Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 89
Cập nhật lúc: 2024-08-06 17:56:10
Lượt xem: 135
Phong Ngọc Lan về đến nhà ngang, mang mớ rau vào nhà trước rồi mới xách thùng gỗ xuống bồn nước dưới lầu một lấy nước, sau đó lau sạch xe đạp.
Sẵn tiện nói vài câu với chị dâu Vương bọn họ.
Tối đó cô xào bí đao, nấu canh cải thảo, còn gỏi ớt xào cay.
Sau khi ăn cơm xong, Phong Ngọc Lan nhắc đến đứa bé ấy: “Em hỏi bà lão ấy mới biết được đấy, may là đứa bé đã lớn rồi.”
“Là như vầy.” Đường Minh Sơn gật đầu: “Gia đình mà em nói họ Trần, người chồng tên Trần Đại Lực, lớn hơn anh hai tuổi, lúc nhỏ đi học trên công xã phải đi ngang qua phía sau nhà họ, anh ấy lớn hơn nên cũng bảo vệ đám nhóc bọn anh, nhưng anh ấy học được vài năm thì không học nữa, bọn anh cũng dần dần cũng trở nên xa cách hơn.”
“Nhưng lúc chúng ta kết hôn, nhà họ có đến dự.”
Vừa nghe đến cái tên Trần Đại Lực, Phong Ngọc Lan đã cảm thấy quen quen, nghe anh nói tiếp thì nhớ ra: “Em nhớ gia đình họ đi ba hào tiền mừng.”
“Đúng.” Đường Minh Sơn gật đầu: “Người lớn trong gia đình đều mất hết rồi, trước mắt không có việc gì để làm cả, sau này chúng ta sẽ trả mối ân tình này.”
Kết quả là hôm sau Đường Văn Tuệ đã mang rau đến: “Mới sáng sớm, anh cả Trần đã mang đến nhà, nói là cảm ơn chuyện hôm qua chị giúp gia đình họ, đúng rồi, còn có vài chị em cũng muốn có đồ buộc tóc giống em vậy, năm xu chị có làm được không?”
Phong Ngọc Lan giúp cô ấy dỡ rổ rau xuống, nghe có việc làm, vừa mừng vừa sợ: “Đã nói là chỉ tiện tay giúp mà thôi, sao lại còn tặng rau nữa.”
“Anh hai và chị dâu cũng từ chối nhưng anh cả Trần bỏ nó lại rồi đi ngay, gọi cũng không thèm ngoảnh lại.” Đường Văn Tuệ nhận lấy nước ly nước ấm cô đưa, uống xong thì cười kể lại.
Nhắc đến dây buộc tóc, Phong Ngọc Lan hỏi có bao nhiêu người.
“Sáu người, có bốn người đã đưa tiền cho em rồi.” Đường Văn Tuệ đưa tiền ra.
Nếu như đủ hết thì tổng cộng là ba hào.
Đừng chê nó ít, thật ra có lời đấy.
Phong Ngọc Lan lấy dụng cụ đan ra, mười mấy phút sau đã đan ra được một cái ngay trước mặt Đường Văn Tuệ: “Nhìn hiểu chưa?”
Đường Văn Tuệ sững sờ: “Em sao?”
“Đúng vậy, chị làm lại một lần nữa, em nhìn cho kỹ nhé.” Lần này Phong Ngọc Lan làm chậm lại, Đường Văn Tuệ vui mừng nhìn theo rất nghiêm túc, cuối cùng cô ấy gật đầu.
“Hình như em biết cách làm rồi.”
Phong Ngọc Lan đưa kim đan và len cho cô ấy.
“Vậy làm thử một cái đi.”
Đường Văn Tuệ không hề nhăn nhó, mặc dù tốc độ chậm hơn rất nhiều, len đan vào cũng hơi lỏng nhưng cũng có hình dáng!
“Từ từ mà học, về nhà thì nói anh hai làm một cây kim đan như thế, nếu chị dâu hai có hứng thú thì kéo chị ấy làm chung, sau đó tìm đúng người và cơ hội thích hợp làm ra chút gì đó.”
Đường Văn Tuệ gật đầu liên tục, đôi mắt sáng rực nhìn cô: “Chị dâu ba, sao chị làm gì cũng dạy em hết vậy.”
“Cũng không phải thứ hiếm hoi gì, làm chơi thôi mà, có thể kiếm được chút tiền thì càng tốt.”
Phong Ngọc Lan cười, đan hết đồ buộc tóc cho các cô gái trong đội, rồi bảo Đường Văn Tuệ ở nhà luyện tập thêm, còn mình thì ra ngoài một chuyến.
Thật ra chỉ đến chợ nông sản mua thức ăn mà thôi, hôm qua lúc về nhà thì thùng dầu đã cạn đến đáy rồi, thêm vào đó nhà cũng không còn mỡ heo nữa, cho nên Phong Ngọc Lan đã mua mỡ lá, vì không đủ nên mua thêm vài miếng thịt mỡ, một miếng sườn nhỏ.
Về đến nhà cũng không cho Đường Văn Tuệ giúp gì, cô thắng mỡ trước, mùi tóp mỡ thu hút sự chú ý của đám trẻ ở lầu năm.
Đám nhỏ lần lượt chạy sang, người lớn thấy vậy thì vội vàng gọi về, ai nấy cũng không đều không đành lòng rời đi, cứ trông ngóng quay đầu nhìn mãi.
“Về nhà lấy chén đũa đi, thím chia phần cho mấy đứa.”
Phong Ngọc Lan nói.
Vì thế bọn nhỏ lập tức chạy về nhà, không màng người lớn ngăn cản thế nào, tay cầm chén đũa cười hi hi chạy sang đó.
Một đứa nhỏ trong đó bị ngã nhưng vẫn vui vẻ cầm chén đũa đứng lên, mẹ nhóc thấy thế thì dở khóc dở cười.
Phong Ngọc Lan múc một chén tóp mỡ ra cho Đường Văn Tuệ, bên trên còn có một lớp đường trắng nữa.
Sau đó lấy một chiếc bát lớn đựng riêng một phần tóp mỡ, phần tóp mỡ còn lại cũng để ra bát riêng, rải một ít đường trắng lên, trộn lên rồi dùng thìa chia cho bọn trẻ mỗi người một phần.
Đường Văn Tuệ và bọn trẻ ngồi ăn tóp mỡ khuấy đường, Phong Ngọc Lan lại thích ăn với muối hơn nên đã lấy riêng một chén để ăn.
Đợi sau khi ăn xong, bọn trẻ chào thím một tiếng rồi về nhà.
Nhưng không lâu sau thì lại chạy qua nữa, là người lớn qua cảm ơn Phong Ngọc Lan vì đã tốt với đám nhỏ, bảo chúng mang đến một số món ăn vặt.
Phong Ngọc Lan bỏ vào giỏ đeo cho Đường Văn Tuệ: “Cầm về nhà ăn đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-89.html.]
“Chị dâu ba, cuối cùng em cũng biết tại sao quan hệ của chị với mọi người lại tốt vậy rồi, chị đối xử tốt với người ta thì người ta cũng đối xử tốt với chị.”
Đường Văn Tuệ nghiêm túc nói.
“Đạo lý đúng là như vậy, Văn Tuệ à, nhưng chúng ta còn phải xem đối phương là ai nữa.” Phong Ngọc Lan vuốt nhẹ mái tóc cô: “Có một số người, cho dù em có đối xử tốt với họ thế nào đi chăng nữa thì họ cũng đều thấy em không đáng một xu.”
“Điều này em hiểu, cũng như thím năm trong đội ấy, em rất ghét bà ta, còn có chị dâu họ nữa.” Nói đến chị dâu họ nhà cậu, Đường Văn Tuệ lại thấy phiền: “Chúng ta làm gì thì cô ta cũng xem nó là lẽ đương nhiên.”
“Mỗi lần đến nhà họ chúc Tết, lúc nào cũng có ý nói do nhà chúng ta có anh ba nên cuộc sống mới tốt hơn họ một chút, còn nói anh ba đã là công nhân rồi mà cũng không biết giúp đỡ họ hàng gì cả.”
Dứt lời, Đường Văn Tuệ lại nhớ đến chuyện ấy.
“Có một lần, chị dâu hai không nhịn được, nói là nếu có việc làm thì người đầu tiên được giúp đỡ cũng là anh hai, không phải anh ấy cũng đang thất nghiệp sao? Người nhà mình còn chưa giúp được thì tại sao phải đi giúp họ hàng chứ, chị đoán kết quả thế nào, chị dâu họ khóc bỏ đi, nói nhà chúng ta sống tốt nên khinh thường họ hàng nghèo! Chị nói xem đây gọi là gì!”
Nhắc đến chuyện này, Phong Ngọc Lan lấy tấm lịch đặt trên giá gỗ, lịch này do nhà máy sản xuất giấy phân phát, cô thấy Đường Minh Sơn khoanh tròn vài ngày sau đó.
“Ba ngày sau là mừng thọ của cậu cả, anh ba em nói phải đến đó chúc thọ.”
Đường Văn Tuệ nghe vậy thì đỡ trán: “Em cũng quên mất! Thật ra con người của cậu cả rất tốt, em chỉ không thích chị dâu họ thôi.”
“Không sao.” Phong Ngọc Lan bỏ tấm lịch xuống: “Chúng ta ít tiếp xúc với cô ấy lại là được.”
“Nhưng cô ta cứ thích dính lấy, nói khó nghe hơn là…”
Đường Văn Tuệ lầm bầm, thấy Phong Ngọc Lan chuẩn bị nấu cơm thì muốn vào giúp một tay nhưng bị cô ngăn lại.
“Em phải nhanh chóng luyện cho quen tay đi, lát nữa chị sẽ dạy em đan những thứ khác.”
Đường Văn Tuệ hạnh phúc nghe theo, nhưng cô ấy cũng không toàn toàn mặc kệ, chỉ cần Phong Ngọc Lan bận bịu thì cô ấy sẽ đến giúp đỡ một tay, sau đó lau khô tay rồi tiếp tục đan.
Ăn cơm xong, Đường Văn Tuệ nhất quyết giành rửa chén, Phong Ngọc Lan không cản, mình thì dọn dẹp bên ngoài và ngoài hành lang.
Đợi khi Đường Văn Tuệ quay lại, Phong Ngọc Lan bắt đầu dạy cô những thứ khác.
“Đúng rồi chị dâu ba, Nguyên Khang bảo em mang Nguyên Nguyên về, nói đó là bạn đồng hành của nó.”
“Đợi một chút.” Phong Ngọc Lan về phòng lấy con ngựa bằng len ra: “Chính là cái này.”
“Đẹp thật!”
Đường Văn Tuệ nhận lấy sờ lên thử, thích đến mức không nỡ buông tay.
“Em đã học được vài cách đan rồi, em nhìn Nguyên Nguyên thật kỹ thì sẽ biết cụ thể dùng cách đan nào để đan.”
Phong Ngọc Lan rất khâm phục thiên phú của Đường Văn Tuệ về mặt này, mới chỉ có vài tiếng đồng hồ đã có thể đan ra được đồ buộc tóc, nhớ lại ban đầu lúc cô học trên video cũng phải mất một ngày mới đan được một cái.
Thật là tức c.h.ế.t mà.
Phong Ngọc Lan vẫn đưa Đường Văn Tuệ đến nhà chị dâu Hồng như lúc trước rồi mới đi về nhà ngang, vừa đến cửa đã thấy chị dâu Trương họ cười híp mắt, mang theo rổ đi ra ngoài.
“Ngọc Lan.” Thím Điền vẫy tay với cô, Phong Ngọc Lan bước nhanh về phía đó, nhìn lướt qua những chiếc giỏ họ đang cầm trên tay: “Thím Điền à, mọi người định đi đâu thế?”
“Đi mua đậu hũ.” Thím Điền chớp mắt, Phong Ngọc Lan bèn đi theo họ.
Đó cũng là một gia đình nhà nông, họ ngồi được một lúc thì đàn ông nhà đó bưng ra một khay đậu hũ lớn: “Hai xu một miếng.”
Phong Ngọc Lan mua bốn miếng.
Vì Đường Minh Sơn nấu món đậu hũ Ma Bà rất ngon nên cô đã nấu trước những món khác, đợi khi Đường Minh Sơn về làm món đậu hũ Ma Bà là có thể ăn cơm rồi.
Vừa nghe Trần Đại Lực mang rau đến, Đường Minh Sơn cảm khái một câu: “Anh ấy là người như vậy, không gì đâu, hôm khác về nhà đi ngang qua nhà họ thì chúng ta vào ngồi chơi một lúc.”
“Vâng, còn cậu cả nữa, khi nào chúng ta đi?”
“Khoảng chín giờ đi là vừa, cha mẹ cũng sáng mới qua đó.”
Phong Ngọc Lan gật đầu.
Thật ra rau cải trong nhà khá nhiều, cho nên lúc Quân Tử mang đến thêm thì Phong Ngọc Lan nhờ người mang về nhà, giải thích với chị dâu Vương một tiếng.
Chị dâu Vương huơ tay: “Không sao, chị chỉ bảo thằng bé tiện tay mang sang thôi.”
Hai người nói chuyện thêm một lúc, Đường Minh Sơn cầm theo đèn dầu xuống dưới đón Phong Ngọc Lan, cô bèn theo anh lên nhà.
Sau khi chị dâu Vương đóng cửa thì nói với anh cả Vương: “Nhìn đồng chí Tiểu Đường kìa, cứ như sợ Ngọc Lan không về nhà vậy.”
“Vợ chồng son mà.” Anh cả Vương ha ha cười lớn.