Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 77
Cập nhật lúc: 2024-08-05 21:58:23
Lượt xem: 150
Thím Điền chắp hai tay sau lưng đứng phía sau Điền Lan: "Cha con cũng biết làm đấy. Hồi con còn bé rất thích ôm chim gỗ nhỏ mà ông ấy làm chạy khắp nơi."
Điền Lan quay đầu lại nhìn, thấy chú Điền đang khom lưng nhìn vào trong nồi xương sườn hầm. Chỉ mới chớp mắt mà cô ấy đã lớn nhường này, cha mẹ cũng già rồi.
"Mẹ, chúng ta về nấu cơm đi, chắc chắn là cha cũng đói rồi."
Mẹ con hai người không xem tiếp nữa mà quay về nhà.
Bên này Đường Minh Sơn làm cơm xong cũng gọi Nguyên Khang một tiếng: "Về ăn cơm."
Nguyên Khang chạy bình bịch về nhà. Bữa cơm tối rất đơn giản, mỗi người một bát mì trứng chiên.
Trong món ăn có cho thêm mỡ heo và một chút cải xanh, nước tương. Trên bát mì của Phong Ngọc Lan có thêm mấy giọt giấm, còn của Nguyên Khang và Đường Minh Sơn thì không có.
Hai cha con nhà bọn họ đều không thích ăn chua. Đặc biệt là Nguyên Khang, cứ ngửi thấy mùi giấm là lại nhăn mặt bịt cái mũi nhỏ lại.
Ăn xong mì, Nguyên Khang được đưa tới bờ sông nghịch nước, gặp Dương Bảo Quốc và vợ anh ta.
Con gái nhà Dương Bảo Quốc năm nay đã hơn năm tuổi rồi, hay xấu hổ nên cứ núp sau lưng mẹ mình nhìn lén Nguyên Khang mấy lần, cũng không dám đi tới chơi cùng nó.
"Tính cách vẫn như thế." Chị dâu Dương khẽ gật đầu một cái: "Để xem sau này đến trường rồi con bé làm thế nào."
Phong Ngọc Lan nói với chị ta vài câu, thấy con gái nhà bên đó cứ luôn lén lút kéo vạt áo chị ta thì tìm đại cái cớ rồi đưa Nguyên Khang sang bên kia.
Thấy vậy, Đường Minh Sơn cũng kết thúc cuộc đối thoại với Dương Bảo Quốc rồi đi theo.
"Ở đây có tôm nhỏ này." Nguyên Khang chỉ chỉ vào dòng nước bên cạnh.
Trong suốt, nhỏ xíu xìu xiu, là thứ mà con nít thích đi bắt nhất.
Nhưng loại tôm này chạy rất nhanh, bắt được nó không dễ.
Phong Ngọc Lan xắn ống tay áo lên cho Nguyên Khang rồi để mặc nó đi chơi. Đến khi trời không còn sớm nữa, cô mới dẫn Nguyên Khang ngồi cả buổi chẳng bắt được con tôm nào nhưng vẫn vui vẻ về nhà.
"Đang có cuộc thi đấu."
Vừa mới vào đến cửa nhà ngang, cả nhà ba người đã nhìn thấy bên trong rất náo nhiệt. Hoá ra là đang có cuộc đấu bóng rổ.
Nguyên Khang nhìn về phía bên kia với đôi mắt lấp lánh. Thấy vậy, Phong Ngọc Lan nói: "Minh Sơn, anh đưa Nguyên Khang đi xem đi. Em về nhà trước."
Cô cảm thấy eo mình hơi mỏi mỏi, có thể là sắp đến kỳ sinh lý.
"Được."
Đường Minh Sơn dắt tay Nguyên Khang đi vào trong đám người. Phong Ngọc Lan lên tầng trước.
Đến nửa đêm, Phong Ngọc Lan cảm thấy hơi khó chịu. Cũng may mà trước khi ngủ cô đã có sự chuẩn bị rồi nên mới không bị dính lên giường.
"Em sao thế?"
Nghe thấy tiếng hít đau đớn của cô, Đường Minh Sơn lập tức cầm tay cô hỏi.
"Hơi đau bụng."
Nghe vậy, Đường Minh Sơn hiểu ngay. Anh đứng dậy đi ra khỏi phòng rót chút nước ấm trong bình giữ nhiệt ra rồi bưng vào cho Phong Ngọc Lan uống, lúc nằm xuống lại đặt tay lên bụng cô.
Phong Ngọc Lan cọ cọ cái trán lên bả vai anh. Đường Minh Sơn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn một cái lên trán cô.
Cô chỉ cảm thấy tai mình cũng trở nên nóng bỏng, thế là chui tọt vào lòng anh như con đà điểu vậy.
Cũng may mà tiếp theo Đường Minh Sơn không làm gì nữa nên Phong Ngọc Lan cũng vô thức ngủ thiếp đi.
"Em ở nhà nghỉ ngơi đi cho khoẻ, anh đưa Nguyên Khang đi cắt tóc, tiện thể mua ít thức ăn luôn."
Buổi sáng lúc ra cửa, Đường Minh Sơn dắt tay Nguyên Khang nói với Phong Ngọc Lan.
"Vâng."
Phong Ngọc Lan cũng không cậy thế. Thời đại này không dễ mua được thuốc giảm đau. Cơn đau bụng kỳ sinh lý thật sự rất khó chịu.
Thấy vẻ mặt cô vẫn rất khó coi, Đường Minh Sơn cũng không yên tâm lắm, bèn nhờ chị dâu Triệu tới ở cùng cô.
Chị dâu Triệu thấy dáng vẻ như vậy là biết ngay có chuyện gì đang xảy ra với Phong Ngọc Lan. Vừa lúc ở nhà cô ấy có đường đỏ và gừng nên đã nấu một nồi.
Mùi của thứ này không được dễ ngửi cho lắm nhưng đúng là rất có tác dụng. Ít nhất thì Phong Ngọc Lan cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Bụng dưới của cô cũng ấm lên.
"Thật muốn mạng người ta mà."
Sau khi tỉnh táo lại, cô nói.
Chị dâu Triệu gật đầu: "Đúng thế, làm phụ nữ rất khổ. Em cũng vậy, đừng có cố chịu đựng, khó chịu thì bảo đồng chí Tiểu Đường đi mua chút đồ giảm đau đi, có tác dụng đấy."
"Trước kia em cũng đau bụng nhưng không bị đau như thế này."
Phong Ngọc Lan hơi nhíu mày.
"Hôm qua em tới bờ sông phải không?"
Chị dâu Triệu cười khẽ nói: "Đừng thấy bây giờ ngày nắng nóng, em mà đụng nước là vẫn bị khó chịu như thường."
Cũng đúng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-77.html.]
Phong Ngọc Lan gật đầu ghi nhớ.
Lúc Đường Minh Sơn về nhà thì đã biến thành một anh đẹp trai với mái đầu húi cua rồi. Còn Nguyên Khang thì trở thành một nhóc trọc.
Anh không chỉ mua mỗi thức ăn về mà còn mua cả đường đỏ, gừng và một ít thuốc tây nữa.
"Anh sợ không có hiệu quả nên đã tới bệnh viện huyện mua thứ này."
"Thứ này một mình anh sao mà mua được?"
Phong Ngọc Lan ngạc nhiên hỏi.
"Anh đưa cả giấy chứng nhận kết hôn đi chứng minh."
Đường Minh Sơn lấy quyển sổ ra. Đây là thứ bọn họ nhận được sau khi cưới, phía trên có ảnh đơn màu trắng đen của hai người.
Có thể thấy được rằng lúc ra ngoài anh đã có ý định tới bệnh viện huyện lấy thuốc rồi.
"Em uống canh gừng đường đỏ chị dâu Triệu nấu cho nên bây giờ đã đỡ hơn nhiều rồi. Vẫn còn dư lại nhiều nên lát nữa hâm lại một chút là có thể uống tiếp."
Phong Ngọc Lan chỉ chỉ cái bát lớn trên bàn rồi nói.
"Mẹ bị bệnh ạ?"
Nguyên Khang tới gần, giơ bàn tay nhỏ bé lên sờ sờ trán cô: "Hơi lạnh lạnh."
Nghe vậy, Đường Minh Sơn cũng giơ tay tới thử sờ một cái, là mồ hôi lạnh túa ra sau khi cô bị đau lạnh cả người: "Em về phòng nằm đi, nghỉ ngơi cho khoẻ."
Phong Ngọc Lan đáp lại một tiếng rồi đi vào nhà.
Nguyên Khang cũng cởi giày rồi đi theo cô vào ngồi bên mép giường. Nó còn chưa rửa chân nên không được lên giường, thế nhưng nó lại muốn chăm sóc Phong Ngọc Lan.
Nguyên Khang học theo cách mà hồi trước mẹ Đường chăm sóc mình, giơ bàn tay nhỏ bé ra nhẹ nhàng vỗ lên vai Phong Ngọc Lan: "Đi ngủ đi ngủ."
Được con nít chăm sóc, Phong Ngọc Lan có một cảm giác rất kỳ quái. Cô cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Nguyên Khang rồi nhéo một cái: "Nguyên Khang à."
"Vâng?"
Nguyên Khang còn thân thiết đưa lỗ tai lại gần bên miệng Phong Ngọc Lan xem cô nói gì, kết quả là bị Phong Ngọc Lan hôn cái chóc vào tai.
"Á!"
Nguyên Khang lập tức che lỗ tai lại, mặt đỏ bừng kêu lên.
Nghe thấy tiếng kêu, Đường Minh Sơn vội vàng bước đôi chân dài vào nhìn một cái. Sau khi hiểu chuyện gì xảy ra, anh ôm Nguyên Khang lên: "Anh đưa nó ra ngoài, em nghỉ ngơi đi cho khoẻ."
Lúc đi ra anh còn không quên xách theo cả giày của Nguyên Khang.
Nguyên Khang nằm bò trên vai Đường Minh Sơn nhìn Phong Ngọc Lan. Phong Ngọc Lan bèn phất phất tay với nó.
Nguyên Khang lập tức vùi đầu sâu vào trong cổ Đường Minh Sơn.
"Mẹ hôn tai con."
Lời nói của nó mang theo ý khoe khoang.
Kết quả là bị Đường Minh Sơn đặt ra ngoài hành lang: "Đi chơi đi."
Thậm chí anh còn phất phất tay với nó nữa, rất mang lại cho người ta cảm giác đi nhanh lên đi còn chờ gì đó nữa.
Nguyên Khang cười hì hì xách giày của mình lên rồi chạy chầm chậm qua cách vách tìm Niếp Niếp chơi.
Phong Ngọc Lan vốn tưởng rằng mình không ngủ được, ai ngờ rất nhanh sau đó cô đã cảm nhận được cơn buồn ngủ. Chờ đến khi cô tỉnh lại lần nữa thì đầu đã choáng váng rồi.
Ngủ lâu quá.
Cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, thấy mặt trời đang chiếu gay gắt. Cô bèn cầm cái đồng hồ đeo tay bên gối lên nhìn một cái, đã hơn mười một giờ rồi.
Bên ngoài có tiếng nấu ăn truyền tới.
Cô sửa soạn lại bản thân một chút rồi đi ra ngoài. Nguyên Khang đang ngồi trên cái ghế nhỏ bóc đậu cô-ve. Đậu này là do lúc cha con bọn họ quay về được chị dâu Vương lén lút dúi cho Đường Minh Sơn mang về.
Trông bên ngoài có vẻ đã già vì đậu đã vàng rồi, nhưng bóc ra mới thấy đây mới là lúc đậu cô-ve ăn ngon nhất.
Phong Ngọc Lan cũng không hù nó từ phía sau mà chỉ nhẹ nhàng ho một tiếng. Nguyên Khang nghiêng đầu qua thấy cô đi ra thì lập tức chỉ ngay vào canh gừng đường đỏ trên bàn rồi nói: "Cha vừa mới nấu xong đó ạ."
Là bát lớn lúc sáng chị dâu Triệu đưa tới. Nguyên Khang đi qua ngẩng đầu lên nói: "Cha có bỏ thêm một chút gừng nữa."
Đường Minh Sơn đi từ ngoài vào: "Còn thêm chút đường đỏ nữa nên mùi vị sẽ hơi nặng chút. Nếu em uống không quen thì chúng ta sẽ uống thuốc tây."
"Vâng."
Phong Ngọc Lan ngồi xuống. Nguyên Khang chạy ra ngoài lấy một cái muỗng gỗ vào, rửa sạch rồi mới đưa cho cô dùng.
"Cảm ơn Nguyên Khang."
"Không có gì ạ." Nguyên Khang uốn éo cái thân nhỏ bé rồi chuyển cái ghế gỗ nhỏ qua bên cạnh cô ngồi, tiếp tục bóc đậu cô-ve.
Đường Minh Sơn đang ở bên ngoài liếc vào trong nhà một cái, thấy nó đã bắt đầu nghiêm túc ngồi bóc đồ ăn mới không nói gì nữa.
Phong Ngọc Lan thấy vậy bèn nhỏ giọng hỏi Nguyên Khang: "Có chuyện gì thế?"
Nguyên Khang cũng đè thấp giọng xuống trả lời cô: "Chú hai Ngô hỏi con là lúc con với cha đi tắm có chơi đùa không, còn hỏi con có so sánh to nhỏ với cha không. Con nói thật cho chú ấy nghe, sau đó cha đỏ mặt nói sau này sẽ không để con chạy lung tung nữa."