Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 66

Cập nhật lúc: 2024-08-05 21:41:39
Lượt xem: 131

Vừa nghĩ đến chuyện ngày mai sẽ được đi đến huyện thăm cha mẹ, Nguyên Khang chỉ hận không thể nặn cho xong tượng đất thật nhanh chóng.

Sau khi mẹ Đường bị thím ba Đường kéo ra ngoài, Nguyên Khang sống c.h.ế.t cũng không muốn cùng đi theo họ: "Bà nội ơi bà yên tâm đi, cháu chỉ ở nhà thôi, đợi một lúc nữa cháu sẽ đi tìm anh A Tráng cùng chơi."

Vì vậy nên lúc mẹ Đường đi qua nhà của bác cả Đường, cũng đã gọi A Tráng một tiếng: "A Tráng à, chỉ có một mình Nguyên Khang ở nhà, tí nữa khi cháu sang chơi cùng nó thì không được đi ra khe núi đâu nhé."

"Cháu biết rồi ạ."

A Tráng cứ như vậy mà chạy tới, đáp lại một tiếng thật to, chị dâu họ không khỏe trong người, cho nên hôm nay không đi làm, nghe thấy vậy cũng đi ra ngoài.

"Thím hai cứ yên tâm, có con trông chừng chúng nó đây."

Thím ba Đường nhìn thấy sắc mặt của chị dâu họ không được tốt, lại biết được hôm nay chị ấy không đi làm, liền quan tâm hỏi: "Có phải con bị sốt rồi không?"

Chị dâu họ bèn đỏ mặt: "Không phải ạ, có thể là con... vẫn chưa rõ lắm."

Lời này vừa nói ra, mẹ Đường và thím ba sao có thể không hiểu được, mặt mày lập tức vui vẻ hớn hở, kéo chị dâu họ ra nói chuyện một lúc lâu, sau đó mới bắt đầu làm việc của họ.

Trên đường đi thím ba Đường có nhắc đến chuyện của Phong Ngọc Lan: "Cũng đã đến đây được mấy tháng rồi, sao vẫn chưa có động tĩnh gì nhỉ?"

"Chưa đâu, nhưng mà cũng không cần gấp gáp." Mẹ Đường cười đáp: "Con bé có thể chấp nhận Nguyên Khang, chị đã rất cảm kích rồi, hơn nữa chị cũng luôn để mắt tới cuộc sống của vợ chồng son này, thằng ba đã thực sự động lòng rồi, ngày tháng sau này chắc chắn sẽ tốt đẹp thôi!"

Thím ba Đường nghe vậy không khỏi nghĩ đến Đường Minh Sơn và Kiều Tư Vũ, năm đó Đường Minh Sơn từng thề rằng anh chưa từng chạm vào Kiều Tư Vũ, nhưng nhà họ Kiều lại khăng khăng khẳng định, chính là vì đã nghe thấy tiếng kêu la của Kiều Tư Vũ nên mới đẩy cửa bước vào.

Năm đó người nhà họ Đường cũng rất tin tưởng Đường Minh Sơn, nhưng hai người họ lại cùng nằm trên một chiếc giường, cho dù đó là kế hoạch của nhà họ Kiều, nói đi nói lại thì Đường Minh Sơn lúc đó vẫn rất nể mặt con gái nhà họ Kiều, cộng thêm Kiều Tư Vũ quyết không lấy ai khác ngoài anh, còn tuyên bố nếu không lấy anh thì sẽ tự tử ngay trước cửa nhà anh.

Cuối cùng vẫn là để Kiều Tư Vũ được gả vào.

Kiều Tư Vũ cũng không cần mở tiệc rượu, dường như chỉ cần bước qua được cửa của nhà họ Đường thì tất cả những thứ khác đều không còn quan trọng nữa.

Đường Minh Sơn cũng khăng khăng không muốn tổ chức tiệc cưới.

Những ngày đó họ cũng chỉ cư xử với nhau như hai người xa lạ.

Vốn dĩ mẹ Đường cũng đã nói với thím ba Đường rằng, Kiều Tư Vũ này vô cùng thích thằng ba, cho nên mới gây nên một trận sóng gió như vậy.

Lúc ấy thím ba Đường cũng chỉ miễn cưỡng tin một phần, nhưng sau khi Kiều Tư Vũ sinh hạ Nguyên Khang và ở cữ xong thì liền rời khỏi nhà họ Đường, khiến cho người vốn nhạy cảm như thím ba Đường cũng cảm thấy có chuyện gì đó không đúng lắm.

Năm đó khi hai nhà Kiều - Đường cùng qua lại với nhau, bà ấy cũng chính là người đi dò la tình hình nhà họ Kiều, cho nên sau này dù Kiều Tư Vũ đã rời khỏi nhà họ Đường rồi, bà ấy vẫn luôn chú ý tới tình hình nhà bên đó.

"Chị dâu hai, chị có biết hiện giờ Kiều Tư Vũ như thế nào không?"

"Không biết được, cô ta cũng không hề đến thăm Nguyên Khang, mấy năm nay cũng không biết là đã tái giá hay chưa nữa."

Từ nhà họ Kiều đến nhà họ Đường cách nhau khá xa, cộng thêm việc cả hai nhà vì chuyện năm đó mà đã chấm dứt quan hệ với nhau, sức khỏe của mẹ Đường không được tốt lắm, cũng không thường xuyên đi tới đội sản xuất, làm sao có thể biết được tình hình của Kiều Tư Vũ chứ.

"Không có đâu." Thím ba Đường suy nghĩ một lát rồi nói: "Năm đó sau khi cô ta rời khỏi nhà họ Đường rồi mất tích, sau đó lại quay về đội bốn Hà Loan, nhà họ Kiều cũng vì cô ta mà lo liệu vài mối hôn sự, nhưng hình như cô ta đều không đồng ý, cuối cùng bị nhà họ Kiều đuổi đi, hiện tại vẫn đang ở đội sản xuất, chỉ là không còn qua lại với nhà mẹ đẻ nữa thôi."

"Thật hay giả vậy? Đứa trẻ này đang nghĩ cái gì vậy chứ?"

Mẹ Đường tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc.

"Em cũng cảm thấy kỳ lạ, năm đó cô ta nói với chị rằng đã chịu đựng đủ những tháng ngày không được Minh Sơn để ý tới rồi, không thể tiếp tục sống vậy nữa, cộng thêm sức khỏe của Minh Sơn... Vì vậy nên muốn rời đi, nhưng tại sao khi nhà họ Kiều giúp cô ta tìm vài người mới, cô ta lại không đồng ý chứ?"

Chuyện thím ba Đường để ý nhất vẫn là, khi Kiều Tư Vũ rời khỏi nhà họ Đường rồi mất tích, rốt cuộc đã đi những đâu, đã đi cùng với ai.

Nhưng bà ấy cũng biết chị dâu hai không phải là người sẽ để ý quá nhiều vào chuyện này, nếu như lo nghĩ đến mức thành bệnh, vậy thì lại trở thành tội lỗi lớn rồi.

"Chị dâu hai, hiện tại chúng ta và nhà họ Kiều cũng không còn quan hệ gì nữa rồi, thằng ba và A Lan cũng đang rất tốt, A Lan đối xử với Nguyên Khang cũng vô cùng tốt, nếu như Kiều Tư Vũ còn tìm đến cửa nữa chị cũng đừng mềm lòng, chúng ta phải xem xem Minh Sơn thích ai, không thể lại giống như năm đó, lại bắt ép nó như vậy được."

Nghĩ đến những chuyện năm đó, mẹ Đường cũng rất đau lòng: "Chị biết rồi."

Năm đó bà tưởng rằng mình đã sắp không chống đỡ nổi nữa rồi, liền nghĩ nếu có thể tìm cho Minh Sơn một người vợ thì bản thân cũng có thể thanh thản ra đi, kết quả lại làm hại rất nhiều người.

Đợi đến lúc bà xong hết công việc rồi trở về nhà, nhìn thấy Nguyên Khang và A Tráng đang rửa tay bên cạnh thùng nước, mà nơi vốn được dùng để nặn tượng đất đã có thêm bốn bức tượng.

Mẹ Đường khom người xuống nhìn, Nguyên Khang cũng nhanh chóng rửa tay rồi chạy sang: "Bà nội ơi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-66.html.]

"Con không đi cùng bà nội ra ngoài chính là vì để làm những thứ này sao?"

Mẹ Đường cười hỏi.

Nguyên Khang nhăn nhó nói: "Con muốn đợi đến khi chúng khô xong, ngày mai sẽ mang chúng đi gặp cha mẹ."

A Tráng cũng tới gần nói: "Em ấy nặn đẹp lắm, vốn dĩ con cũng muốn nặn một tượng cho bà nội, nhưng con lại nặn hỏng mất phần đầu của tượng đất rồi."

"Được được được, đều là những đứa bé ngoan, các con đói chưa? Cùng bà vào trong nhà ăn kẹo giấy đường thôi nào."

Nguyên Khang và A Tráng lập tức chạy nhảy tung tăng theo bà vào nhà.

Phong Ngọc Lan có đồng hồ, sau khi ăn cơm xong thì bắt đầu làm bài thi, Đường Minh Sơn giúp cô để ý thời gian.

"Được rồi."

Đường Minh Sơn vừa dứt lời, Phong Ngọc Lan lập tức dừng bút.

Đường Minh Sơn thấy vậy bèn đưa cốc trà hoa cúc vốn đã nguội sang cho cô: "Uống chút nước đi."

Phong Ngọc Lan cầm lấy cốc sứ uống từng ngụm nước nhỏ, nhìn Đường Minh Sơn đang giúp mình xem lại bài thi, cũng không hỏi xem mình đúng được bao nhiêu câu.

Nhưng Đường Minh Sơn càng xem lại càng hài lòng: "Những phần kiến thức thường ngày nói với em, em đều ghi nhớ rất tốt."

"Đương nhiên rồi, em rất chú tâm đấy nhé." Phong Ngọc Lan có chút tự hào.

"Chiều hôm nay làm được ba đề, nên nghỉ ngơi rồi."

Đường Minh Sơn vừa thu lại ba tờ giấy bài làm của cô vừa nói.

"Được." Phong Ngọc Lan gật đầu, rồi lại uống một ngụm trà hoa cúc, hoa cúc này là do chị dâu Vương tặng cho, nói rằng đây là do người chị dâu bên ngoại của chị ấy tự tay phơi khô mà thành, hương vị rất ngon, Phong Ngọc Lan uống trà hoa cúc không thích bỏ thêm đường, chỉ thích hương vị thanh mát vốn có của hoa cúc.

Yến Tử ở ngoài cửa ló đầu vào nhìn, sau khi bị Đường Minh Sơn phát hiện, Yến Tử cười hì hì gọi một tiếng chú Minh Sơn và thím Ngọc Lan.

"Sao vậy?"

Phong Ngọc Lan vẫy tay với cô bé.

Yến Tử chạy ùa tới nhào vào trong lòng cô, b.í.m tóc nhỏ cọ vào gò má của Phong Ngọc Lan, khiến cô có chút ngứa.

"Anh Quân Tử muốn hỏi bài thím, nhưng mẹ cháu nói thím đang làm bài, cho nên anh vẫn luôn đứng đợi ở nhà chúng cháu."

"Thím làm xong rồi, cháu gọi anh Quân Tử vào đây giúp thím nhé."

Phong Ngọc Lan nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng của cô bé rồi nói.

"Vâng ạ!"

Yến Tử chạy ra ngoài, rất nhanh đã dắt theo Quân Tử đang ôm quyển sách tới.

Mắt của Quân Tử hồng hồng, nhìn như vừa mới khóc.

"Cháu vừa bị mắng sao?"

Đường Minh Sơn vừa ngồi xuống liền hỏi.

Quân Tử thở phì phì rồi đặt quyển sách lên trên bàn, vừa tha thiết vừa tủi thân mà mở trang bài tập ra: "Câu này đáp án rõ ràng là hai mươi, nhưng A Vĩ lại cứ nói là mười chín! Cháu tranh luận với cậu ấy một hồi lâu, tức đến mức sắp khóc mất thôi!"

Đây làm gì giống như sắp tức phát khóc chứ, rõ ràng là đã khóc qua rồi.

Vì để không phá vỡ lớp ngụy trang của cậu nhóc, Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn đều rất tò mò mà ngó qua nhìn câu hỏi đó, phát hiện đáp án của Quân Tử không hề có vấn đề gì.

Vì thế Phong Ngọc Lan liền viết hướng giải đề vào trong quyển sổ của mình, sau đó lại sẽ tờ giấy ra rồi đưa cho Quân Tử.

"Cháu lại đi thảo luận cùng cậu ấy đi nhé."

"Vâng ạ!"

Loading...