Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 64

Cập nhật lúc: 2024-08-05 11:32:51
Lượt xem: 144

Cái gật đầu này phải trả giá bằng tiền.

Phong Ngọc Lan chỉ mang theo năm hào, bên trong còn có phí báo danh các thứ nữa.

Đang nghĩ xem nên làm thế nào thì đã thấy Đường Minh Sơn lấy một xấp tiền từ trong túi ra, đếm sáu xâu tiền đưa cho Dương Bảo Quốc.

Cứ như vậy chiếc đồng hồ kia được đeo trên tay Phong Ngọc Lan, cho đến lúc ra khỏi nhà Dương Bảo Quốc, ngồi lên xe rồi cô mới phản ứng lại.

“Anh đã có ý định mua từ sớm rồi đúng chứ!”

“Cũng không sớm vậy đâu.” Đường Minh Sơn vừa đạp xe vừa nói: “Lúc ra khỏi nhà thì bỗng nhiên nghĩ tới nên đã len lén mở rương lấy ít tiền.”

“Cái gì gọi là len lén.” Phong Ngọc Lan ôm chặt lấy eo anh, dựa đầu vào lưng anh: “Mới có tí tiền thôi mà vừa ra khỏi cửa đã dùng hết sáu xâu tiền rồi.”

“Vậy anh sẽ cố gắng, để tiền nhiều hơn chút nữa, cũng khiến em yên tâm hơn, không đến nỗi chỉ dùng có tí tiền như thế đã đau lòng.”

Đường Minh Sơn khẽ cười.

Phong Ngọc Lan bật cười theo, ôm anh càng chặt hơn.

Vừa về đến nhà ngang, các bà thím tinh mắt đã phát hiện tay cô có thêm một món đồ, Phong Ngọc Lan mặc bộ váy màu xanh lam nhạt, đương nhiên khiến cánh tay trông nổi bật hơn, cho dù cô đang cầm túi muốn che đi nhưng rất nhanh đã bị phát hiện.

“Nhìn đi, đồng chí Tiểu Đường đúng là thương vợ mình mà.”

“Đó là đồng hồ của nhãn hàng Mẫu Đơn, trong thị trấn này phải có phiếu mới mua được đấy!”

“Đúng là có phúc mà.” Một người trong số họ thở dài một tiếng: “Trước đây còn nói đồng chí Tiểu Đường cưới vợ hai, chê người ta không được cái này không được cái nọ, nhìn thử cuộc sống của đồng chí Phong đi, ai mà không ngưỡng mộ cơ chứ.”

“Nói thì nói vậy thôi.” Có người kỳ quái nói: “Tôi nghe nói anh ta đối xử với người trước không tốt đến vậy đâu.”

Chị dâu Vương quay đầu lại nhìn, người đó lập tức im miệng ngay, sau đó quay người rời đi.

Hay thật, vừa nhìn đã phát hiện thấy không đúng: “Cô là ai vậy?”

Không phải là người của nhà ngang!

Người đó nghe thế thì chạy nhanh hơn, chớp mắt đã chạy ra khỏi cửa nhà ngang.

Mặt đám người chị dâu Vương biến sắc, người này chạy nhanh đến thế, có khi nào là chột dạ không?

“Mọi người nhanh chóng quay về kiểm tra xem nhà mình có mất thứ gì không? Cho dù là quần áo đang phơi hay là đồ đạc trong nhà đều phải cẩn thận kiểm tra hết!”

Giọng nói của chị dâu Vương vừa cất lên thì người trong nhà ngang lập tức căng thẳng, nhanh chóng nghe theo.

Phong Ngọc Lan họ vừa đến lầu năm thì nghe thấy tiếng la hét của chị dâu Vương, hai người ngờ vực nhìn nhau nhưng vẫn nhanh chóng về nhà.

Phong Ngọc Lan vừa bước vào cửa thì vào phòng, mở rương ra kiểm tra tiền trong nhà, Đường Minh Sơn thì đặt hết số tiền còn lại trên người vào đó.

Phong Ngọc Lan nghiêm túc đếm đi đếm lại hai lần mới thở phào nhẹ nhõm: “Không thiếu đồng nào, kiểm tra những thứ khác xem.”

Đường Minh Sơn nhìn một lượt hết căn nhà: “Không có ai vào đây cả, đồ đạc đều ở vị trí cũ.”

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế?”

Phong Ngọc Lan sang bên cạnh hỏi chị dâu Triệu đang kiểm tra đồ đạc.

Chị dâu Triệu cũng sững sờ.

“Chị cũng không biết nữa, lúc nãy đang giặt đồ cho Niếp Niếp bên hồ thì nghe nhà họ Vương dưới lầu hét lên, chị bị dọa đến mức phải quay về xem thử.”

“Không thiếu thứ gì chứ?”

“Không thiếu, tiền chị đều để hết trong này.” Chị dâu Triệu nhìn xuống eo mình: “Còn nhà em thì sao?”

“Không thấy thiếu thứ gì cả nên mới không biết đã xảy ra chuyện gì.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-64.html.]

“Đi thôi, chúng ta xuống lầu hỏi thử, không hỏi cho rõ chuyện này thì không yên tâm được.”

Chị dâu Triệu kéo lấy tay của Phong Ngọc Lan, kết quả đã chạm ngay vào chiếc đồng hồ, cô ấy sững người một lúc rồi nở nụ cười đen tối: “Ây dô, ra ngoài xử lý công việc là xử lý cái này à?”

Mặt Phong Ngọc Lan đỏ lên, lật tay lại bắt lấy tay cô ấy: “Chúng ta xuống dưới xem thử đi, Minh Sơn anh trông nhà nhé.”

Đường Minh Sơn đang ngồi trước cửa gật đầu: “Được.”

“Đồng chí Tiểu Đường cũng giúp chị trông nhà nhé!”

Tiền đều ở trên người cả nên chị dâu Triệu cũng lười khóa cửa, dù gì cũng chỉ xuống lầu chứ đâu đi xa.

Nhiều người cùng lên lầu tìm chị dâu Vương, khi đi xuống cầu thang, Phong Ngọc Lan vẫn nghe mọi người bàn tán về việc liệu nhà họ có bị trộm đột nhập hay không.

"Kể từ ngày bác Ngô nghỉ việc, bác ấy luôn trông chừng cái cổng nhà, bác ấy thường không cho bất cứ người nào lạ vào nhà, trừ khi người đó nói cho bác ấy tìm người nào ở tầng nào."

"Đúng vậy, bác Ngô là người rất cẩn thận nên không thể phạm phải sai lầm như thế, chúng ta chỉ cần đi hỏi bác ấy chuyện này là được, chắc hẳn chúng ta có thể tìm được tên đó!"

"Được đấy."

Bác Ngô là một công nhân lớn tuổi trong nhà máy sản xuất giấy, bác ấy chỉ mới năm mươi tuổi, còn chưa đến tuổi nghỉ hưu, nhưng lại vô tình bị thương khi đang ở ngoài, vì thế bác ấy đành về hưu sớm hơn dự kiến, bác cũng chỉ có một người con gái, thế nên con rể thay thế vị trí của bác trong nhà máy sản xuất giấy.

Bác Ngô và vợ của bác ấy sống ở nhà ngang, vì không ai gác cổng nên bác Ngô đã tình nguyện đi gác cổng, cạnh cổng có một gian phòng để ở, trong đó có một chiếc giường nhỏ để bác ấy có thể đi ngủ vào buổi tối.

Lúc này, chị dâu Vương và những người khác đang hỏi bác Ngô.

"Bác nhớ rất rõ hôm nay có tất cả ba người đến đây!" Bác Ngô lấy ra một quyển sổ dùng để ghi chép những việc cần nhớ, bác ấy chỉ vào hàng chữ ghi thời gian vào hôm nay cho mọi người cùng xem.

"Một người tìm nhà của thằng hai Ngô ở tầng năm, người đo còn nói là người thân của vợ thằng hai."

Chị dâu hai Ngô đang đứng bên cạnh Phong Ngọc Lan giơ tay lên nói: "Là chị dâu ruột của cháu! Chị ấy đến đây lúc sáng sớm, cháu và chị ấy còn lên huyện để mua bột mì."

"Không phải chị dâu của chị đâu, em biết chị dâu của chị là ai mà, bác Ngô, hay để cháu kể với bác dáng vẻ của tên đó."

Chị dâu Vương đã gặp trực tiếp người đó nên cũng có chút ấn tượng: "Nhìn thì là một người phụ nữ, tóc cắt ngắn như Mỹ Phương vậy đó, mắt to miệng nhỏ, người thì gầy."

"Bác biết là ai rồi!"

Bác Ngô vội vào chỉ vào vị trí được viết ở hàng thứ ba: "Người đó tìm vợ của Đường Minh Sơn ở căn số sáu trên tầng ba."

"Thím Trần! Thím có ở đó không?"

Thím Trần vừa xuống lầu liền nghe thấy có người gọi tên, bà ấy vội chạy đến: "Thím tới liền, tới liền đây, tên trộm đó rốt cuộc là ai thế?"

Chị dâu Vương vừa thấy bà ấy đến liền hỏi: "Hôm nay có người đến nhà thím đúng không? Suýt chút nữa là cháu bắt được tên trộm đó rồi, cô ta cũng thật là, mới nói được hai câu, cháu hỏi lại liền ba chân bốn cẳng bỏ chạy!"

Thím Trần vừa nghe thấy tên trộm là người nhà của bà ấy, khóe miệng thím run rẩy: "Trò hài gì thế này?"

Phong Ngọc Lan và chị dâu Triệu nhìn nhau, chị dâu Triệu cũng hơi ngạc nhiên: "Hóa ra là hiểu lầm."

Một người ở bên cạnh đang giải thích rõ mọi chuyện cho thím Trần biết, thím Trần vô cùng xấu hổ.

"Đó là một đứa cháu gái họ hàng xa của thím, mẹ của nó nhờ nó đem đưa thím một ít mề gà, thứ đó không phải nói là một vị thuốc rất tốt cho đường tiêu hóa à? Mấy ngày nay chồng thím ăn không ngon nên thím nhờ một vài người tìm loại mề gà được nuôi mấy năm, không ngờ lại gây ra hiểu lầm như thế."

Bà cũng đang thắc mắc tạo sao con bé lại chạy đi chứ, bà vốn muốn tiễn con bé ra đến cổng nhưng con bé lại muốn bà xay mề gà thành bột trước, vì thế bà ấy không có tiễn người ra cổng mà để con bé tự đi xuống lầu.

Ai mà có ngờ lại xảy ra chuyện như thế!

"Là tôi hiểu lầm." Chị dâu Vương lớn tiếng xin lỗi mọi người: "Làm mọi người hoảng sợ rồi."

"Không có gì đâu, chị cũng là thấy cô ta bỏ trốn nên mới cảm thấy như thế thôi."

"Đúng vậy, nói như này nè, chuyện này như hồi chuông cảnh tỉnh để mọi người đề phòng hơn! Bác Ngô, sau này có ai đến nhà ngang thì bác hãy ghi chú như bây giờ là tốt nhất, vậy mới có cái để đối chiếu."

Bác Ngô cũng hơi lo sợ: "Đừng lo lắng, có bác Ngô ở đây sẽ không có tên trộm nào đến nhà ngang đâu!"

Loading...