Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-07-30 22:51:42
Lượt xem: 194
Trong khi Phong Ngọc Lan đang đếm tiền, Đường Minh Sơn cũng không nghỉ ngơi, anh dọn quà chúc mừng trên chiếc tủ dài và phát hiện một tấm vải màu xanh đậm, anh đặt nó sang một bên, sau đó lấy thêm hai chiếc khăn lông có chữ "Tứ" đặt bên cạnh tấm vải.
"Đây là một trăm sáu mươi bảy đồng lẻ ba mươi lăm xu. Tính cả tiền lễ, tổng cộng là một trăm chín mươi chín đồng ba mươi lăm xu."
Thiếu khoảng sáu mươi lăm xu để được hai trăm đồng.
Nghe vậy, Đường Minh Sơn sờ túi, anh lấy số tiền vừa rút ra từ bộ quần áo trước khi tắm xong đặt lên bàn: "Chỗ này có tám hào, mỗi ngày mười lăm hằng tháng nhà máy sẽ phát tiền và phiếu lương thực."
Phong Ngọc Lan đếm sáu mươi lăm xu ra gom lại , đưa mười lăm xu dư lại cho Đường Minh Sơn.
,
Đường Minh Sơn nhận lấy xong, chỉ chỉ trên tủ đồ nói: "Ngoại trừ những thứ ở bên này, còn lại đều là đồ ăn. Anh cất chúng trong ngăn tủ, khi nào muốn thì lấy ra ăn."
Câu cuối cùng anh nhìn Phong Ngọc Lan nói.
Phong Ngọc Lan gật đầu.
Đường Minh Sơn thấy cô không thèm nhìn khăn tắm và tấm vải bên kia nên cầm lại đưa ra trước mặt cô: "Khăn tắm trong nhà không có nhiều, em dùng cái này đi."
"Được." Phong Ngọc Lan cũng không làm ra vẻ, khi nãy cô trực tiếp rửa mặt bằng tay, điều này thực sự rất bất tiện.
Số tiền đếm được cô đều cho ngay ngắn vào túi, buộc lại và cất vào hộp gỗ trên cùng, còn khăn tắm, cô treo cạnh khăn tắm của Đường Minh Sơn.
Vải màu xanh có thể không đủ để làm một bộ quần áo, nhưng để làm hai đôi giày vải thì vừa đủ, sau khi Phong Ngọc Lan tiếp nhận được ký ức của nguyên chủ đã nhìn vào tấm vải, cũng hiểu rõ mũ giày phải rộng bao nhiêu.
Cô đi giày rơm, còn Đường Minh Sơn đi một đôi giày vải màu đen, nhìn đường kẻ dọc hai bên có thể biết là giày mới làm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-7.html.]
Dù sao hôm nay là ngày kết hôn của anh.
Trong lúc suy nghĩ miên man, Phong Ngọc Lan phát hiện ra Đường Minh Sơn đã mang chiếc đèn dầu từ phòng ngoài vào đặt trên chiếc bàn dưới cửa sổ. Tuy rằng đã là đầu tháng ba nhưng gió đêm vẫn có chút lạnh, Đường Minh Sơn thuận tay đóng cửa sổ lại.
Mặc dù cô biết đối phương có chỗ không tốt, nhưng dù sao anh cũng là đàn ông, Phong Ngọc Lan lại chưa từng hẹn hò với ai, lúc này cô sắp nằm chung giường với một người đàn ông mới quen nên cô cũng thấy rất hồi hộp.
"Đi ngủ thôi."
Vừa nói, Đường Minh Sơn vừa cởi giày lên giường, anh để cho Phong Ngọc Lan nửa giường bên kia.
Phong Ngọc Lan lảo đảo đi tới, thấy anh nhắm mắt lại, hô hấp dần ổn định, cô mới nhẹ nhàng thở hắt ra, sau đó thổi tắt đèn dầu, cẩn thận lên giường đi ngủ.
Chiếc giường này khá lớn, hơn nữa cơ thể hai người đều khá gầy nên giữa hai người còn có thể chứa thêm một người lớn nữa.
Chăn không mỏng cũng không dày, vừa vặn cho mùa này.
Phong Ngọc Lan thậm chí còn kiểm soát hơi thở của mình rất nhẹ vì sợ đánh thức người bên kia, cô mở to mắt ra nhìn vào mái nhà tối đen. Bạch Vô Thường từng nói cô không thể rời khỏi ngôi nhà này, điều đó có nghĩa là cô không thể ly hôn với Đường Minh Sơn, vì trong sách nói thân phận của cô chính là mẹ kế của nam chính.
Nếu đã không thể ly hôn vậy thì phải sống thật tốt, đừng làm những chuyện trái lương tâm như trong sách từng nhắc. Nghĩ đến dáng vẻ của nguyên chủ, cô không thể hiểu nổi sao “chính mình” lại cam lòng xuống tay.
Còn Đường Minh Sơn... Tuy rằng hai người mới gặp nhau mấy tiếng đồng hồ, nhưng xem ra đối phương rất tốt, cho nên sao cô có thể để anh c.h.ế.t đi như trong sách đã an bài chứ?
Dù sao Bạch Vô Thường cũng không cấm cô làm những chuyện khác, nghĩ một lúc, Phong Ngọc Lan mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Sau khi cô ngủ say, người đàn ông bên cạnh mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn cô một lúc rồi kéo góc chăn cho cô.
Động tác rất nhẹ, không hề chạm vào chỗ không nên chạm.
Sau đó anh thu tay lại, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.