên đường cũng đụng phải mấy đứa nhỏ, người lớn thì ít hơn.
Bởi vì hôm nay hơi lạnh cho nên Nguyên Khang không đi ra ngoài chơi, ngoan ngoãn ở nhà với ông bà nội.
Phong Ngọc Lan đẩy cổng ra, thấy cửa nhà trên đang mở, anh hai Đường đang ngồi nhìn ra cổng, đối phương đang nói đến những gì mình nhìn thấy trong phiên chợ.
"Đâm người ta còn muốn bỏ chạy? Mơ đi, mọi người vừa hô lên đã khống chế được người! Sau đó mọi người đoán thế nào? Người kia sợ, đưa ông cụ đến trạm xá kiểm tra, còn phải xin lỗi trước mặt mọi người!"
Phong Ngọc Lan cười đi vào nhà trên: "Anh hai đang nói đến hôm nào thế?"
"Ôi! Ngọc Lan về rồi!"
Mẹ Đường đang ăn hạt dẻ luộc, nghe thấy tiếng của cô, lập tức đứng lên nói.
Chị dâu hai Đường cũng cười tủm tỉm tới đỡ đồ: "Ôi, còn mua hai con cá to! Còn sống nữa!"
Dây cỏ xanh luồn qua quai hàm, lúc này còn đang động đậy.
"Để về nhà mới g.i.ế.c cho tươi ngon." Phong Ngọc Lan cười, sờ đầu Nguyên Khang cọ tới, thấy nó ôm Nguyên Nguyên, không nhịn được lại sờ đầu Nguyên Nguyên: "Xem ra con chăm sóc cho Nguyên Nguyên rất tốt, vẫn chưa bẩn."
"Nâng niu lắm đấy." Cha Đường cười híp mắt nói: "Mới mang ra cửa có một lần, còn không cho phép người khác sờ, sau đó sợ làm bẩn nên cũng không mang ra ngoài lần nào nữa."
"Chị dâu ba nhìn xem, em móc con ngựa nhỏ này sao lại khó coi như vậy?" Đường Văn Tuệ lập tức mang đồ mình móc ra, vô cùng uể oải.
"Để chị xem một chút." Phong Ngọc Lan cầm lấy, ngồi bên cạnh cô ấy, Nguyên Khang ngồi bên cô, Phong Ngọc Lan vừa ôm lấy bả vai nó, vừa giúp Đường Văn Tuệ tìm vấn đề.
Còn anh hai Đường lại bắt đầu kể chuyện đ.â.m người ngày đó, cuối cùng Phong Ngọc Lan cũng nghe rõ, Đường Văn Tuệ cũng rõ ràng mình sai ở đâu, bắt đầu sửa lại.
"Nào, uống nước."
Chị dâu hai Đường bưng ấm tới: "Chị cũng học theo được mấy ngày, khá lắm, hai bàn tay với đầu óc của chị chẳng được tích sự gì, càng làm càng tức, nhìn cái gì cũng tức, dứt khoát không làm nữa."
Nói xong, cô ta lại kéo b.í.m tóc sau lưng ra cho Phong Ngọc Lan nhìn: "Nhưng nhờ phúc của em út, chị có rất nhiều thứ này."
"Mẹ cũng có." Mẹ Đường cười híp mắt cũng kéo tóc mình ra: "Văn Tuệ cũng làm cho con mấy cái, mặc dù không làm tốt bằng con."
"Mẹ." Đường Văn Tuệ đỏ mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-93.html.]
Cả nhà vây quanh lò sưởi cười híp mắt nói chuyện, nghe Phong Ngọc Lan nói muốn ở nhà ở vài ngày, mọi người càng vui mừng, Nguyên Khang ôm cánh tay cô mềm mại nói: "Vậy buổi tối con ngủ với mẹ."
"Tốt, con có quên tập đếm không đó?"
Phong Ngọc Lan ôm nó.
"Không có, ngày nào con cũng đếm cùng bác hai đó." Nguyên Khang kiêu ngạo ưỡn ngực: "Con có thể đếm tới ba mươi hai!"
"Giỏi quá."
Phong Ngọc Lan khen nức lên, Nguyên Khang thẹn thùng vô cùng, chôn đầu vào cổ cô, thân thể nhỏ uốn qua uốn lại, giống một con sâu nhỏ.
Trong tiếng cười của mọi người, không lâu sau Nguyên Khang đã ngủ mất.
Phong Ngọc Lan ôm chặt nó, chị dâu hai Đường lấy chăn nhỏ ra, đắp lên người Nguyên Khang, Phong Ngọc Lan bế cả chăn lẫn người.
"Sáng sớm đã tỉnh, khó trách lúc này đã mệt." Chị dâu hai Đường yêu thương sờ trán Nguyên Khang.
"Bế cũng không phải cách, thả xuống giường đi."
Mẹ Đường sợ Phong Ngọc Lan mỏi tay.
"Không sao đâu ạ, thả xuống dễ bị đánh thức." Phong Ngọc Lan biết tính tình Nguyên Khang: "Hai ngày nữa Minh Sơn được nghỉ cũng sẽ về."
Bất tri bất giác, tiếng nói chuyện của mọi người đều nhỏ đi, Đường Văn Tuệ nói nhỏ về những ngày này cô ấy đã kiếm bao nhiêu tiền, lại nói có người cũng làm theo cô ấy, nhưng thành quả không đẹp bằng cô ấy, cho nên không có nhiều người mua.
"Em cũng không khoe khoang, một chút tiền nhỏ, vấn đề không lớn." Cuối cùng, Đường Văn Tuệ còn nói thêm câu.
Anh hai Đường nghe xong lời này, lông mày dựng lên, hiển nhiên là muốn nhắc đến chuyện năm đó: "Bây giờ người kia không còn ở công xã chúng ta, cũng là bại hoại, người bị nó hại cũng không ít, anh là nhờ chú ba mới không xảy ra việc gì."
"Minh Sơn nói, người kia có xung đột với anh ấy, lúc trước cũng là nhằm vào anh ấy, suýt nữa liên lụy anh hai."
Phong Ngọc Lan nói.
Năm đó, mẹ Đường bệnh nặng, trong nhà thiếu tiền, anh hai Đường lén mang lâm sản đi đổi đồ vật, kết quả vừa mới đến chợ đen đã bị người để mắt tới, một đồn tiền cũng chưa kịp kiếm, còn bị tịch thu hàng hóa, còn bị đè ép đi cạo đầu dạo phố.
Theo lý thuyết, chưa bán gì cũng sẽ không tính phạm tội, nói hai câu là xong, kết quả người kia không chỉ tịch thu đồ vật, còn muốn vũ nhục anh hai Đường.
"Em ba cũng không chọc gì nó!"
Nói đến việc này, anh hai Đường lại càng tức giận.
"Nhỏ giọng một chút." Thấy anh ấy cất cao giọng, Nguyên Khang nhíu mày, chị dâu hai Đường trực tiếp vỗ anh hai Đường một cái.
Anh hai Đường lập tức hạ giọng.
"Còn vì cái gì? Cũng là bởi vì năm đó lúc đi học, có cô gái thích em ba, người kia lại thích cô gái kia, lúc này mới hận em ba, nhưng em ba còn không biết cô gái kia là ai, em nói đây coi là chuyện gì?"
"À? Còn có chuyện này sao, Minh Sơn không nói với em." Phong Ngọc Lan nhướng mày.
Chị dâu hai Đường trừng anh hai Đường một cái, cha mẹ Đường cũng đi trừng anh ấy.
Anh ấy vỗ đầu: "À cái này sao, cái này em ba cũng không biết, là sau đó anh có nghe ngóng ha ha ha."
Phong Ngọc Lan cũng không so đo những thứ này, chỉ thuận miệng nói, thấy anh ấy xấu hổ muốn chết, thế là cười đổi đề tài.
Anh hai Đường rõ ràng nhẹ nhàng thở ra.
Thấy vậy, Đường Văn Tuệ cũng bật cười.
Ở nhà mấy ngày, ngoại trừ hơi nhớ Đường Minh Sơn, Phong Ngọc Lan cũng sinh hoạt phong phú náo nhiệt hơn ở nhà ngang.
Mỗi sáng dậy sớm làm cơm sáng với chị dâu hai và Đường Văn Tuệ, cười cười nói nói rất nhanh đã xong.
Buổi sáng nếu rảnh thì đi dạo xung quanh, nếu không thì lên núi đi vài vòng, buổi chiều hoặc ở nhà ngồi dạy Đường Văn Tuệ thêu móc, hoặc là chơi đùa với Nguyên Khang.
Buổi tối ăn cơm xong, người một nhà ngồi bên đống lửa, nghe người già kể chuyện lý thú lúc họ còn trẻ, lại hoặc là nghe họ kể lại hồi bé của Đường Minh Sơn.
"Mẹ, trước đó lúc Kiều Tư Vũ còn ở nhà, con đã nói trong nhà không giống cái nhà, không thân mật chút nào, anh ba cũng không thích về nhà, giờ mẹ xem xem, đây mới là người anh ba thích, cũng là người thật thà hiền lành, thật tốt."
Hôm nay Đường Minh Sơn về còn xách về một con gà sống, sau khi về, cha Đường đun nước, anh hai Đường g.i.ế.c gà.
Nhìn Đường Minh Sơn cười cười nói nói với Phong Ngọc Lan, Đường Văn Tuệ cảm khái với mẹ Đường.
"Đúng vậy, trước kia mẹ sai rồi." Mẹ Đường thở dài: "Không đề cập tới cái này, con nói xem con với Nam Tuyền là sao?"
"Chuyện gì là chuyện gì ạ?"
Đường Văn Tuệ hỏi lại.