Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 82
Cập nhật lúc: 2024-08-05 22:02:00
Lượt xem: 131
“Cũng không phải, vốn dĩ là có bốn cây, sau gặp phải hỏa hoạn thì chỉ còn lại một cây, hiện tại nhà họ xây ở phía sau, vị trí của cây lựu kia cũng chưa từng thay đổi.”
Mẹ Đường lơ đãng nhắc lại chuyện cũ, lại nói đến chuyện nôn nghén nghiêm trọng của chị dâu họ, ăn cái gì nôn ra cái đó, lúc vừa có được trái lựu bà đã lập tức đưa sang đó nhưng cũng ăn không vô.
“Nghiêm trọng như vậy, có đến bệnh viện xem thử chưa ạ?”
“Có đến viện khám rồi, bác sĩ cũng nói không có biện pháp nào, chỉ có thể tạm thời ăn uống ít lại, chờ sau khi ổn định rồi sẽ ăn nhiều hơn. Biết là vậy nhưng mọi người không thấy nó đã gầy đến mức nào đâu, bụng thì lớn mà mặt mũi cũng đã hóp lại hết rồi.”
Nghe mẹ Đường nói những chuyện xảy ra gần đây, Phong Ngọc Lan chia trái lựu ra làm hai nửa, một nửa để cho mẹ Đường và cô ăn chung, sau đó Nguyên Khang và A Tráng đi vào, Phong Ngọc Lan tách phần còn chừa lại cho bọn nhỏ ăn.
“Xuyên Tử đâu?”
“Chạy mất rồi ạ.”
A Tráng nói.
Nguyên Khang còn đang ngậm đầy lựu, nghe A Tráng nói vậy thì gật đầu.
Tay của hai đứa nhỏ hơi bẩn nên Phong Ngọc Lan và mẹ Đường đút cho hai đứa ăn.
Sau khi ăn xong thì để bọn nhỏ đi rửa tay rửa mặt.
Hôm nay Đường Văn Tuệ lên trấn trên họp chợ, còn ghé nhà bà ngoại bên kia để thăm cậu cho nên tới giờ mới trở về. Vừa về tới sân nhà thì đã nghe Nguyên Khang hớn hở nói mẹ đã về.
“Chị dâu ba đã về rồi sao?”
“Ừ.” Phong Ngọc Lan đáp lời, cô đang ở dưới bếp với mẹ Đường để làm cơm trưa.
Đường Văn Tuệ đặt cái sọt trong nhà chính, lau mồ hôi trên trán, rửa sạch tay chân rồi mới bước vào nhà bếp: “Mợ cả không có ở nhà, cậu giữ con ở lại ăn cơm, con thấy chị dâu họ không vui lắm nên lập tức quay về.”
Nghe vậy thì mẹ Đường lắc đầu: “Cô ta chính là người như vậy, chúng ta về nhà ăn cũng vậy thôi, chị dâu con còn mua rất nhiều đồ đến kìa.”
Phong Ngọc Lan từng nghe nói về người chị dâu cả này, thật ra thì cũng không phải là người xấu, chỉ là ở thời đại này, lương thực rất quý giá.
Nếu gia đình có nhiều người, em út trong nhà cũng đã lớn như Đường Văn Tuệ thì gia đình sẽ có thể tích được nhiều điểm làm việc hơn, vì vậy mà cuộc sống hằng ngày cũng thoải mái hơn.
Nhưng nếu trong nhà có ít người trưởng thành, lại có nhiều trẻ nhỏ thì sống qua ngày cũng rất khó khăn.
Mẹ Đường có một anh trai, hai em gái, cha mẹ đã qua đời, vợ chồng cậu cả sinh được một trai hai gái, con gái nhỏ còn chưa kịp nuôi lớn nên chỉ còn một đứa con gái lớn ở cùng.
Cô con gái đi lấy chồng thì trong nhà chỉ còn vợ chồng cậu cả, con trai cùng con dâu.
Chị dâu họ vào cửa năm đầu tiên đã sinh đôi được hai đứa con trai, đây là chuyện vui, giúp nhà họ thêm con thêm cháu.
Qua hai năm lại sinh thêm một cặp trai gái, năm sau lại sinh thêm một đứa con gái, năm rồi vừa mới sinh thêm một bé trai, hiện giờ vẫn còn ôm trong n.g.ự.c không thể đi đâu.
Tổng cộng có sáu đứa nhỏ.
Người lớn trong nhà có mười bốn người, hơn nữa cậu mợ cả cũng ngày một già đi, điểm công việc tất nhiên không thể so được với thời còn trẻ, trong nhà mỗi ngày đều trôi qua trong cảnh túng thiếu.
Nếu một cô gái trẻ tuổi ở lại đó ăn cơm thì ít nhiều cũng sẽ ăn hai chén, phần này đủ để cho hai nhóc choai choai ăn no nên dĩ nhiên là chị dâu họ không vui.
Đường Văn Tuệ hừ nhẹ một tiếng: “Con cũng không có bụng dạ nào mà ăn bữa cơm kia, con mang nhiều đồ như vậy mà còn bị người ta mặt nặng mày nhẹ, con cũng không muốn ở lại đó nhìn đâu!”
Cô ấy vừa nói vừa hỗ trợ rửa sạch nguyên liệu, sau đó ngồi bên cạnh Phong Ngọc Lan, khoác lấy cánh tay cô rồi nói: “Chị ta còn muốn làm mai cho em nữa, nếu không phải sợ cậu cả khó xử thì em sẽ không nhịn chị ta đâu.”
Vợ chồng cậu cả đối xử với nhà họ rất tốt, phần tình cảm này họ vẫn luôn ghi nhớ.
“Làm mai? Nhưng em mới có mười lăm tuổi mà.”
Phong Ngọc Lan nhíu mày.
“Đúng đó, hơn nữa người kia là em họ của chị ta, chị dâu ba, chị không biết chứ tên đó là một kẻ ăn chơi lêu lổng! Ngày nào không về nhà thì tự biết là đang la cà ở bên ngoài.” Đường Văn Tuệ vừa nói xong thì đã bị mẹ Đường quát.
“Vừa mới nói xong mà con đã quên! Không cần quan tâm người ta tốt hay xấu, người chưa từng tiếp xúc qua thì không nên nghe lời đồn đãi của người khác, sao cứ phải nói hùa theo người ta làm gì? Chúng ta ít giáp mặt là được.”
Phong Ngọc Lan và Đường Văn Tuệ nghe xong thì bật cười.
“Dạ dạ dạ, nếu tới lúc ăn Tết mà còn nhắc lại chuyện này mẹ nhớ phải từ chối đó nha, con không muốn gả chồng đâu.”
“Gả chồng? Ai gả chồng?”
Cha Đường ôm Nguyên Khang đi vào hỏi.
“Cha.” Phong Ngọc Lan và Đường Văn Tuệ đồng loạt thưa.
“Ừ.” Cha Đường gật đầu liên tục, mỉm cười nhìn Phong Ngọc Lan: “Đã ăn hạch đào chưa? Ăn tươi thì rất ngon nhưng phơi khô rồi thì hương vị cũng bình thường.”
“Đã ăn rồi, rất ngon ạ.” Phong Ngọc Lan gật đầu.
“Vừa rồi nói gả chồng gì đó? Con còn nhỏ như vậy, phải ở nhà thêm mấy năm.” Cha Đường lại nói với Đường Văn Tuệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-82.html.]
“Con nói chị dâu họ...”
Sau khi Đường Văn Tuệ nói xong thì cha Đường lắc đầu: “Nó nhiệt tình với chuyện này như vậy chẳng qua là muốn nhờ vào quan hệ của thằng ba để đưa em họ của nó vào xưởng giấy thôi. Tính toán thật là hay, nhưng chuyện này còn tùy vào chúng ta có đồng ý hay không.”
Không lâu sau thì vợ chồng anh hai Đường cũng trở về.
Chị dâu hai Đường đã mấy ngày không gặp Phong Ngọc Lan, lúc ăn cơm thì cô ta và Đường Văn Tuệ đều ngồi ở hai bên trái phải nên Nguyên Khang bị đẩy ra ngoài.
Nguyên Khang chỉ có thể đến ngồi cạnh anh hai Đường.
Sau khi mọi người ăn cơm xong và cùng nhau dọn dẹp thì cha Đường và anh hai Đường đã đi đến chỗ đội xây nhà giúp đỡ, hiện tại chuyện đồng áng cũng không có gì nhiều, đa số là đi phụ giúp công việc cho người khác, hoặc là tự mình lên núi kiếm việc làm.
Chị dâu hai Đường phụ giúp mang hạch đào ra, trực tiếp đổ vào trong một cái túi: “Cái này chưa được rửa qua, em mang về rửa sạch rồi hẵng ăn, cứ để trên đất là được, thứ này cũng không dễ hư.”
“Vâng.”
Sau khi Phong Ngọc Lan và Đường Văn Tuệ dọn sân sạch sẽ thì mẹ Đường cũng đã từ vườn ra quay lại, mang về hơn nửa sọt thực phẩm.
Sau khi nhét cho Phong Ngọc Lan một sọt nhỏ thì mẹ Đường và chị dâu hai Đường đã cột nó lên yên sau xe đạp, cuối cùng vẫn chưa yên tâm mà dùng một miếng vải lớn bọc lại, thắt thành một cái quai ở phía trên để Phong Ngọc Lan có thể choàng qua vai.
Đây là phòng ngừa sự cố.
Phong Ngọc Lan tới cả xuống xe cũng khó khăn, cô cười không ngừng, mấy người chị hai Đường cũng thấy hình tượng này có chút buồn cười. Sau khi cả đám người cười hì hì được một lúc thì Phong Ngọc Lan gọi Nguyên Khang qua, vươn tay sờ cái đầu nhỏ của nhóc.
“Mẹ đi nhé.”
“Dạ.”
Nguyên Khang gật đầu.
Qua một thời gian nữa là sinh nhật của bác cả Đường, lúc đó họ sẽ quay về.
Lúc Phong Ngọc Lan trở lại nhà ngang thì bác Ngô liếc nhìn chiếc giỏ của cô vài cái, sau đó cười tủm tỉm kêu chị dâu Vương đang phơi quần áo qua giúp đỡ.
“Ai dà, cột chắc thật đó.” Chị dâu Vương vừa giúp đỡ Phong Ngọc Lan tháo mảnh vải, vừa cười vừa nói.
“Đúng đó.” Phong Ngọc Lan đeo cái giỏ lên lưng sau đó trèo lên xe đạp, cảm ơn chị dâu Vương rồi trở về nhà.
Sau khi sắp xếp xong đồ đạc thì Phong Ngọc Lan chuẩn bị đun nước gội đầu, chị dâu hai Ngô lại cười tủm tỉm bước sang, hạ giọng nói: “Hôm nay có người tới bán khoai lang, chị mua hơi nhiều một chút, em ăn không? Chị chia một ít cho em.
“Khoai lang đỏ sao?”
Phong Ngọc Lan sửng sốt hỏi.
“Không phải, là khoai lang trắng, to như này, ăn sống cũng rất ngọt, có thể dùng để xào với thịt.”
Chị dâu hai Ngô huơ tay múa chân một chút.
Phong Ngọc Lan đã hiểu: “Để em xem thử.”
“Đi.” Chị dâu hai Ngô gật đầu, dắt cô về nhà mình, tất cả đều đang được để trong sọt trúc, không lớn không nhỏ, đã được rửa sạch bùn đất.
Phong Ngọc Lan lựa mười củ, hết hai mao tiền.
Mang về đến nhà thì cô gọt thử một củ ra nếm, hơi sượng, chưa chín hẳn nhưng vẫn rất ngon và ngọt.
Khi Đường Minh Sơn trở về thì anh được nhét cho một củ khoai lang đã gọt vỏ, hai, ba miếng là đã ăn xong củ khoai, rất nhanh củ thứ hai đã được gọt xong, Phong Ngọc Lan làm ra vẻ cô không muốn ăn nên anh đã giải quyết nó luôn.
“Còn chưa chín hẳn, để ít hôm nữa thì sẽ càng ngon.”
Đường Minh Sơn cười nói.
“Đúng vậy.” Phong Ngọc Lan gật đầu, thấy cô bé nhà bên cạnh cũng đang ngồi gặm khoai, chị dâu Triệu còn đang chuẩn bị xào khoai lang lên ăn, Phong Ngọc Lan hỏi Đường Minh Sơn: “Anh có thích xào lên không?”
“Anh thích ăn sống.”
Đường Minh Sơn nói.
Phong Ngọc Lan cười mỉm: “Em cũng vậy, thế thì không cần phải làm khoai lang xào thịt nữa.”
Hai người nhìn nhau mỉm cười, lúc Đường Minh Sơn ăn cơm xong rồi xuống lầu tìm người chơi bóng thì đám Quân Tử tới tìm Phong Ngọc Lan, vì thế Phong Ngọc Lan đã giảng bài cho bọn chúng.
Chờ đến khi Đường Minh Sơn về nhà thì anh nói với Phong Ngọc Lan: “Lúc nãy thầy Vương có tới, nói ngày mốt trường học có kỳ thi, chỉ cần có mặt trước tám giờ rưỡi sáng là được.”
“Có cần mang theo gì không?”
“Mang giấy chứng minh, còn có bút nữa là được.”
Phong Ngọc Lan gật đầu ghi nhớ: “Sao không mời thầy Vương vào ngồi một chút?”
“Thầy ấy đi dạo nên thuận đường qua đây.” Đường Minh Sơn tắm xong rồi đi lên, tóc vẫn còn hơi ướt, lúc này đang dùng khăn lông lau tóc: “Lần sau chính thức mời thầy đến dùng cơm?”
“Được.”