Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 81
Cập nhật lúc: 2024-08-05 22:00:19
Lượt xem: 151
Lúc Phong Ngọc Lan biết được bọn họ muốn từ chức thì có chút kinh ngạc hỏi chị dâu Triệu: “Thím Lý bằng lòng từ chức cùng chú Lý?”
“Lúc đầu cũng không vui nhưng sau khi chú Lý nói xưởng sẽ cho tiền trợ cấp, từ bỏ công việc này cũng có thể gom được ít tiền.” Chị dâu Triệu cười nhạo nói: “Bà ta tự biết bản thân không thể ở lại nhà ngang nhưng cũng không muốn về quê một mình nên đương nhiên là vui mừng rồi.”
“Vậy chú Lý bán bao nhiêu tiền?”
“Tám trăm đồng, nếu muốn thuê căn nhà bọn họ đang ở hiện tại thì mỗi tháng trả một khoản tiền riêng nữa.”
Chú Lý làm việc ở xưởng giấy nhiều năm như vậy, tuy chỉ mới tới ở nhà ngang được mấy năm nhưng nguyên nhân là do nhà ngang mới được xây dựng không được bao lâu, căn nhà này sau khi phân cho chú ta, dựa theo tuổi nghề thì đã được xem là nhà của chú.
Như Triệu Thiên và Đường Minh Sơn đều là những người trẻ có ít hơn mười năm kinh nghiệm làm việc nên nhà chỉ có thể cho bọn họ ở nhưng không có quyền sở hữu.
Đừng thấy chưa tới một ngàn, một thị trấn nhỏ trong thời đại này, một ngàn đã là rất nhiều cho một hộ gia đình.
Ở cái thời đại mà một xu có thể mua được hai viên kẹo này thì cái giá tám trăm đồng đã là giá cao.
“Không phải bọn họ còn có con gái và con rể sao?”
Nói vậy vì công nhân có thể giới thiệu thân thích họ hàng đến nhận lại vị trí của mình.
“Thôi đi, thím Lý là kiểu người moi đến từng đồng, cho dù là con gái ruột thì cũng phải trả cái giá kia thôi!”
Có không ít người nhìn chằm chằm vào vị trí này, mấy ngày nay, Phong Ngọc Lan đã thấy không ít người đến nhà thím Lý hỏi thăm.
Thím Lý lập tức lấy lại phong thái, không còn rụt rè sợ sệt như những ngày trước.
Cuối cùng bọn họ đã quyết định bán lại cho một thanh niên tên là Khang Kiện Sơn, anh rể của anh ấy cũng là công nhân chính thức trong xưởng giấy giống như Phong Ngọc Lan. Lúc xưởng giấy bên kia cần công nhân tạm thời thì anh ấy sẽ đến đó nếu có cơ hội, cũng coi như là người đã quen thuộc với công việc ở xưởng giấy.
Bởi vì đối phương đã có nơi ở nên cũng không thuê lại căn nhà của thím Lý.
Trong lúc đó thì con gái nhà thím Lý đã ôm con về nhà, khóc lóc kể lể rằng thím Lý bán vị trí công tác ra ngoài chứ không giao lại cho chồng của cô ấy.
“Nếu con có thể đưa cho mẹ tám trăm đồng thì mẹ đã sớm để lại vị trí này cho con.”
Lời này đã làm cô con gái khóc lóc rời đi.
Chú Lý đang thu dọn đồ đạc ở bên cạnh cũng không ngăn cản cô ấy rời đi.
Phong Ngọc Lan thờ ơ quan sát một chút thì chị dâu Triệu đã thấp giọng nói: “Nhìn mà xem, đây là con gái ruột đó.”
Còn có mặt mũi nói người khác là mẹ kế sao?
Bởi vì thím Lý chào giá quá cao nên căn nhà hiện tại vẫn chưa có người thuê, lúc bọn họ chuyển đi thì vẫn nhờ đến xe bò của chị dâu Hồng.
“Lão Ngô, ông giúp tôi để ý một chút, nếu có người muốn thuê nhà thì cứ báo cái giá mà tôi đã nói.”
Chú Lý giao chìa khóa cho bác Ngô rồi dặn dò bác ấy.
“Được.”
Bác Ngô gật đầu.
Thím Lý còn nhô đầu ra nói: ”Trong nhà còn có một cái ghế dựa, tuy có hư hỏng đôi chút nhưng cũng đừng để người khác thuận tiện mang đi.”
“Sẽ không đâu.” Bác Ngô suýt nữa đã trợn trắng mắt, ai mà thèm các ghế dựa nát kia của bà ta chứ!
Chiếc ghế dựa này bà ta không mang theo thì hẳn là đã nát đến độ không còn gì rồi.
Sau khi hai vợ chồng chú Lý đi rồi, chưa cần nói tới những người sống ở dưới lầu năm, chỉ riêng những người ở lầu năm đã cảm thấy vô cùng thoải mái.
“Tôi cảm thấy không khí trong lành hơn nhiều rồi.”
Chị dâu hai Ngô hít một hơi thật sâu rồi nói.
Bởi vì lúc trẻ, cô ấy từng mất đi một đứa con, mà mấy năm nay cũng không có tin tức gì nên thím Lý luôn chế giễu việc bụng cô ấy không thể sinh con.
Bây giờ bọn họ dọn đi rồi nên cô ấy đương nhiên cảm thấy rất vui vẻ!
“Từ nay về sau dù tôi có đứng trên hành lang bôi phấn dưỡng da thì cũng không có ai nói gì tôi nữa.”
Một người khác là thím Tống thích trang điểm cho bản thân như những cô gái trẻ tuổi lại bị thím Lý bịa chuyện nói rằng bà không đứng đắn, ở sau lưng bao dưỡng người khác.
Cũng may người đàn ông của bà tin tưởng bà, nếu không thì một ngày không biết sẽ bị đánh bao nhiêu lần.
Chị dâu Trương cũng bế Yến Tử lên rồi nói: “Còn lựa lúc không có người mà nói với Yến Tử cái gì mà kêu tôi sinh thêm em trai em gái.”
“Còn nói chuyện này sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-81.html.]
Chị dâu Triệu khẽ nhíu mày: ”Cũng không biết còn nói hươu nói vượn gì trước mặt Niếp Niếp không nữa.”
“Sao lại không, còn nói con bé không biết hiếu thuận, được bà nội nuôi lớn nhưng lại đứng về phía cô, lần trước tôi nghe bà ta nói như vậy thì lập tức dắt con bé rời khỏi đó.”
“Tôi cũng đã từng bắt gặp vài lần.”
“Thật là phiền c.h.ế.t mất.”
Phong Ngọc Lan cũng cảm thấy phiền, bởi vì nhà cô thích gội đầu tắm rửa nên củi lửa trong nhà dùng rất nhanh, cơ bản là lần nào cũng bị thím Lý thấy được rồi nói cho một hồi.
Chỉ là mỗi lần như vậy cô đều cười tủm tỉm đáp trả lại, Đường Minh Sơn cũng đỡ lời giúp.
Phong Ngọc Lan thấy hôm nay bọn họ rời đi thì lập tức dọn dẹp nhà cửa trong ngoài một lần, thấy cô như vậy thì chị dâu Triệu cũng muốn về quét dọn nhà mình, kết quả là cả lầu năm đều đang dọn nhà.
Giữa trưa thì chị dâu Triệu mời Phong Ngọc Lan sang ăn bánh ngô và dưa cải muối chua, húp canh trứng bông.
Chạng vạng, Đường Minh Sơn về còn mang theo một con cá chép to.
“Lúc trên đường về thì bắt gặp, chỉ còn một con cuối cùng, thấy nó cũng to nên anh mua về làm cho em ăn.”
“Tốt quá, em giúp anh.”
Phong Ngọc Lan cũng rất vui vẻ.
Hương vị của món cá chiên giòn mà Đường Minh Sơn làm càng ngày càng ngon, vì con cá rất to nên bèn tặng cho nhà bên cạnh một bát.
Sau khi trở lại thì anh còn mang theo một bát su hào xào, nhìn rất ngon, ăn cũng rất ngon.
Chiều tối ngày hôm sau, có người gửi cho Phong Ngọc Lan một cái thùng giấy, đặt ở nhà của bác Ngô, Phong Ngọc Lan mang về nhà, mở ra đã thấy trong đó có rất nhiều trái lựu đỏ hồng.
Vừa nhìn đã biết là ai gửi.
“Cũng không biết người mang những thứ này qua đây có phải là chị cả không, em đi mua đồ ăn không có ở nhà.” Chạng vạng, Đường Minh Sơn về thì Phong Ngọc Lan đưa một trái lựu cho anh.
Đường Minh Sơn rửa tay sạch sẽ rồi lấy ra một cái chén, vừa tách lựu vừa nói: "Chắc là nhờ người tiện đường mang qua đây, hiện tại cơ thể chị cả không tiện, anh rể cũng không có thời gian rảnh rỗi, trừ khi có việc quan trọng, bình thường rất ít lên huyện.”
Lời này cũng có lý.
Hôm sau, Phong Ngọc Lan đạp xe mang theo ít đồ về quê.
Nguyên Khang cùng A Tráng và Xuyên Tử đang chơi trốn tìm ngoài sân, thấy cô về thì Nguyên Khang và A Tráng đều nhào qua, Xuyên Tử thì đứng cách đó không xa.
“Qua đây nào.” Phong Ngọc Lan lấy ra một đống kẹo đưa cho Nguyên Khang và A Tráng: ”Đưa cho anh Xuyên Tử ăn nữa nhé.”
“Dạ!”
Nguyên Khang lớn tiếng trả lời.
Xuyên Tử có chút ngượng ngùng nhận lấy kẹo mà Nguyên Khang và A Tráng đưa cho, nhỏ giọng nói cảm ơn.
Phong Ngọc Lan thuận tay sờ sờ cái đầu như cỏ mọc dại của cậu bé: ”Ngoan.”
Chờ Phong Ngọc Lan dắt xe đạp ra sân sau thì Xuyên Tử mới sờ sờ đầu mình, nói với Nguyên Khang: ”Tay của cô thật mềm, không giống bàn tay thô của mẹ anh, đánh rất đau.”
Nguyên Khang và A Tráng nghe vậy thì không nói lời nào, nhìn về phía sau ra hiệu không ổn cho Xuyên Tử, cậu bé còn chẳng thèm quay đầu đã co chân bỏ chạy.
“Thằng nhãi con đứng lại cho mẹ!”
Mẹ của Xuyên Tử vai mang sọt, tay cầm cuốc xông lên.
Thật vất vả mới có được chút tâm tư của người mẹ, nghĩ làm việc xong sẽ đến đón con trai về nhà ăn cơm, kết quả lại nghe được những lời này, không giận làm sao được.
Hiện tại ở nhà chỉ có một mình mẹ Đường, bà đang giã mớ hạch đào mà anh hai Đường cùng với một nhóm thanh niên đào từ trong núi về.
Khoảng hơn nửa sọt.
Nghe thấy bên ngoài vọng vào tiếng của Phong Ngọc Lan nên bà lập tức bỏ dở việc trong tay chạy ra ngoài đón tiếp, thấy chỉ có một mình cô về thì cười nói: “Mẹ còn tính hai ngày nữa kêu Văn Tuệ mang qua bên đó ít hạch đào, con trở về thật đúng lúc, mẹ vừa mới hái vào hôm qua, đã giã xong rồi.”
Phong Ngọc Lan cất xe đạp rồi lại đem mấy món đồ mình lấy được ra đưa cho mẹ Đường, cô ngồi xuống nếm thử một miếng, ừm, hơi ngọt nhưng ăn rất ngon, chỉ là có một ít ở bên trong đã bị hỏng rồi, còn có mấy quả đã bị sóc gặm hết nữa bên, nhìn từ phía trước thì thấy vẫn ổn nhưng nhìn từ phía ngược lại thì đã thấy được một cái lỗ lớn.
“Rất ngon đó, ở trong núi có nhiều không ạ?”
Mẹ Đường đặt đồ lên cái bàn trong nhà chính, lại cầm một quả lựu lớn đi ra, nghe vậy thì cất giọng nói: “Nhiều chứ, chỉ là ở chỗ cao, không dễ lấy được, hơn nữa càng ở trên cao thì càng có nhiều chim tới ăn.”
“Con không ăn lựu đâu mẹ ạ, chị cả đã cho người mang đến nhà ngang rất nhiều rồi, con với Minh Sơn còn đang sợ ăn không kịp sẽ hỏng, đang định mang trả về một ít đây.”
“Sao lại tự mình mang về, để chị cả con nhờ người tiện đường cầm về là được.” Mẹ Đường biết Phong Ngọc Lan thích sạch sẽ nên sau khi rửa sạch sẽ rồi mới nhét vào tay cô: “Thứ này cũng thật hiếm có, cây lựu trong nhà chị cả con mỗi năm ra quả đều rất to và ngọt, không mua được ở chỗ nào khác!”
“Quả thật là rất ngọt.” Phong Ngọc Lan bất đắc dĩ nhận lấy: “Nghe chị cả nói cây lựu đó cũng đã có tuổi rồi.”