Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 83

Cập nhật lúc: 2024-08-05 22:02:30
Lượt xem: 144

Bây giờ đã là tháng mười, buổi tối ngủ chưa được bao lâu thì trời đổ mưa, sáng hôm sau mở cửa ra có thể ngửi thấy mùi bùn đất nhàn nhạt.

Phía sau nhà ngang là một khu rừng nhỏ, bên cạnh là nhà tự xây và đất canh tác, nên có thể ngửi được mùi nồng của đất canh tác.

Sau khi Phong Ngọc Lan rửa mặt xong, cô quay lại rửa rau, chị dâu hai Ngô bước ra từ cửa với sắc mặt không mấy tươi tỉnh.

“Chị ngủ không ngon sao?” Phong Ngọc Lan tiện miệng hỏi.

Chị dâu hai Ngô sờ vào cổ mình: “Mấy hôm nay nóng lạnh thất thường, buổi tối anh nhà chị trở mình một cái là quấn hết chăn đi, không lạnh sao được? Buổi tối ho quá, không ngủ được.”

Đang nói chuyện, anh hai Ngô vừa đi ra ngoài vừa ngáp ngủ, đúng lúc nghe thấy cô vợ trẻ của mình nói câu này, anh hai Ngô nói câu lấy lòng: “Thế thì tối nay em đi ngủ trước xong anh ngủ sau.”

“Thôi không cần đâu, trừ khi anh ngủ dưới đất, nếu em mà ngủ trước thì khi tỉnh dậy, anh vẫn sẽ quấn hết chăn vào người mình thôi.” Chị dâu hai Ngô nói câu này đã khiến những người đang rửa mặt, rửa rau phải bật cười, Phong Ngọc Lan cũng cười rồi mang rổ rau cải thìa vừa rửa sạch đi về.

Buổi sáng ăn mì trứng chiên, bỏ thêm cải thìa vào ăn vừa ngon vừa giòn.

Khi Đường Minh Sơn ra khỏi nhà, Phong Ngọc Lan đưa cho anh chiếc ô màu xanh: “Em thấy buổi chiều trời lại mưa.”

“Được.”

Đường Minh Sơn cầm lấy chiếc ô, nhìn cô cười: "Buổi tối anh sẽ mang đồ ăn ngon về cho em.”

“Vậy em sẽ chờ anh nhé.”

Phong Ngọc Lan khẽ mỉm cười rồi gật đầu.

Đường Minh Sơn vừa ra khỏi nhà chưa được bao lâu, Triệu Thiên ở sát vách cũng rời khỏi nhà, lớn tiếng gọi Đường Minh Sơn bảo anh chờ mình.

Bị chị dâu Triệu cười mắng: “Anh tưởng mình vẫn còn đi học sao? Còn muốn người ta đợi anh cùng đi.”

Nghe thấy tiếng hắt xì của Niếp Niếp, Phong Ngọc Lan mặc thêm một chiếc áo được Đường Minh Sơn dùng phiếu vải mua cho cô.

Cô tết mái tóc dài ra sau lưng, xách chiếc giỏ tre ra ngoài mua đồ.

Chị dâu Triệu đang cõng bé Niếp Niếp trên lưng, Phong Ngọc Lan chạy lên giúp: “Bị cảm lạnh sao?”

“Không hẳn.” Chị dâu Triệu khẽ thở dài: "Con bé này dễ bị cảm khi thay đổi thời tiết, tối hôm qua còn hơi ho, sáng ra nói chuyện thì giọng khàn đặc, chị phải cõng con bé lên bệnh viện huyện để kiểm tra xem sao.”

“Vậy chúng ta đi cùng nhau nhé.”

“Được.”

Khi xuống dưới tầng còn gặp thím ba Lưu và những người khác, thế là một nhóm người cùng đi đến bệnh viện huyện.

Sau khi mua rau củ xong, Phong Ngọc Lan cũng không đi dạo, về nhà thì bắt đầu đọc sách, đọc được một nửa thì cô thấy hơi đói nên ăn một củ khoai lang.

Sắp đến trưa, một người chị dâu mang đến mười quả hồng, hồng này là hồng giòn, gọt vỏ xong mới ăn được, vừa giòn vừa ngọt, đây là lần đầu tiên Phong Ngọc Lan ăn loại quả này, trước kia cô toàn ăn hồng mềm.

Vị khá ngon.

Phong Ngọc Lan vừa ăn hồng giòn, vừa lấy những tờ báo cô từng đọc lúc trước, và sao chép địa chỉ được đánh dấu của câu lạc bộ văn học vào tập sách.

Ở thời đại này, dù là tiểu thuyết hay là văn học, không được dùng viết quá lộ liễu mà phải dùng từ có chọn lọc, vì một khi viết sai những chữ này sẽ bị cạo nửa đầu rồi diễu hành trên phố.

Nhưng dạo gần đây, Phong Ngọc Lan phát hiện trên báo có mục truyện ngắn cho trẻ em.

So sánh địa chỉ thì thấy giống với địa chỉ của tờ báo cũ lúc trước, xem lại tờ báo gốc thì không thấy có mục nào như vậy.

Có lẽ là mới được thêm vào.

Phong Ngọc Lan suy nghĩ, lấy bút chì ra bắt đầu phác thảo một câu chuyện dành cho trẻ em và ý nghĩa giáo dục.

Sau nhiều lần sửa đổi, cô không vội vàng đi đến bưu điện để gửi thư mà cô ở nhà tiếp tục làm những việc mình muốn làm.

Chị dâu Triệu trở về nhà sau giờ cơm trưa, hỏi ra mới biết Niếp Niếp phải truyền hai chai nước ở bệnh viện.

Mắt của chị dâu Triệu vẫn đỏ, lúc này nói với chị dâu Trương và Phong Ngọc Lan: “Là sơ suất của chị, bác sĩ nói cổ họng của con bé bị sưng, nếu đến chậm một chút là con bé bị viêm phổi rồi.”

Hai người nhanh chóng an ủi cô ấy, thấy Niếp Niếp mệt mỏi dựa vào lòng cô ấy, Phong Ngọc Lan và chị dâu Trương cũng không trêu con bé nữa, chỉ xoa đầu con bé.

Yến Tử bị chảy nước mũi một ít nhưng vẫn cười nói vui vẻ, chị dâu Trương không yên tâm, bảo cô bé há miệng ra để mình xem họng, sau khi không thấy gì khác, cô ấy dặn cô bé không được nghịch nước nữa.

Phong Ngọc Lan tìm thấy lọ mứt lê chị dâu đưa cho lần trước, ngâm vào nước nóng, cho một ít đường vào, tặng cho nhà bên cạnh.

Chị dâu Triệu vô cùng cảm động: “Làm phiền em quá.”

“Chị nói gì thế chứ?” Phong Ngọc Lan thấy rất vui khi Niếp Niếp uống nó, dù sao thì thứ này cũng có một chút hương vị.

Khoảng hơn ba giờ chiều trời đổ mưa lớn.

Mưa rất to.

Phong Ngọc Lan lấy bát đũa và cả bếp lò, nồi mang vào trong nhà, vì gió lớn nên mưa hắt hết lên hành lang.

Còn rơm củi đã được chất thành đống ở phía dưới giá gỗ sau khi vào thu.

Khi Đường Minh Sơn trở về, ống quần của anh đã được kéo lên, nhưng dù như thế thì phần thân trên vẫn bị ướt một chút.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-83.html.]

Anh cầm theo sáu miếng đậu phụ.

“Nhà của một người công nhân cắt đậu phụ, hôm qua anh ấy đã hỏi giúp, anh và Triệu Thiên cũng nhớ tên nên lúc chiều người nhà anh ấy mang đậu phụ đến cửa của nhà máy sản xuất giấy.”

Đúng là lâu lắm rồi Phong Ngọc Lan chưa ăn đậu phụ.

“Một bát canh rau cải xanh cộng thêm đậu phụ Ma Bà, được không?”

Đường Minh Sơn lấy khăn mặt lau tóc vừa cười vừa hỏi.

“Anh nấu?”

“Ừ, anh nấu.” Đường Minh Sơn gật đầu: "Anh thấy anh nấu món đậu phụ Ma Bà khá ngon, ăn thử chút nhé.”

“Vậy em làm phụ bếp cho anh”, Phong Ngọc Lan nhớ tới những thứ mình viết, nên đọc lại một lượt cho anh nghe: "Anh thấy em viết như thế có được không? Có thể gửi đến bưu điện không?”

“Gửi được, đề tài rất mới mẻ.” Đường Minh Sơn khen ngợi nói: "Bình thường thì truyện cho trẻ con sẽ ít khi xuất hiện những thứ tối nghĩa, yên tâm.”

“Anh nói như thế thì em cũng yên tâm hơn, vậy sáng mai em sẽ đến bưu điện ký gửi, nhà mình còn tem không anh?”

“Còn đấy, để hết ở trong ngăn tủ đầu tiên ấy, anh dùng vải bố cuộn nó lại đấy.”

Đường Minh Sơn vừa thái đậu vừa quay sang.

Còn Triệu Thiên đang ôm bé Niếp Niếp đau lòng không thôi, chị dâu Triệu vẫn đang tự trách mình: “Cũng không hoàn toàn là lỗi của em, anh thấy con bé chỉ ho mấy tiếng, vẫn ăn được ngủ được, chỉ thấy con bé cảm lạnh một chút, lần sau chúng ta để ý hơn là được.”

Chị dâu Triệu nức nở: “Ừm.”

Điều cô ấy hối hận không chỉ là ở việc mình không để ý đến biểu hiện khác lạ của con cái, mà còn là phản ứng của Niếp Niếp, cô bé không được khỏe cũng không biết đường nói với cha mẹ, không lẽ lúc trước ở dưới quê cũng như thế này?

Hoặc là ông bà bắt con bé phải chịu?

Chị dâu Triệu không dám nghĩ đến, quay sang nói: “Buổi tối em ăn cháo với Niếp Niếp, anh ăn màn thầu đi.”

“Ăn cùng anh đi.”

Nấu thức ăn xong, bên ngoài vẫn mưa to như thế, Phong Ngọc Lan đóng cửa lại rồi ăn cơm.

Như Đường Minh Sơn đã nói, đậu phụ Ma Bà anh làm rất ngon và vị rất vừa vặn.

Ăn xong, Đường Minh Sơn ra ao múc một thau nước về rửa mặt, sau đó ngâm chân trong nước nóng, rồi tắt đèn đi ngủ.

Mưa to quá nên chẳng muốn đi đâu.

Nghe tiếng mưa rơi bên ngoài cửa sổ gỗ, Phong Ngọc Lan chui đầu vào vai của Đường Minh Sơn, Đường Minh Sơn nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của cô, hai người không nói gì.

Có lẽ là rảnh rỗi quá nên không ngủ được, hoặc có lẽ là do sống chung mấy tháng nên bây giờ trong lòng đã có đáp án, nên Đường Minh Sơn nắm lấy tay của cô, thì thầm vào tai cô, Phong Ngọc Lan đỏ mặt, khẽ gật đầu.

Tất cả những âm thanh trong phòng đều bị tiếng mưa che giấu, cho đến gần sáng hôm sau, Phong Ngọc Lan mới mơ mơ màng màng đi ngủ.

Hôm nay Đường Minh Sơn không đến nhà máy sản xuất giấy, anh nhờ Triệu Thiên xin nghỉ giúp mình.

Sáng sớm anh đun nước nóng để Phong Ngọc Lan lau người, cô rất buồn ngủ, đẩy anh hai cái rồi lại ngủ tiếp.

Việc nên làm cũng làm rồi, cô ngại ngùng cũng không chống cự lại được cơn buồn ngủ.

Đường Minh Sơn cứ giữ lấy cô như thế, đến hơn mười một giờ, anh mới đi mua thức ăn, về nhà nấu một ít cháo rau cải thìa và luộc thêm sáu quả trứng, gọi Phong Ngọc Lan dậy ăn.

Phong Ngọc Lan ngáp ngủ rồi đi rửa mặt, ăn một bát cháo, hai quả trứng rồi lại lên giường nằm tiếp.

“Anh xoa bóp cho em nhé.”

Đường Minh Sơn xoa bóp toàn thân cho cô.

Phong Ngọc Lan lầm bầm một lúc rồi lại ngủ.

Đường Minh Sơn mỉm cười, ôm cô ngủ một lát và thức dậy lúc năm giờ hơn để hấp bánh bao trắng và làm hai món xào.

Phong Ngọc Lan cảm thấy mình như con sâu gạo: “Em chưa đi gửi thư.”

“Sáng nay anh gửi rồi, anh mang đến địa chỉ em ghi ở trong quyển sổ ấy.”

Phong Ngọc Lan hừ một tiếng: “Nếu không phải tại anh thì em cũng đi gửi được rồi.”

“Anh xin lỗi.” Đường Minh Sơn gượng gạo hôn lên má cô một cái: "Tha lỗi cho anh nhé.”

“Mặt dày.”

Phong Ngọc Lan đẩy đầu anh ra, ngâm chân rửa tay, vừa định về nhà thì lại nghe thấy tiếng mưa rơi.

“Lại mưa rồi, quần áo giặt còn chưa khô.” Thím Điền đứng trước cửa nhà phàn nàn.

“Đúng rồi đấy.” Thím Vương cũng gật đầu đồng tình: "Tôi đành phải dùng giá sấy bằng tre gác bếp để hong đồ.”

Nhà của Đường Minh Sơn bọn họ cũng có giá sấy bằng tre, là thứ được đan bằng tre giống một cái lồng, đặt một cái lò ở trong, phần trên đỉnh có thể để quần áo lên hoặc đặt thứ gì đó.

Nhưng phải giữ, hoặc phải kê cao hơn một chút, nếu không rất dễ xảy ra tai nạn.

Loading...