Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 52
Cập nhật lúc: 2024-08-04 22:59:20
Lượt xem: 149
Phong Ngọc Lan ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Phải tắm cho sạch sẽ, cần đun một ít nước nóng, Minh Sơn tắm cho Nguyên Khang đi, ôi, bụng của em không được thoải mái lắm, chỉ có anh mới giúp được thôi."
"Vậy em nghỉ ngơi đi, để anh tắm cho nó."
Đường Minh Sơn sau khi nghe cô nói bụng của cô thấy không thoải mái, thì anh lập tức gật đầu đồng ý.
Mẹ Đường cười tủm tỉm đặt cái cuốc xuống, không nhờ Phong Ngọc Lan giúp đun nước mà tự mình đi vào bếp, trong hai, ba giây là đã đun nước.
Nguyên Khang đang đứng trong sân, Đường Minh Sơn xách hai thùng nước ra, đặt chiếc chậu gỗ lớn hình tròn do cha Đường và anh hai Đường làm cho Nguyên Khang ra sân, sau khi thêm nước lạnh cho phù hợp thì anh ngẩng đầu nhìn Nguyên Khang đang đứng căng thẳng không thôi ở trước mặt, nói.
"Cởi quần áo ra, rồi ngồi vào đây đi."
Phong Ngọc Lan và mẹ Đường đang ngồi ở cửa nhà trên, nghe thấy vậy cũng kêu Nguyên Khang.
"Nguyên Khang mau cởi quần áo rồi ngồi vào đi, tắm rửa xong sớm một chút thì có thể đi chơi."
Mẹ Đường nói.
"Đúng vậy, mau nhanh lên, không phải muốn dẫn mẹ đi đào hành dại sao?"
Phong Ngọc Lan cũng cười nói.
Nguyên Khang cởi bỏ bộ quần áo bẩn của mình trong hai, ba giây, sau đó thì lập tức bước vào chậu gỗ.
Đường Minh Sơn chưa từng tắm cho nó, vì vậy Nguyên Khang cảm thấy rất ngạc nhiên và căng thẳng.
Tay của cha rất to, sức lực cũng lớn hơn ông nội, bà nội, chú hai và dì hai, có hơi đau nhưng Nguyên Khang lại không kêu lên một tiếng.
Nhưng thật ra mẹ Đường vẫn luôn không ngừng nói với Đường Minh Sơn phải nhẹ tay một chút: "Con mau nhìn cánh tay nó đi! Đều đỏ lên cả rồi!"
Đường Minh Sơn bất đắc dĩ quay đầu lại: "Bùn trên cánh tay của nó đều đã khô rồi, nếu không chà xát thì phải làm sao mới sạch được đây ạ?"
"Con giội chút nước không phải đã được rồi sao?"
Mẹ Đường vỗ đùi đến độ tiếng bốp bốp vang lên, rõ ràng là không hài lòng với Đường Minh Sơn một chút nào.
Phong Ngọc Lan ở bên cạnh cười vui vẻ đến nỗi dạng thẳng hai chân ra.
Nước trong chậu đã đục ngầu, Đường Minh Sơn bế Nguyên Khang lên, rồi bảo nó đứng sang một bên, sau đó thì tự mình đổ nước ra ngoài, rửa sạch chậu gỗ, sau đó lại đổ một xô nước sạch khác vào.
Vì để một lúc cho nguội nên cũng không nóng lắm, sau khi cho thêm chút nước lạnh vào thì lại để cho Nguyên Khang ngồi vào.
Nguyên Khang ngồi trong chậu gỗ, muốn nghịch nước nhưng sợ Đường Minh Sơn không vui, vì vậy nên ngoan ngoãn để anh động chạm.
Không tính là gà bay chó sủa, nhưng quả thật Đường Minh Sơn không thuần thục, đợi đến khi Nguyên Khang mặc quần áo sạch sẽ vào rồi đứng trước mặt mẹ Đường và mọi người, Phong Ngọc Lan kéo ống tay áo của Nguyên Khang lên, thì phát hiện trên cánh tay của nó có một chút vết đỏ.
Là do bị Đường Minh Sơn chà xát mà ra.
“Cha của cháu cũng thật là lợi hại.” Mẹ Đường tặc lưỡi một cái: “Ai không biết còn tưởng thằng bé tắm cho heo con!”
"Cháu không phải là heo con."
Nguyên Khang lập tức nói.
"May là cháu không phải, nếu không thì càng đỏ hơn." Mẹ Đường lấy khăn lau khô tóc cho Nguyên Khang, tóc của Nguyên Khang cũng đã hơi dài, mẹ Đường vừa lau vừa nói thầm: "Lần sau khi đi chợ, bà phải đưa cháu đi cạo đầu.”
Có thợ cắt tóc ở trên thị trấn, cũng là người của công xã, có d.a.o cạo râu, có chậu gỗ, hơn nữa còn có nước nóng, họ gội trước rồi mới cạo, tay nghề cũng không tệ lắm, ít nhất trên đầu sẽ không bị cạo đến nỗi trầy xước.
Nguyên Khang giơ tay vén mái tóc còn hơi khô của mình, nói với Phong Ngọc Lan: "Không dài."
"Không muốn cạo sao?"
Phong Ngọc Lan cười hỏi.
Nguyên Khang gật đầu: "Chú đó rất hung dữ."
"Nếu không dữ một chút, thì bọn nhóc như các cháu sẽ khóc đến nỗi không cạo đầu được." Mẹ Đường giải thích một câu: "Còn lộn xộn nữa, lần trước đội sáu có một đứa nhóc vừa khóc vừa di chuyển, suýt chút nữa đã xảy ra chuyện."
"Rất nguy hiểm." Phong Ngọc Lan gật đầu, sau đó hỏi ngược lại Nguyên Khang: "Nguyên Khang này, lúc cạo đầu con có ngoan không?"
Nguyên Khang lập tức ôm lấy mẹ Đường đang định nói chuyện, lớn tiếng nói: "Cháu không sợ! Lần sau cháu sẽ đi theo bà nội để cạo đầu!"
Mẹ Đường bị dáng vẻ chột dạ của nó làm cho buồn cười, khóe mắt thoáng thấy Đường Minh Sơn đang giặt quần áo của Nguyên Khang rồi đem đi phơi, bà lại càng cười tươi hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-52.html.]
"Giỏi, giỏi, giỏi, Nguyên Khang của chúng ta là dũng cảm nhất."
Khi Đường Văn Tuệ trở về, còn mang về một ít măng rừng.
"Cũng may là nó mọc trong kẽ đá nên không ai nhìn thấy, vẫn còn non, đến trưa thì cho lên bếp nấu rồi trộn ăn luôn."
Xuyên Tử đến tìm Nguyên Khang để đi chơi, sau khi Nguyên Khang nói với người lớn, lúc này nó mới chạy “bạch bạch bạch” ra sân rồi nắm tay Xuyên Tử cùng đi về phía con đường nhỏ bên kia.
"Em nói cha em tắm với em sao?"
Xuyên Tử nghe Nguyên Khang nói đến chuyện tắm rửa, ngay lập tức đôi mắt trừng to lên.
Suy cho cùng thì Nguyên Khang nhỏ hơn hai tuổi, cho nên nó cảm thấy anh Xuyên Tử nói như vậy cũng không có gì sai: "Đúng, đúng rồi ạ."
"Chú ấy lớn như vậy, còn tắm chung chậu với em sao?"
Xuyên Tử thật sự rất kinh ngạc, dù sao cậu bé từ khi năm tuổi đã tự mình tắm rửa, cha của cậu bé cũng tự mình tắm rửa.
Nguyên Khang nghe vậy thì thầm nghĩ, đúng là ở trong cùng một cái chậu, chỉ là cha nó ở bên cạnh cái chậu mà thôi.
"Đúng vậy."
Xuyên Tử tặc lưỡi một cái: "Anh thật không hiểu người lớn lại còn tranh chậu với trẻ con làm gì, bà nội của em không ngăn cản sao?"
“Bà và mẹ của em đều nhìn thấy khi ngồi ở cửa nhà trên, còn kêu cha em từ từ tắm rửa.”
Nguyên Khang ra dấu nói.
Xuyên Tử: ...
Nghẹn hồi lâu, cuối cùng cậu bé cũng nghẹn nói ra một câu: “Người nhà của em khá, khá khác người.”
Sau khi trở về, cậu bé lập tức nói chuyện này với bà nội của mình, bà nội Xuyên Tử là một bà già thích buôn chuyện nên lập tức quay người chạy sang nhà bên cạnh để kể cho bà chị nghe.
"Ôi trời, bà không thể tưởng tượng được đâu? Bà Hai nhà họ Đường ngồi ở cửa nhà trên, nhìn thấy con trai và cháu trai của bà ta cùng nhau tắm trong sân! Hơn nữa còn dùng chung một cái chậu, đúng rồi, còn có con dâu thứ ba của bà ta cũng ở đó!”
Bà chị già nghe thấy vậy thì kinh sợ không thôi, cứ hỏi lại không ngừng cho chắc.
"Bà ta và con dâu cùng nhìn con trai và cháu trai của mình tắm chung chậu sao? Còn là giữa thanh thiên bạch nhật sao?"
"Đúng vậy, đúng vậy, cháu trai của tôi chính mắt nhìn thấy, tôi cũng là người sẽ không nói năng lung tung!"
Bà nội Xuyên Tử vỗ n.g.ự.c lớn tiếng nói.
Vì vậy, vào buổi chiều khi vợ chồng anh hai Đường trở về, thì chợt nghe bà nội Xuyên Tử và một số bà già khác nói thằng ba vẫn còn trẻ con, còn coi mình là một đứa trẻ, giữa thanh thiên bạch nhật mà tắm ngoài sân, còn tranh chậu tắm với con của mình, mà mẹ và ba đứa em còn ở một bên vỗ tay hoan hô?
Chị dâu hai Đường và anh hai Đường: ???
"Hình như em không có nghe nhầm thì phải."
Chị dâu hai Đường ngoáy lỗ tai: "Đây là chuyện mà em ba có thể làm sao?"
Anh hai Đường khúm núm bảo vệ em trai: "Em ba sẽ không làm vậy đâu, em ấy từ nhỏ đã không thích tắm chung với anh, chứ đừng nói đến là tắm ở trong sân!"
Nhưng trong lòng anh ấy đã có chút không chắc chắn.
Hai người nhanh chóng đi qua bà nội Xuyên Tử và nhóm người đang tán gẫu vô cùng sôi nổi rồi bước nhanh chân về nhà.
Khi về đến nhà thì không nhìn thấy Đường Minh Sơn và Phong Ngọc Lan, trong nhà chỉ có mẹ Đường.
Hai người nhìn nhau, chị dâu hai Đường nhịn không được nên nói, tối hôm qua sau khi anh trai của mẹ Đường đi bệnh viện huyện điều trị tay trở về thì hỏi.
"Mẹ, nghe nói sáng nay mẹ và em dâu ba ngồi ở cửa nhà trên, nhìn thằng ba và Nguyên Khang tranh giành chậu tắm phải không ạ?"
Mẹ Đường vừa vui vẻ vì anh rể nghe lời khuyên nhủ mà đi chữa tay thì bà lại bị những lời này làm cho kinh ngạc.
"Nghe ai nói hươu nói vượn ở đâu vậy?!"
"Là bà nội Xuyên Tử nói với những người khác, còn vỗ n.g.ự.c nói là Xuyên Tử tận mắt nhìn thấy điều đó!"
Chị dâu hai Đường nói.
Anh hai Đường cũng vội vàng nói tiếp: "Lúc bọn con đi ngang qua, bà nội Xuyên Tử đang vỗ ngực, còn khá dùng lực! Âm thanh khá lớn!"