Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 63
Cập nhật lúc: 2024-08-05 11:32:27
Lượt xem: 146
Niếp Niếp bị Triệu Thiên gọi về ăn cơm, phát hiện sau khi ăn cơm ở nhà Phong Ngọc Lan xong thì thứ xuất hiện đầu tiên trong đầu chính là món cá lần trước.
Con bé dựa vào người chị dâu Triệu nhỏ giọng nói: “Ăn cá sao?”
Chị dâu Triệu bật cười, thấy Phong Ngọc Lan nhìn sang thì cười nói: “Con bé này nhớ món cá mà lần trước em nấu, còn hỏi chị hôm nay có ăn cá không nữa.”
“Hôm nay không có cá, lần sau thím làm cho nhé.”
Phong Ngọc Lan cúi người véo nhẹ lên mũi con bé, mặt Niếp Niếp ửng đỏ, nghe thấy thế thì rất mong chờ.
“Cá của thím làm ngon lắm đấy!”
“Vậy mẹ con làm thì không ngon sao?”
Triệu Thiên trêu con bé.
“Mẹ làm cũng rất ngon, nhưng thím làm ngon hơn.” Niếp Niếp khen cả hai bên, cố gắng cân bằng giữa hai người.
Lời chọc ghẹo này khiến Đường Minh Sơn bật cười.
Sau khi ăn cơm, chị dâu Triệu giúp dọn dẹp một tay xong thì ngồi giữa hành lang buôn chuyện với đám người chị dâu Trương. Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn thì khóa cửa lại, mỗi người cầm một cây quạt lớn, đi ra ngoài nhà ngang hóng gió đi dạo.
Không có quạt máy và điều hòa, chỉ dựa vào gió tự nhiên để xua đi cái nóng.
“Qua bờ sông đi dạo không?”
Đường Minh Sơn đề nghị.
“Được.”
Phong Ngọc Lan gật đầu, hai người họ chầm chậm đi đến bên bờ sông, vào giờ này có rất nhiều người chơi đùa ở đây, Phong Ngọc Lan đã thấy đám nhóc Quân Tử đang chơi đùa ở khu không sâu lắm phía xa, còn có gia đình bọn nhóc bên cạnh trông chừng.
Trừ đám trẻ con trần truồng ra thì bọn đàn ông xuống sông đều mặc áo và quần ngắn, còn phụ nữ thì ngồi trên các tảng đá, ngâm chân trong nước chứ không xuống đó.
Cho dù là vậy nhưng cũng rất mát.
Hai người vừa qua đó đã được không ít người chào hỏi, cuối cùng Phong Ngọc Lan vẫn đi theo Đường Minh Sơn tìm một nơi ít người, họ ngồi trên trên một tảng đá lớn, chân ngâm trong nước, nhẹ nhàng hất nước lên.
Gió sông thổi vào mặt, lúc này không cần dùng đến chiếc quạt kia cũng cảm thấy mát rượi.
Yến Tử đến cùng cha mình, thấy hai người Phong Ngọc Lan đến thì muốn nhào sang đó nhưng bị anh cả Trương bắt lại: “Đừng làm phiền hai người chú Văn, đi thôi, cha đưa con đi bắt cá.”
“Không có cá mà.” Yến Tử dẩu miệng lên nói.
“Nói bậy, hôm nay cha sẽ bắt cho con một con!” Anh cả Trương bế cô bé lên rồi đi về hướng ngược lại.
Đường Minh Sơn và Phong Ngọc Lan thấy vậy bật cười.
Tĩnh tâm lại để nghe, âm thanh trò chuyện của người lớn, tiếng vọc nước của đám trẻ, còn có tiếng khích lệ con trai tập bò của các ông cha, tất cả đều trở nên sinh động.
Đường Minh Sơn thấy tóc của cô rơi xuống má nên đã đưa tay vén chúng ra sau tai của Phong Ngọc Lan.
Phong Ngọc Lan nghiêng đầu nhìn anh: “Minh Sơn, anh có từng nghĩ đến những ngày tháng sau này không?”
“Có chứ.” Đường Minh Sơn thuận thế nắm bàn tay đang đặt lên đùi của cô, mười ngón tay đan vào nhau, Đường Minh Sơn nói tiếp.
“Việc tổ chức lại kỳ thi đại học chỉ là vấn đề thời gian, trước đây anh đã từng nghĩ đến, nếu như năm anh hai mươi lăm tuổi mà kỳ thi vẫn chưa được tổ chức lại thì anh sẽ tiến cử đại học,còn nếu trước lúc đó kỳ thi được tổ chức lại thì anh sẽ tham gia thi đại học, như vậy sẽ có nhiều lựa chọn hơn, nhưng bây giờ…”
Đường Minh Sơn quay đầu nhìn sang Phong Ngọc Lan: “Anh có suy nghĩ giống em vậy, anh hy vọng được tham gia kỳ thi đại học với em.”
Phong Ngọc Lan bật cười: “Vậy thì em không thể để anh đợi lâu được, em nghĩ nhiều nhất là hai năm nữa thì kỳ thi đại học sẽ được tổ chức lại.”
“Hy vọng là vậy.”
Đường Minh Sơn cũng cười.
Hai ngày sau, thành tích thi chuyển cấp tiểu học được công bố.
Phong Ngọc Lan không chỉ có tên trên bảng mà còn đứng nhất nữa.
Đương nhiên thành tích này không tính bọn trẻ vào, dù gì cô cũng lớn ngần này rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-63.html.]
Còn Lý Mỹ Phương và Địch Phượng Tiên cũng thi đậu, nằm trong những người vừa đủ điểm.
Cho dù là vậy nhưng mọi người cũng đều vui mừng, Phong Ngọc Lan lấy giấy chứng nhận bên tiểu học rồi cùng Đường Minh Sơn đến trường cấp hai ở huyện.
Nói là cấp hai của huyện nhưng thật ra trong đó vẫn có dạy cấp ba, dạy từ lớp sáu đến lớp mười hai.
Sáu căn nhà trệt, cứ một căn là một khối, tổng cộng có sáu khối, bên cạnh chính là ký túc xá của giáo viên.
“Thầy Vương dạy anh cũng phụ trách lần tuyển sinh này.” Sau khi họ làm thủ tục đăng ký ở chỗ bảo vệ xong thì Đường Minh Sơn đưa cô vào trong.
Thầy Vương là một người hơn bốn mươi tuổi, để tóc húi cua, giữa đầu hơi hói, khóe mắt có rất nhiều nếp nhăn, khi nghe cô muốn lấy giấy chứng nhận thư đồng, còn muốn tham gia kỳ thi chuyển cấp, thầy Vương nhìn Phong Ngọc Lan rồi khuyên: “Em vẫn chưa tiếp xúc với chương trình cấp hai hoàn toàn, hay là học trước một năm rồi tính tiếp được không?”
“Thầy Vương thầy yên tâm, ngày nào bọn em cũng ôn bài ở nhà cả, chúng em đã chuẩn bị đầy đủ để tham gia kỳ thi chuyển cấp này rồi.”
Đường Minh Sơn cười đáp lại.
“Đúng vậy thầy Vương, bọn em không dám lấy chuyện này ra làm trò đùa đâu.”
Phong Ngọc Lan cũng nói.
Thầy Vương vừa nghe Phong Ngọc Lan luôn tự học, hơn nữa chồng cô còn là học sinh trước đây mình ưng ý nhất, sau khi suy nghĩ một lúc thì lấy ra một quyển đề thi thử cuối kỳ năm nay của lớp sáu, bảy, tám đưa cho Phong Ngọc Lan.
“Em cầm về tự làm đi. Sau khi làm xong thì đưa cho tôi, nhất định phải tự làm, không được tham khảo sách.”
Đương nhiên hai người họ hiểu được tấm lòng của thầy Vương.
Anh ta ở ngay trong ký túc xá, nói với bác bảo vệ một tiếng là có thể tìm được thầy Vương.
Phong Ngọc Lan cẩn thận cất quyển đề vào, sau đó ngồi lên xe đạp chuẩn bị về nhà với Đường Minh Sơn.
Nhưng Đường Minh Sơn lại không đi về phía nhà ngang mà đi tìm Dương Bảo Quốc, người cho họ mượn xe trước đây.
Hôm nay Dương Bảo Quốc được nghỉ nên ở nhà, thấy anh và Phong Ngọc Lan đến thì vô cùng vui mừng, gọi vợ pha trà cho hai người họ.
Đường Minh Sơn đặt hoàng chỉ đường mình mới mua lên bàn, nói thẳng vào chủ đề chính: “Tôi muốn mua một cái đồng hồ đeo tay.”
Phong Ngọc Lan đang nói chuyện nói chị dâu Dương, nghe thế thì quay đầu nhìn sang.
Dương Bảo Quốc khẽ nhướng mày, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu với chị dâu Dương, chị dâu Dương cười quay về phòng, lúc quay ra thì mang theo ba chiếc đồng hồ.
Có mới cũng có cũ.
“Đến đây xem đi.”
Đường Minh Sơn vẫy tay với Phong Ngọc Lan, Phong Ngọc Lan bước đến ngồi xuống cạnh anh, chị dâu Dương đi pha trà, Dương Bảo Quốc giới thiệu về ba chiếc đồng hồ đó.
“Cái này hôm trước mới đến tay thì hôm sau đã cầm đến đây bán rồi, là một chiếc đồng hồ hoàn toàn mới, còn hai cái này thì đã đeo một khoảng thời gian rồi.”
Đường Minh Sơn cầm chiếc đồng hồ mới lên, sau đó cầm tay Phong Ngọc Lan đeo chiếc đồng hồ lên cánh tay cô, tay Phong Ngọc Lan rất nhỏ, đeo chặt chút mới đẹp.
“Không tệ.”
Anh nhìn chăm chú chiếc đồng hồ trên tay Phong Ngọc Lan khẽ gật đầu: “Anh có một khoản thưởng cuối năm, giờ lấy tiền mua cái này trước, cuối năm lấy tiền đó bù vào.”
Đối với một Phong Ngọc Lan đến từ thế giới luôn có điện thoại trong túi, phòng học và phòng làm việc chưa bao giờ thiếu đồng hồ mà nói thì sau khi đến đây, không có thứ có thể quan sát thời gian đúng thật rất bất tiện, nhưng cô cũng chưa từng nghĩ đến việc mua đồng hồ đeo tay.
Bởi thứ này giống hệt với xe đạp, đều phải dùng phiếu để mua, Dương Bảo Quốc mua đi bán lại như vậy cũng không lời bao nhiêu.
Cô nhích lại bên tai Đường Minh Sơn nói nhỏ: “Rất đắt đấy.”
“Không sao.” Đường Minh Sơn cũng nhỏ giọng đáp lại: “Anh cố gắng hơn một chút thì tiền thưởng cuối năm có thể tăng lên thêm.”
Cô đang nói đến vấn đề này sao?
Phong Ngọc Lan không kìm lòng được đánh lên tay anh một cái, Dương Bảo Quốc xem như không thấy gì, niềm vui của vợ chồng son với nhau, lúc còn trẻ anh ta cũng từng như vậy.
“Giá chiếc đồng hồ này lúc mua vào là sáu mươi đồng, anh là bạn bè lâu năm của tôi nên tôi không lấy tiền lời, xem như anh nợ tôi một ân tình, sáu mươi đồng, cầm lấy đi.”
Dương Bảo Quốc là một người rất rộng rãi, muốn nói gì thì sẽ nói rõ ngay lúc ấy.
Năm mười tám tuổi, Đường Minh Sơn đã quen biết Dương Bảo Quốc, sau này lại là đồng nghiệp trong nhà máy sản xuất giấy nên đương nhiên biết anh ấy đang nói thật hay giả: “Được.”