Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 55

Cập nhật lúc: 2024-08-04 23:00:48
Lượt xem: 180

Kết quả lúc cô ấy g.i.ế.c cá, thím Lý cười đon đả bưng chậu sứ đến: "Giết cá sao? Nội tạng này không cần đúng không? Cho tôi đi."

Chị dâu Triệu cũng không biết nói cái gì, hết lần này tới lần khác người ta cười tủm tỉm, lại nói chỗ nội tạng này đúng là giữ cũng vô dụng, dù sao cô ấy không ăn nổi.

Lúc này Phong Ngọc Lan đang mang Nguyên Khang đến bồn rửa rửa tay, cũng chào hỏi thím Lý.

Thím Lý nhìn chằm chằm Nguyên Khang, ngược lại không nói gì lung tung, Phong Ngọc Lan mang theo Nguyên Khang về nhà thay quần áo, Đường Minh Sơn đã làm xong đồ ăn, người một nhà ăn xong, Đường Minh Sơn mang quần áo của Nguyên Khang đi giặt.

Lúc này mấy người Quân Tử tới, Nguyên Khang ngoan ngoãn ngồi ở một bên, nhìn Phong Ngọc Lan giảng đề cho bọn họ.

Nó lấy tay nhỏ chống cằm, nhìn Phong Ngọc Lan dưới ánh đèn như mang theo ánh sáng trên người, chỉ cảm thấy mẹ mình thật giỏi, cái gì cũng biết.

Sau khi đun nước rửa chân, Đường Minh Sơn cầm hai ngọn đèn đi cuối cùng, Phong Ngọc Lan và Nguyên Khang đi ở phía trước, đến lầu ba, Phong Ngọc Lan cầm một ngọn đèn khác tiến vào.

Đường Minh Sơn thì là một tay nắm tay Nguyên Khang, một tay nhấc ngọn đèn đi xuống lầu một.

Lúc ngủ, Nguyên Khang nằm giữa hai người.

Trẻ con ngủ rất nhanh, vừa nằm xuống không bao lâu đã ngủ thiếp đi.

"Hôm nay vất vả rồi, đồng chí Minh Sơn."

"Không vất vả, đồng chí A Lan."

Bởi vì Nguyên Khang ngủ ở ở giữa, cho nên không thể nắm tay, nghĩ đi nghĩ lại Đường Minh Sơn ngồi dậy, khi Phong Ngọc Lan đang khó hiểu, ôm Nguyên Khang đang ngủ say lên, đặt vào sát bên tường bên kia, sau khi đắp kín mền cho Nguyên Khang, Đường Minh Sơn mới lại nằm xuống.

Sau đó một tay nắm c.h.ặ.t t.a.y Phong Ngọc Lan, tiện thể ôm người về phía mình.

Phong Ngọc Lan: ???

"Về sau cứ ngủ như vậy."

Đường Minh Sơn rất hài lòng với điều này.

Phong Ngọc Lan bật cười, tựa đầu vào bả vai Đường Minh Sơn, Đường Minh Sơn nắm c.h.ặ.t t.a.y cô: "Ngủ đi."

"Vâng."

Hai người dựa vào nhau, Nguyên Khang một mình ngủ bên cạnh, cách bọn họ một khoảng lớn, cũng may chăn mền đã đắp chỉnh tề.

Ngày hôm sau Đường Minh Sơn dậy sớm, hôm nay phải đến nhà máy sản xuất giấy.

Phong Ngọc Lan mơ màng mở mắt ra, Đường Minh Sơn vươn tay che mắt cô lại: "Ngủ tiếp một lát đi."

Chờ Phong Ngọc Lan tỉnh lại, Nguyên Khang đã tỉnh dậy một lát, nó đã tự mặc quần áo tử tế, ngồi bên cạnh nhìn cô.

"Dậy lâu chưa?" Phong Ngọc Lan vội vàng ngồi dậy, sờ bụng Nguyên Khang: "Đói bụng không, nào, chúng ta nấu bát mì ăn."

Nguyên Khang cười hì hì, vô cùng vui vẻ.

"Thấy cha con không ở nhà, vui vẻ như vậy?"

Phong Ngọc Lan cười hỏi.

Nguyên Khang nhăn nhó hai cái, vẫn gật đầu.

"Nhóc con thật thú vị." Sau khi sửa soạn xong, hai người ra khỏi buồng trong, Phong Ngọc Lan mở cửa, phát hiện trên lò còn có nồi, còn đậy kín nắp.

Cô vừa mở ra, bên trong có một bát bánh trứng hấp, còn có bốn cái màn thầu thô.

Phong Ngọc Lan cười cười, bưng nồi lên, lửa trong lò đã tắt.

Màn thầu vẫn còn nóng hổi, bánh trứng hấp cũng còn mới.

Xem ra Đường Minh Sơn điều chỉnh lửa rất thông thạo.

Sau khi ăn sáng xong, Phong Ngọc Lan dọn dẹp phòng trong trong ngoài một phen, vài ngày không ở nhà, cô cảm thấy khắp nơi đều là bụi, Nguyên Khang giống cái đuôi nhỏ theo sau, nó rất vui vẻ, Phong Ngọc Lan cũng đành mặc kệ nó.

Dọn phòng xong, Phong Ngọc Lan lại mở tủ ra, lấy ra cái sọt nhỏ, tìm ra vải vụn bên trong: "Nguyên Khang, con ngồi để mẹ xem chân con một chút."

Nguyên Khang làm theo.

Phong Ngọc Lan ngồi xổm xuống, nâng một chân nó lên nhìn một chút, không đủ vải.

"Đi thôi, mẹ dẫn con vào huyện chơi."

"Vâng."

Nguyên Khang mừng rỡ gật đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-55.html.]

Vừa lúc chị dâu Triệu cũng phải vào huyện, thế là hai người mang con cùng ra khỏi nhà ngang.

"Nhà em có xe sao không dùng?"

Nghe chị dâu Triệu nói như vậy, Phong Ngọc Lan mới phát hiện xe đạp nhà họ dựng ở kia không nhúc nhích.

"Trở về để em hỏi thử." Phong Ngọc Lan cười nói.

"Để lại cho em dùng sao?"

Chị dâu Triệu nhướng mày nói.

Phong Ngọc Lan đỏ mặt, nhưng không phủ nhận, bởi vì đúng là Đường Minh Sơn nghĩ như vậy.

Niếp Niếp đã quen Nguyên Khang, hai đứa bé đi phía trước nhún nhảy một cái, Niếp Niếp lớn hơn Nguyên Khang hơn một tuổi, ra dáng chị, thỉnh thoảng còn kéo Nguyên Khang một chút, không cho nó đi giữa đường.

"Sẽ có xe bò."

Niếp Niếp nghiêm túc nói.

"A."

Nguyên Khang nghe lời theo sát bên cạnh con bé.

Có lẽ vẫn không quá yên tâm, Niếp Niếp dừng chân lại, đợi Nguyên Khang đi đến gần phía sau, đưa tay dắt tay nó.

Trẻ con cũng chỉ nói lời trẻ con, có lẽ chỉ có chính bọn chúng mới có thể hiểu được.

Hai người Phong Ngọc Lan không nhanh không chậm đi theo sau hai đứa nhỏ, chị dâu Triệu hỏi Nguyên Khang ban đêm có đòi ông bà nội hay không.

"Không có, vừa nằm xuống đã ngủ, em thấy là hôm qua chơi nhiều quá, đi ngủ cũng muộn hơn ở quê một chút cho nên không nhớ tới, chắc tối nay sẽ nhớ."

Hôm qua Phong Ngọc Lan cũng lo lắng chuyện này, kết quả nhóc con trực tiếp ngủ thiếp đi.

"Trước giờ đều là bọn họ nuôi lớn, nhớ cũng có thể hiểu được, vậy cũng nói rõ người ta nuôi thật tốt." Chị dâu Triệu lại nhắc đến Niếp Niếp: "Con bé thì không nhớ, điều này nói rõ cái gì? Chị cũng không cố ý vạch ra nhưng người ta vẫn là một mực chắc chắn một tháng phải giao hai mươi đồng cộng thêm phiếu thực phẩm mười cân về nhà!"

Nói đến cái này, chị dâu Triệu đã cảm thấy tức giận.

"Một tháng anh Thiên kiếm được ba mươi đồng, gửi hai mươi đồng về quê, một nhà ba người nhà chị uống gió lạnh sao? Hiện tại Niếp Niếp cũng không bắt bọn họ nuôi, số tiền này chị không đồng ý cho nhiều như vậy."

Không phải không cho, mà là không cho nhiều như vậy.

Phong Ngọc Lan biết Triệu Thiên có thể vào làm trong nhà máy sản xuất giấy, ngoại trừ chính bản thân anh ta cố gắng, còn nhờ năm đó nhà họ Triệu kiếm tiền khắp nơi nữa.

Cho nên sau khi Triệu Thiên vào làm trong nhà máy sản xuất giấy, cha mẹ anh ta mới định ra quy củ mỗi tháng gửi về nhà mười lăm đồng.

Lúc đó Triệu Thiên đã kết hôn với chị dâu Triệu, chị dâu Triệu nghĩ dù sao chồng mình là công nhân, trong nhà cũng nên giúp một chút, vậy số tiền này cũng nên gửi.

Về sau vì để Triệu Thiên có thể ăn cơm nóng, cô ấy mới đến nhà ngang, mẹ Triệu nói Niếp Niếp đi không tiện, phòng bên kia nhỏ, ở quá chật.

Thế là Niếp Niếp mới phải ở lại quê, tuy nói mỗi tháng là giao mười lăm đồng, nhưng thỉnh thoảng mẹ Triệu lại đến đòi tiền.

"Tháng đòi nhiều nhất cũng đến hai, ba mươi đồng! Tháng đó chị và anh Thiên có thể nói là cắn răng vượt qua, nhưng chính từ khi đó, mẹ chồng chị cảm thấy anh chị chỉ cần sáu, bảy đồng một tháng cũng có thể sống, cho nên mỗi tháng đều đến đòi, chị cũng keo kiệt, đòi nhiều, nói không có là không có."

"Sau đó bà ta lại lôi Niếp Niếp ra nói, chị thương con bé, có đôi khi cũng phải đưa ra mấy đồng." Chị dâu Triệu thở dài: "Nhưng chị không ngờ, lúc chị lén về thăm con bé, lại phát hiện con bé không được ăn cái gì tốt, còn bị mẹ chồng chị mắng là đồ lỗ vốn."

"Đều đã qua rồi, hiện tại Niếp Niếp đang ở ngay bên cạnh chị, còn tiền, anh chị cũng đã giao nhiều năm như vậy, số tiền mượn năm đó đã sớm trả hết rồi chứ?"

Thấy mắt cô ấy đỏ ngầu, Phong Ngọc Lan vội trấn an.

Chị dâu Triệu gật đầu: "Hai năm trước đã trả hết, nhưng cả nhà này cũng chưa ở riêng, chỉ có một người làm công nhân như thế, không giao tiền về nhà cũng không được, thế nhưng không nghĩ tới bọn họ đòi nhiều như vậy! Kể từ tháng này, mỗi tháng chị chỉ cho bọn họ mười đồng, nếu cảm thấy chưa đủ, vậy tự kiếm đi!"

Bốn, năm năm này, các cháu trong nhà đều dựa vào tiền của bọn họ mà lớn, tình nghĩa đã sớm trả hết!

Nói xong những người kia nhà mình, chị dâu Triệu lại ghen tị người nhà chồng Phong Ngọc Lan.

"Chị nghe anh Thiên nói, trong nhà đồng chí Tiểu Đường nói cậu ấy kết hôn rồi cũng đừng gửi tiền về nhà nữa, đây là thật sao?"

Phong Ngọc Lan gật đầu: "Đúng vậy, nhưng nên cầm vẫn là phải cầm, Nguyên Khang chính là một tay bọn họ nuôi nấng, còn dạy dỗ tốt như vậy, tiền này cũng nên gửi."

"Là đạo lý này, người ta nói không cần cho thì cũng không thể không cho chút nào, cũng không đến tình trạng phải nuôi cả một nhà, một tháng cũng là nhẹ nhõm."

Chị dâu Triệu lại muốn hỏi có phải bọn họ ra ở riêng hay không, nhưng nghĩ đến đứa nhỏ cũng đều nuôi dưỡng ở quê, vậy thì hẳn là chưa ở riêng.

Không bao lâu sau, mấy người Phong Ngọc Lan đã đến chợ nông dân, Phong Ngọc Lan là đến xem vải vụn, chị dâu Triệu cũng vậy, cô ấy đang muốn làm một bộ quần áo cho Niếp Niếp.

Thế là một đoàn người bước vào cửa hàng vải.

Vải vụn chính là những mảnh vải vụn lớn nhỏ khác nhau, may mắn mới giật được những mảnh lớn, còn lại đa phần là vải vụn, không đủ may quần áo cho người lớn, nhưng may quần áo trẻ em thì không có vấn đề gì.

Mua vải vụn cần tiền mà không cần phiếu, Phong Ngọc Lan nắm tay Nguyên Khang đến trước một cái giỏ lớn để chọn lựa.

Loading...