Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 54

Cập nhật lúc: 2024-08-04 23:00:16
Lượt xem: 167

Ở lại nhà ba ngày, buổi chiều ngày thứ tư, bọn họ chuẩn bị trở về huyện.

Lần này Nguyên Khang đi ở với bọn họ trong huyện ít ngày.

Mẹ Đường và chị dâu hai Đường liên tục căn dặn, nếu Phong Ngọc Lan tìm được việc, thì đưa đứa nhỏ về, dù sao nếu bận rộn, hai người đều không có thời gian trông đứa nhỏ.

"Chờ nó đi học, hai đứa cũng thuận tiện mang theo." Mẹ Đường sờ đầu Nguyên Khang: "Nhớ kỹ lời bà nói, không được chạy loạn, nhất định phải nghe lời cha mẹ, biết không?"

"Nếu là người lạ cho cháu ăn, cháu cũng đừng nhận, bác dâu hai nói cho cháu những người xấu bắt cóc trẻ con kia chính là bắt cóc như thế, nhớ chưa?"

Chị dâu hai Đường cũng nghiêm túc dặn dò Nguyên Khang.

"Vâng, biết ạ."

Nguyên Khang vừa trả lời người này, vừa quay sang trả lời người kia.

Bởi vì muốn đưa món ăn đã đặt và củi lửa đến nhà ngang, cho nên anh hai Đường mượn xe bò trong đội, Phong Ngọc Lan và Nguyên Khang ngồi trên xe bò, Đường Minh Sơn đạp xe đạp một mình.

Nhắc tới tốc độ, đương nhiên là xe bò nhanh hơn một chút, nhưng Đường Minh Sơn vẫn luôn theo sau không rời.

Nguyên Khang ghé vào lòng Phong Ngọc Lan, nhìn Đường Minh Sơn đạp xe đạp phía sau, nhìn một hồi thì chui đầu vào trong n.g.ự.c Phong Ngọc Lan cười trộm, sau đó lại ngẩng đầu gác cằm lên vai Phong Ngọc Lan tiếp tục nhìn.

"Giờ không sợ nữa?"

Phong Ngọc Lan cười hỏi.

"Không sợ." Nguyên Khang ôm cổ cô, nhỏ giọng đáp.

Phong Ngọc Lan sờ đầu nó, kỳ thật đứa nhỏ Nguyên Khang này rất mẫn cảm, cũng biết nhìn sắc mặt người.

Nhưng nó ngoan ngoãn không phải giả vờ, nếu không bị mẹ kế ngược đãi như trong sách sau này, sau khi lớn lên Nguyên Khang cũng sẽ không cực đoan và lạnh lùng như vậy.

"Nguyên Khang, sau khi lớn lên con muốn làm gì?"

Cô cười hỏi.

"Muốn làm bác sĩ!"

Nguyên Khang nghiêng đầu nói.

"Vậy thì Nguyên Khang cần phải học thật giỏi, làm bác sĩ cần đọc rất nhiều sách, như vậy mới có thể trị cho rất nhiều rất nhiều bệnh nhân..."

Rất nhiều năm sau, Nguyên Khang làm bác sĩ thật, nó vẫn nhớ kỹ trên xe bò ngày đó, ở phía trước bác hai đang đánh xe bò, cha ở phía sau đạp xe đạp đuổi theo họ.

Mà nó thì ghé vào lòng mẹ thơm thơm, nghe cô nói thật nhiều thật nhiều điều liên quan tới bác sĩ...

Anh hai Đường mang đồ vật lên phòng giúp, Phong Ngọc Lan nắm tay Nguyên Khang, mang theo một chút đồ vật đi theo sau hai anh em.

Vừa tới lầu ba thì gặp thím ba Lưu đang vác rổ, thấy cô nắm tay đứa nhỏ, đối phương lập tức biết đây là ai.

Thím ba Lưu cười híp mắt lại gần, ngồi xổm xuống sờ đầu Nguyên Khang, Nguyên Khang xấu hổ ôm lấy chân Phong Ngọc Lan.

"Còn rất xấu hổ." Thím ba Lưu nghe nó gọi mình bà ba Lưu sau khi được Phong Ngọc Lan hướng dẫn, lòng mềm nhũn, trực tiếp móc ra một viên kẹo trong túi nhét vào túi áo nó: "Thật ngoan."

Đến lầu năm, Yến Tử và Niếp Niếp đang rửa tay ở ao nước, trông thấy Phong Ngọc Lan thì nhao nhao chào thím, nhìn thấy Nguyên Khang thì tò mò nhìn nó, không nói chuyện.

"Đây là chị Yến Tử, đây là chị Niếp Niếp." Phong Ngọc Lan ngồi xổm xuống, giới thiệu bạn cho Nguyên Khang. "Đây là Nguyên Khang, về sau còn phải nhờ hai chị để ý em một chút."

Nguyên Khang đỏ mặt, hai tay khoanh lại thấp giọng gọi: "Chị Yến Tử, chị Niếp Niếp."

"Em biết chơi Duck, Duck, Goose không?"

Yến Tử hỏi.

Nguyên Khang sững sờ, sau đó lắc đầu.

"Vậy em chơi Mã Lan nở hoa không?"

Niếp Niếp hỏi.

Nguyên Khang vẫn không biết, nó hơi nóng nảy, nhìn về phía Phong Ngọc Lan, Phong Ngọc Lan cười nhìn nó: "Con ở nhà thường chơi cái gì?"

"Đá cầu, bện châu chấu, còn có, còn có nâng cao cao!"

Giọng Nguyên Khang dần dần lớn hơn.

Yến Tử và Niếp Niếp kéo nó đến chơi cùng trên hành lang, ngay tại cửa nhà chị dâu Trương, Phong Ngọc Lan nhắc nó đừng xuống lầu, chơi mệt thì về nhà.

Nguyên Khang biết đâu là nhà mình, gật đầu đồng ý, sau đó đi theo Yến Tử học chơi Duck, Duck, Goose.

Chị dâu Triệu từ trong nhà ra, vừa lúc nghe thấy cô căn dặn đứa nhỏ, thế là cười nói: "Em cứ việc yên tâm, chị ngồi ngay cửa, chị để ý cho."

Phong Ngọc Lan nói cảm ơn, vào nhà cất kỹ đồ vật, thấy Đường Minh Sơn đã nấu nước, đang ngồi ở gian ngoài nói chuyện với anh hai Đường.

Sau khi nước sôi, Đường Minh Sơn pha một ấm trà, anh hai Đường uống một bát nước trà, ăn một chút bánh cốm gạo rồi đứng dậy đi.

Nguyên Khang đang chơi Duck, Duck, Goose với đám Yến Tử, thấy anh hai Đường đi tới, Nguyên Khang đi ra ngoài ôm lấy chân anh ấy.

"Ngoan nhé."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-54.html.]

Anh hai Đường một tay nhấc nó lên, Nguyên Khang được nâng cao cao cười ha ha.

Nhưng khi nó bị đặt xuống, thấy anh hai Đường nhanh chân đi xuống lầu, mắt Nguyên Khang lập tức đỏ lên.

Đường Minh Sơn ra tiễn anh hai Đường nhìn thấy vậy, cũng học anh hai Đường, nhấc nó lên cao.

Lúc đầu Nguyên Khang muốn khóc lập tức nín ngay.

Nó không cười khanh khách, nước mắt đảo quanh hốc mắt, méo miệng nhìn Đường Minh Sơn xấu hổ.

"Làm gì vậy?"

Phong Ngọc Lan tới vỗ cánh tay Đường Minh Sơn một cái, ra hiệu cho anh buông đứa nhỏ ra, sau đó nói một tiếng với hai người Yến Tử, lại nắm tay Nguyên Khang vào nhà.

Yến Tử và Niếp Niếp đến bên người chị dâu Triệu, nhỏ giọng nói.

"Hình như Nguyên Khang khóc."

"Chú Minh Sơn hung dữ như thế sao?"

Chị dâu Triệu trừng mắt: "Làm gì có, chớ nói nhảm."

Nguyên Khang bị dắt vào phòng, đứng trước mặt Phong Ngọc Lan chảy nước mắt.

Chính là loại khóc trong yên lặng.

Phong Ngọc Lan trừng mắt Đường Minh Sơn đang đi vào, Đường Minh Sơn sờ mũi, ngồi một bên không nói chuyện.

"Không khóc không khóc." Phong Ngọc Lan ôm lấy Nguyên Khang. "Mắt của Nguyên Khang nhà chúng ta đẹp như thế, khóc sưng lên sẽ xấu."

"Bác hai đi rồi."

Nguyên Khang sụt sịt nói.

"Bác hai chỉ về nhà thôi, bác ấy có rảnh sẽ đến thăm Nguyên Khang, hoặc là con nhớ mấy người bác hai, cha mẹ cũng có thể đưa con về thăm."

Phong Ngọc Lan nhẹ giọng dỗ dành, cuối cùng Đường Minh Sơn trực tiếp ôm Nguyên Khang đi: "Để anh dẫn con chơi đi."

Nguyên Khang sốt ruột nhìn về phía Phong Ngọc Lan, Phong Ngọc Lan đuổi theo hai bước: "Anh dẫn đi đâu thế?"

"Đạp xe đạp trong đập."

Nguyên Khang nghe xong lời này, lập tức không vùng vẫy, chờ mong nhìn về phía Đường Minh Sơn.

Phong Ngọc Lan đứng trên lầu nhìn, lúc đầu Nguyên Khang còn có chút tiếc nuối, sau đó có Đường Minh Sơn dẫn dắt, biết chỉ cần ôm chặt eo Đường Minh Sơn thì sẽ không rơi xuống, thế là lập tức ôm chặt lấy Đường Minh Sơn, nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng kia là biết rất vui vẻ.

Yến Tử và Niếp Niếp cũng theo xuống, Đường Minh Sơn đành thay phiên, Nguyên Khang cũng hào phóng, mà còn vì nó nguyện ý chia sẻ ngồi xe đạp cho đám bạn nhỏ nên lập tức có thêm mấy người bạn.

Trong đó có nhóm của Quân Tử.

Biết nó là người nhà Phong Ngọc Lan, mấy người Quân Tử lại càng nhiệt tình.

Mang theo Nguyên Khang chơi bóng, lăn vòng gì đó trong đập.

Nguyên Khang nhỏ, chạy không được bao lâu đã ra đầy mồ hôi, cho nên Phong Ngọc Lan cầm khăn vải nhỏ mà mẹ Đường cho cô xuống, nhét vào trong áo lót Nguyên Khang, như vậy có thể hút mồ hôi, đứa trẻ không dễ bị cảm lạnh.

Đường Minh Sơn để cô ở dưới chơi cùng con, mình về nhà nấu cơm.

Phong Ngọc Lan cũng không khách khí, ngồi trên ghế do chị dâu Vương tài trợ, vừa nói chuyện phiếm với bọn họ, vừa trông đứa nhỏ.

Thỉnh thoảng gọi Nguyên Khang lại, kiểm tra sau lưng cho nó, đổi một chiếc khăn khác.

Thấy vậy, chị dâu Vương bên cạnh cảm khái: "Em thật là cẩn thận, lúc mấy đứa nhỏ chạy cả người mồ hôi, quần áo cũng dễ ẩm ướt, không phải dễ bị lạnh sao? Cũng bởi vì cái này, A Quân không ít lần bị cảm lạnh."

"Em cũng là nhìn mẹ chồng và chị dâu hai nhà em thường xuyên làm như vậy, cho nên nhớ kỹ."

Phong Ngọc Lan chưa từng nuôi con, đương nhiên không biết điều ấy.

"Mẹ chồng em thì cũng thôi, chị dâu hai em có thể đối xử với Nguyên Khang tốt như vậy cũng là không tệ."

Một chị dâu khác nói.

"Đúng vậy, đúng là chị dâu hai của em rất tốt." Phong Ngọc Lan cười nói.

Mấy người đang nói chuyện, chị dâu Triệu bỗng nhiên thấp giọng nói: "Về rồi đấy."

Phong Ngọc Lan theo tầm mắt của bọn họ nhìn sang, là thím Lý mang theo rổ về.

Bà ta cúi đầu đi đường như không muốn nói chuyện với ai, chị dâu Vương cũng không lên tiếng cố ý làm khó người, chờ thím Lý lên lầu, Phong Ngọc Lan hỏi: "Về từ lúc nào ạ?"

Chị dâu Vương khẽ xì một tiếng: "Trước đó vẫn luôn không thấy bóng dáng, mới về thôi đấy."

Vậy sao, Phong Ngọc Lan còn cho là về được mấy ngày rồi cơ.

"Nhìn như vậy, hẳn là sẽ yên tĩnh mấy ngày."

"Hi vọng thế, tối nay tôi nấu cá ăn, xem bà ta có xuất hiện trước mặt tôi không."

Chị dâu Triệu nói.

Loading...