Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 69
Cập nhật lúc: 2024-08-05 21:45:37
Lượt xem: 138
Nhà ngang cũng có cối đá, đó là bác Ngô mang từ quê nhà lên, mọi người muốn dùng thì nói với bác ấy một tiếng là được.
Phong Ngọc Lan rửa sạch cối đá, sau khi xay bột ngô xong, lại rửa sạch cối đá rồi nói cảm ơn bác Ngô, sau đó bưng một chậu bột ngô trở lại lầu năm.
Khỏi nói, nó rất khó khăn.
"Ô, hôm nay hấp ngô để ăn à?"
Lúc đi ngang qua cửa nhà chị dâu Trương, chị dâu Trương nhìn lướt qua thứ trong chậu sứ, cười hỏi.
"Đúng vậy, ngô non quê đưa tới ạ."
Phong Ngọc Lan gật đầu.
Về đến nhà, cô thêm một ít đường vào bên trong và sử dụng vỏ ngô sạch để bọc bột ngô.
Để chóng chín, Phong Ngọc Lan bọc không lớn, dài rộng bằng bàn tay, vì nồi này không lớn, một lần chỉ có thể hấp mười hai cái, cái này cũng hấp không hết.
Phong Ngọc Lan chỉ có thể chia làm hai lần, hấp khoảng hai mươi phút thì nhặt nồi ngô đầu tiên vào trong giá tre để ráo, sau đó lại hấp nồi thứ hai.
Bánh ngô mới ra lò tỏa ra mùi thơm ngát, Phong Ngọc Lan rửa tay cầm một cái bóc ra, nóng hổi, có chút bỏng tay, lột hai ba lần cô đã lột vỏ ngô bị hấp đến hơi vàng, cẩn thận cắn một miếng.
Hương vị thanh thanh, mềm mại và ngọt ngào với hương thơm của ngô.
Nó rất ngon.
Cô gói sáu cái rồi đưa sang nhà bên cạnh.
Chị dâu Triệu biết cô đang làm gì, chỉ sợ Niếp Niếp tham ăn không nhịn được đi qua xem, cho nên giữ con bé ở trong phòng.
Không ngờ Phong Ngọc Lan bưng một bát tới, sau khi chị dâu Triệu đưa bát ra cho cô, lại bảo Niếp Niếp đang giữ bánh ngô nói với Phong Ngọc Lan một tiếng cảm ơn.
Lúc Đường Minh Sơn về, Phong Ngọc Lan đã hấp hết bánh ngô để lên trên giá tre.
"Mau nếm thử đi, còn nóng hổi đó."
Phong Ngọc Lan làm nóng thịt kho tàu buổi trưa chưa ăn hết.
Đường Minh Sơn rửa tay, trước tiên giúp cô làm xong rồi mới cùng nhau ngồi xuống ăn cơm.
Phong Ngọc Lan nói hôm nay Đường Văn Tuệ và Nguyên Khang đến đưa ngô, sau đó lại chỉ chỉ ba cái tượng đất nhỏ đặt trên giá gỗ.
Tiếp theo lại nói đưa cho chị dâu Triệu bọn họ một bát ngô: "Cũng tặng bác Ngô chút đi, em dùng cối đá của bác ấy.”
"Lát nữa anh đi xuống tắm rửa thuận tiện đưa cho."
Đường Minh Sơn gật đầu.
"Ăn nhiều một chút, trời nóng để qua đêm nhất định sẽ hỏng."
Phong Ngọc Lan thấy anh ăn xong, lại đưa cho anh một cái.
Đường Minh Sơn cười gật đầu: "Rất ngon, lần sau anh cũng hấp cho em ăn.”
"Được, ăn thêm chút thịt kho tàu, cũng không thể để qua đêm. Trời càng ngày càng nóng, chúng ta nấu đến đâu ăn đến đó, cố gắng không ăn thức ăn thừa."
Ngay cả Đường Minh Sơn hiện tại buổi trưa cũng không mang theo cơm, chính là sợ để cả sáng làm cơm bị thiu, ăn vào thì không tốt đối với thân thể.
"Được."
Sau khi ăn cơm xong, Đường Minh Sơn bảo Phong Ngọc Lan không cần làm, để anh thu dọn, sau đó đun nước cho Phong Ngọc Lan. Chính anh xách thùng gỗ, cầm bốn cái bánh ngô đi xuống lầu một.
Trời nóng, anh thích tắm rửa bằng nước lạnh.
Phong Ngọc Lan tắm rửa thu dọn xong, lại làm một đề thi. Lúc mấy bọn Quân Tử đến, cô vừa kịp làm xong.
"Thím, đề toán này bọn cháu thảo luận cả buổi chiều, vẫn không có cách giải."
Quân Tử có chút ngượng ngùng chỉ đề bài kia cho Phong Ngọc Lan xem, Phong Ngọc Lan thấy mấy đôi mắt đều nhìn mình thì để cho bọn chúng ngồi cùng nhau, cô đứng ở phía trước, tỉ mỉ phân tích đề bài này một lần cùng bọn chúng.
"Hiểu không?"
“Hiểu rồi ạ!”
Phong Ngọc Lan gật đầu: "Vậy quay về ngồi, tự làm trước một lần, thím sẽ lần lượt kiểm tra.”
Chờ chúng làm xong kiểm tra, Phong Ngọc Lan lại ra đề tương tự cho bọn chúng, khi bọn chúng nắm chắc, lúc này mới thả bọn chúng rời đi.
Lúc Quân Tử về đến nhà, đối mặt chính là cha của cậu bé vừa mới vắt óc suy nghĩ vấn đề mà Quân Tử vừa nãy không làm được.
"Chỉ hiểu câu hỏi thôi thì chưa đủ, phải thay đổi tư duy rồi làm cách khác thì mới có thể hiểu rõ được, đến đây, làm câu hỏi này, cha nghĩ ra rồi.”
Anh cả Vương đắc ý đặt tờ giấy kia ở trước mặt Quân Tử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-69.html.]
Quân Tử im lặng nhìn thoáng qua cha mình, im lặng cầm bút chì làm xong đề, anh cả Vương nhìn chằm chặp thằng bé, thấy nó làm lưu loát thì thôi, đáp án cũng chính xác, có chút kinh ngạc.
“Đồng chí Phong người ta cũng không phải là nhỏ, trong bụng người ta có học vấn!”
Thấy bộ dạng kinh ngạc của anh ta, chị dâu Vương đắc ý nói.
"Thím đã sớm cho chúng con đề mới, hơn nữa còn khó hơn một chút so với của cha." Quân Tử cũng có chút đắc ý, anh cả Vương thì sờ cằm suy tư cái gì đó.
"Đã đến lúc đi tắm rửa rồi." Chị dâu Vương thúc giục anh ta.
"À."
Anh cả Vương xách thùng đi về phía bên kia, kết quả gặp được Đường Minh Sơn đang giặt quần áo trong bồn rửa nước.
Lúc Đường Minh Sơn đưa bánh ngô cho bác Ngô, bị bác Ngô lôi kéo tán gẫu một hồi lâu, lúc này mới đi ra tắm rửa.
"Minh Sơn à." Hai mắt anh cả Vương sáng lên, tiến lên chào hỏi: "Cậu còn nhớ con gái rượu đang học lớp năm kia của chủ nhiệm Lý trong phòng kế hoạch không?”
"Nhớ chứ, làm sao vậy?"
Đường Minh Sơn nghi hoặc nói.
Anh cả Vương vỗ tay một cái: "Hôm nay lúc xuống công việc, chủ nhiệm Lý tới tìm chủ nhiệm của chúng ta nói chuyện, vừa lúc nói đến vấn đề học tập của con gái nhà bà ấy, rất đau đầu. Vợ cậu chính là cao thủ dạy trẻ con, tôi bội phục rất nhiều.”
Anh ta giơ ngón tay cái lên.
Đường Minh Sơn hơi nhướng mày, gật đầu.
Anh cả Vương điểm đáo vi chỉ (*), thấy anh hiểu rõ thì xách xô nước lạnh đi vào tắm rửa.
(*) Điểm đáo vi chỉ: lúc nói chuyện sẽ chỉ nhẹ nhàng chạm đến ranh giới của chủ đề mà không đi sâu vào đàm luận, có thể khiến cho đối phương hiểu ý là đủ rồi.
"Con gái của chủ nhiệm Lý?"
Phong Ngọc Lan nghe anh trở về nhắc tới như vậy, cũng có chút động lòng: "Em thì không thành vấn đề.”
Đường Minh Sơn cũng thấy Phong Ngọc Lan không có vấn đề gì, dù sao nhà ngang cũng có một cô bé năm tuổi, gặp đề không biết ngẫu nhiên sẽ đến nhờ Phong Ngọc Lan, Phong Ngọc Lan cũng sẽ không phiền.
"Ngày mai anh đi hỏi thăm chủ nhiệm Lý." Đường Minh Sơn cầm lược, chải mái tóc hơi khô của Phong Ngọc Lan: “Có điều cho dù được cũng phải xem thời điểm, phía cậu hai, còn có bọn Quân Tử đều cần thời gian, em còn phải tự đọc sách học tập, phải cân bằng tốt, đừng để quá mệt mỏi.”
"Yên tâm, trong lòng em biết rõ."
Phong Ngọc Lan cười gật đầu.
Ngày hôm sau khi Đường Minh Sơn đi làm về, không chỉ có một mình anh, còn có chủ nhiệm Lý và một cô bé.
"Thím, cháu là Trịnh Văn Văn."
Trịnh Văn Văn trông rất giống chủ nhiệm Lý.
Phong Ngọc Lan cười gật đầu: "Thím nghe nói cháu không hiểu nhiều ở phương diện toán học này?”
“Đâu chỉ là không hiểu, quả thực muốn mạng người!” Chủ nhiệm Lý vô cùng đau đầu nói: "Một năm học toán có thể đạt yêu cầu được năm lần là tôi đã cảm tạ trời đất. Thấy nửa năm sau khai giảng vào lớp sáu, trong lòng tôi thật sự rất sốt ruột..."
Cho nên khi Đường Minh Sơn tìm tới bà ấy, bà ấy ôm tâm tính thử mang con gái đến.
Sau khi tìm hiểu một chút, Phong Ngọc Lan đề nghị Trịnh Văn Văn học thử ở chỗ cô hai ngày trước, như vậy hai bên đều yên tâm.
Sau khi hẹn thời gian với Phong Ngọc Lan, chủ nhiệm Lý khéo léo từ chối cơm tối, dẫn con gái rời đi.
Lúc này Chị dâu Triệu mới tiến lại gần: "Được đó, con gái chủ nhiệm Lý cũng muốn đến chỗ em học?”
"Là em muốn." Phong Ngọc Lan cười nói: "Chị biết mà, em là em không rảnh rỗi được.”
Sau khi chị dâu Trương và chị dâu hai Ngô nhìn chủ nhiệm Lý đi, cũng khen Phong Ngọc Lan có tài, thím Lý đi ngang qua, trong lòng có chút không chịu nổi.
Sau khi nấu mì chay xong bưng vào phòng, nói với người chồng đang làm đồ hốt rác bằng tre ở một bên: "Phong Ngọc Lan có thể móc nối với chủ nhiệm Lý, dựa vào ai? Còn không phải đồng chí Tiểu Đường, nhìn những người đó thổi tất cả cô ta lên trời kìa!”
Chú Lý nghi hoặc nhìn qua: "Chủ nhiệm Lý cái gì?”
Chú ta bắt chuyện, thím Lý lập tức có tinh thần.
"Vừa rồi chủ nhiệm Lý mang theo con gái của bà ấy đến nhà đồng chí Tiểu Đường! Hình như là vì để cho vợ Tiểu Đường dạy con bé học, tôi nói quả thực là hại con bé. Phong Ngọc Lan này có văn hóa gì, dạy Quân Tử lớp một còn được, con gái chủ nhiệm Lý này lại học lớp năm.”
"Bớt nói chua chát." Chú Lý giữ chặt bà ta: "Người ta có bản lĩnh hay không trong lòng tôi và bà đều rõ, sống cuộc sống của mình là được, đừng (ghen tị) đỏ mắt với cuộc sống nhà khác.”
"Tôi đây là đang đỏ mắt à?"
Thím Lý lẩm bẩm.
"Không đỏ mắt thì bớt nói lại."
Nói xong, chú Lý tập trung ăn mì, làm thím Lý suýt nghẹn chết.
Không quan tâm người khác nói như thế nào, Phong Ngọc Lan cũng không bị ảnh hưởng, cô và Đường Minh Sơn ăn cơm xong thì đi dạo, trở về lấy nước tắm rửa, sau đó chơi một hồi cùng Niếp Niếp rồi trở về phòng ngủ.