Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 84

Cập nhật lúc: 2024-08-05 22:02:59
Lượt xem: 132

Ban ngày Phong Ngọc Lan ngủ nhiều quá, nên bây giờ không có ý định đi ngủ, dựa vào người Đường Minh Sơn, hai người ngồi nhìn ngọn lửa dưới ánh đèn dầu.

Tay của Đường Minh Sơn đặt lên eo của Phong Ngọc Lan, lúc này anh không dừng lại, nhẹ nhàng xoa bóp cho cô.

Ngày tháng cứ trôi đi, hình như từ sau khi phát sinh quan hệ, ngày thường hai người thân mật với nhau hơn, tiếp xúc thân thể nhiều hơn, nhưng còn lại cũng không có nhiều thay đổi.

Phong Ngọc Lan nói với Đường Minh Sơn rằng mấy năm gần đây cô chưa có ý định có con.

Đường Minh Sơn tôn trọng sự lựa chọn của cô.

Vốn dĩ Phong Ngọc Lan sợ rằng mình sẽ trúng thưởng ngay đêm đầu tiên, may mà tháng thứ hai “họ hàng” đến chơi đúng dịp.

Sinh nhật của bác cả Đường khá sôi nổi, họ đưa Nguyên Khang đến nhà ngang chơi.

Sức khỏe của Nguyên Khang vẫn tốt, trời lạnh cũng không bị cảm, cũng không bị chảy nước mũi luôn.

Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn chăm sóc rất chu đáo, khi lấy phiếu vải, Đường Minh Sơn mua khá nhiều vải bông, học may đồ với Phong Ngọc Lan.

Anh may đồ cho Nguyên Khang và Phong Ngọc Lan, Phong Ngọc Lan cũng may cho anh.

May cho Nguyên Khang hơi xấu một chút nhưng ấm là được, may cho Phong Ngọc Lan cũng rất cẩn thận, cô mặc lên rất vừa.

Phong Ngọc Lan khen khéo tay quá.

Tóm lại là khi cả nhà mặc đồ mới ra ngoài thì chỉ có đồ của Nguyên Khang là xấu nhất.

Nhưng tính của thằng bé rất kiêu, mỗi khi có ai hỏi ai may đồ cho, Nguyên Khang ngẩng đầu vỗ n.g.ự.c nói: “Cha của cháu làm đấy, đây là lần đầu tiên cha may đồ, còn may cho cả mẹ nữa!”

Thế là ở nhà ngang, Đường Minh Sơn được làm chồng người ta, bắt đầu bị nửa kia so sánh với chồng nhà người ta.

Một vị lãnh đạo nữ của nhà máy sản xuất giấy nghe được chuyện này đã cố ý tổ chức một cuộc họp.

“... Chuyện kỹ thuật viên Tiểu Đường may đồ cho con và vợ, mọi người đều nghe rồi đúng không? Người ta hay biến cuộc sống trở nên nồng nhiệt quả không sai.”

“Nhà không chỉ là nhà của riêng các đồng chí nữ, các cô ấy phải chăm sóc con cái, phục vụ người già, còn phải quan tâm đến chồng, mọi việc từ lớn đến nhỏ, từ già đến trẻ đều do một tay các đồng chí nữ làm, là một người đàn ông, các anh nên về nhà giúp họ một chút, các đồng chí nữ sẽ vui lắm đấy...”

Không biết liệu có phải buổi họp đã phát huy tác dụng hay không, chị dâu Trương và những người khác đều cảm thấy chồng mình đã chịu khó hơn rất nhiều.

Mà là hàng xóm của Phong Ngọc Lan, sáng sớm ngày ra Triệu Thiên đã bắt đầu chăm chỉ, chị dâu Trương khẽ cười nhưng ẩn sâu trong đó là sự hạnh phúc, cũng không đi ra ngoài khoe khoang.

Hôm nay có chị dâu Triệu và thím Vương hẹn Phong Ngọc Lan đến tòa nhà thương mại lớn nhất huyện để xem đồ rửa mặt gì đó.

Dạo gần đây không mưa nữa, thời tiết chuyển lạnh, mặt cũng bị khô ráp, dù là người lớn hay trẻ con thì đều bị như vậy.

Đúng lúc dùng hết đồ rửa mặt ở trong nhà, Phong Ngọc Lan dắt theo Nguyên Khang đi cùng với họ.

Những thứ như tòa nhà thương mại, hơn nữa đều phải dùng vé, người lớn thì nhìn quen cả mắt, trẻ con thì lại phấn khích nắm c.h.ặ.t t.a.y người lớn, ngó đông ngó tây liên tục.

Nếu phát hiện ra thứ gì đó vui vui, có thể nháy mắt ra hiệu cho nhau, rồi bụm miệng cười lén.

Nguyên Khang cười hì hì mấy lần liền, Phong Ngọc Lan cúi người bế nó lên hỏi: “Con cười gì thế?”

“Mẹ, mẹ nhìn cái kia đi.”

Nó ghé vào tai Phong Ngọc Lan nói.

Phong Ngọc Lan nhìn theo lời nó nói, hóa ra là có một cậu thanh niên đang thoa phấn, hiếm khi thấy đàn ông làm như vậy nên thu hút ánh nhìn của người khác là đương nhiên.

Cậu thanh niên đó không quan tâm đến ánh nhìn của mọi người, nghiêm túc chọn lựa rồi chọn ra được ba hộp: “Phiền lấy giúp tôi một cái bút và một tờ giấy sạch.”

“Dạ vâng.”

Người kia đem bút và giấy cho cậu ta.

Cậu thanh niên mỉm cười và viết một dòng chữ.

Người bên cạnh tò mò nhìn lén sang: “Ra là viết cho người trong lòng.”

Cậu thanh niên cười: “Gửi cho vợ tôi.”

Thím Vương nheo mắt nhìn người kia một lúc, kéo tay chị dâu Triệu và Phong Ngọc Lan: “Người này là anh rể của tiếp quản công việc của lão Lý, tên gì nhỉ...”

Bà ta quên tên mất rồi.

Phong Ngọc Lan chỉ biết người tiếp quản công việc của chú Lý là ai, anh rể của anh ấy thì cô không biết.

Chị dâu Triệu gãi đầu nói nhỏ: “Từ Hướng Sơn?”

“Đúng đúng đúng!”

Thím Vương gật đầu liên tục: "Chính là người đó!”

“Thương vợ thật đấy!” Chị dâu Triệu xúc động: "Anh nhà em ấy, nếu để anh ấy mua quà gì tặng vợ thì em thật sự có thể vừa ngủ vừa cười thành tiếng được luôn!”

“Thì ai bảo là không phải đâu.” Thím Vương cũng gật đầu.

Phong Ngọc Lan không tiếp chuyện, nhưng cô cảm thấy Đường Minh Sơn sẽ không mua những món như vậy, anh sẽ mua những món khác.

Kết quả là khi Đường Minh Sơn trở về vào chập tối, anh lấy ra một cái hộp đặt trước mặt cô: “Nghe nói đây là phấn ngọc trai từ vùng duyên hải, bôi kem dưỡng ẩm xong bôi cái này lên, da sẽ đẹp hơn.”

Phong Ngọc Lan cầm lấy rồi nhìn cẩn thận, không phải kiểu được bán ở tòa nhà thương mại trên huyện, kiểu này là loại tốt hơn, hạt phấn nhỏ, lượng phấn cũng nhiều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-84.html.]

“Anh nhờ người mua sao?”

Đường Minh Sơn gật đầu: “Anh tích góp tiền riêng của anh, giờ thì hết sạch rồi, em xem như là anh chưa từng giấu tiền nhé?”

Mỗi tháng được phát lương, Đường Minh Sơn đều đưa về hết, nói là khoản tiền riêng ấy là từ nguồn tiền của công việc khác hay gì đó, Phong Ngọc Lan hừ nhẹ, đưa cho Nguyên Khang, bảo nó đặt lên trên cái bàn nhỏ trong phòng.

“Vậy thì cứ coi như là không biết đi.”

“Cảm ơn đồng chí A Lan.”

“Cũng phải cảm ơn đồng chí Minh Sơn, em thích nó lắm.”

Hai người nhìn nhau cười.

Nhân lúc Nguyên Khang vẫn chưa đi ra, Đường Minh Sơn cúi đầu xuống hôn lên môi cô, khi Nguyên Khang vén rèm đi ra thì anh đã lùi lại.

Nguyên Khang chỉ thấy mặt mẹ nó đỏ lên, còn cha nó thì vẫn bình chân như vại.

“Mẹ ốm sao?”

Nó nhớ đến lúc anh Xuyên Tử bị ốm, cũng đỏ mặt như này.

Đường Minh Sơn bế nó lên: “Đến giờ đi tắm rồi.”

Vừa hay Phong Ngọc Lan đun nước tắm, thế là nắm đầu thằng bé lôi xuống tầng trệt.

Bên này thì Triệu Thiên nhìn vợ mình mấy lần, không dám nói gì, cuối cùng ho nhẹ một cái, giống như muốn nói cái gì, nhưng vẫn không nói ra, khiến chị dâu Triệu muốn vả vào mặt.

“Anh buồn đánh rắm thì cứ đánh đi!”

Triệu Thiên nhấc m.ô.n.g lên, xê ghế dịch ra đằng sau rồi mới nói: “Không biết tên Đường Minh Sơn ấy lôi kéo ai mua được món đó tặng cho em dâu, mua ở ngoài, không phải là chuyện bé đâu, phải thuê người hay gì đó!”

“Anh cũng biết bản lĩnh đàn ông các anh chỉ có tí ti, nên em không so đo chuyện này.”

Chị dâu Triệu vừa nghe liền nhớ đến người mình gặp được ở trong tòa nhà thương mại lúc sáng, nên nói với anh ta một tràng: “Bọn em còn bảo các anh sẽ không làm như thế đâu, kết quả là Tiểu Đường nhà người ta đã chuẩn bị quà từ trước.”

“Không ngờ rằng Từ Hướng Sơn kia lại yêu vợ đến thế.” Triệu Thiên cắn răng rồi vỗ đùi một cái: "Ngày mai đi mua!”

Kết quả là bị vợ đánh vào lưng một cái: “Mua cái rắm! Em có kem dưỡng ẩm rồi mua làm gì nữa! Tiết kiệm tiền đi!”

“Nói một đằng nghĩ một nẻo.”

Triệu Thiên nói thầm.

Chị dâu Triệu giận điên người: “Anh giỏi thì anh cũng giấu tiền thuê nhà đi mua đi!”

“Nếu anh giấu, em không được cho anh ngủ ngoài hành lang...”

Nghe thấy tiếng ồn ào sát vách, Nguyên Khang tắm xong nghiêng đầu nói với Phong Ngọc Lan ở bên cạnh: “Nhà thím ấy lại cãi nhau rồi.”

“Đấy không phải là cãi nhau.” Phong Ngọc Lan nghĩ một lát rồi giải thích: “Cùng lắm thì gọi là tranh luận.”

Nguyên Khang gật đầu đăm chiêu suy nghĩ, sau đó nói: “Nhà thím lại tranh luận với nhau rồi.”

Đường Minh Sơn bị nó chọc cười: “Con có biết tranh luận có nghĩa là như thế nào không?”

“Là cãi nhau ạ.”

Nguyên Khang chắp tay ra sau lưng như ông cụ non: "Tuy con không hiểu nghĩa của nó là gì, nhưng đấy là tiếng cãi nhau, ở dưới quê con nghe suốt.”

“Nghe với ai?”

“Anh Xuyên Tử ạ, bà nội của anh ấy suốt ngày mắng.” Nguyên Khang lắc đầu: "Anh Xuyên Tử bảo là sau này sẽ không lấy ai hay mắng người khác về làm vợ.”

“Chưa đủ lông đủ cánh mà đã nghĩ đến chuyện lấy vợ?”

Triệu Thiên dựa người vào cửa cười hỏi.

“Vào ngồi đi.” Đường Minh Sơn lôi ghế sang bên cạnh, Triệu Thiên đặt m.ô.n.g ngồi xuống.

“Đàn ông chúng ta sau khi trưởng thành thì ai cũng phải lấy vợ, đương nhiên là phải nghĩ từ sớm rồi.”

Nguyên Khang hơi tức giận kéo tóc mình: "Hơn nữa tóc của anh Xuyên Tử cũng nhiều như tóc con, lớn lên cũng sẽ như nhau!”

Một căn phòng ngập tràn tiếng cười, có cả tiếng cười của chị dâu Triệu, chỉ có Nguyên Khang và Niếp Niếp không biết họ đang cười cái gì.

Niếp Niếp còn hỏi.

“Vậy con gái bọn con khi lớn lên cũng lấy vợ ạ?”

“Không phải, con sẽ đi lấy chồng, khi sang nhà người khác, con sẽ làm mẹ, quên rồi sao?”

Chị dâu Triệu cười.

Nhắc đến chuyện này là Niếp Niếp lại tức giận: “Lần nào cũng là con làm mẹ, con không muốn làm mẹ, con muốn làm cha!”

“Con cũng muốn làm cha, nhưng hai người chỉ muốn con làm con.” Nguyên Khang nghe vậy thì cũng thấy ấm ức theo.

Đường Minh Sơn bế nó ngồi lên đùi: “Làm gì cũng được, miễn vui là được, lúc con sang nhà ông bà chơi không vui sao?”

Hơi ấm ức một chút nhưng hết rồi, Nguyên Khang rúc vào người Đường Minh Sơn cười khanh khách: “Vui lắm ạ!”

Loading...