Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 49

Cập nhật lúc: 2024-08-04 22:57:34
Lượt xem: 194

Nguyên Khang lập tức lắc đầu: "Tớ phải canh giữ cái gùi này rồi."

"Cái gùi này có gì mà cần canh đâu chứ, nó cũng không có mọc chân chạy mất."

Một bé trai cao gầy đến kéo nó.

Nguyên Khang lùi lại một bước, nó nhìn thấy Phong Ngọc Lan ôm một nhánh cây lại đây, nó lập tức chạy lon ton đến bên cạnh cô: "Tớ muốn ở cạnh mẹ tớ."

Phong Ngọc Lan cười với hai đứa bé, cô còn chưa kịp nói gì thì bọn trẻ đã bỏ chạy.

"Mấy đứa chạy làm gì, mấy đứa phải chào thím ba Đường chứ!"

Mẹ của bọn trẻ nhìn thấy thì gọi lại.

Hai bé trai cười đùa chạy mất, Phong Ngọc Lan mỉm cười nói không sao, cô bỏ nhánh cây xuống rồi ngồi xổm nói với Nguyên Khang: "Con muốn đi chơi thì đi, nhưng con không được đi đến nơi cao quá, phải để mọi người có thể thấy được con đó."

"Con không đi đâu, con chỉ canh giữ cái gùi mà thôi." Nguyên Khang cúi người ôm lấy cánh tay cô, dụi khuôn mặt nhỏ nhắn lấm lem lên người cô, Đường Văn Tuệ thấy được cảnh này cũng mềm nhũn cả người.

"Chị dâu ba, thường ngày Nguyên Khang cũng đi chơi với đám Xuyên Tử rồi, lúc chúng ta đi ra ngoài thì nó cũng đều đi theo chúng ta cả."

"Vậy sao." Phong Ngọc Lan bế nó lên: "Vậy con ở chỗ này chờ mọi người nhé."

"Dạ!"

Nguyên Khang đáp lại một cách dõng dạc.

Sau khi chặt gần hết các nhánh cây, Đường Minh Sơn và anh hai Đường cũng trèo xuống, cùng nhau giúp thu dọn nhánh cây, cuối cùng là đem chất vào trong cái gùi, Nguyên Khang đưa cái gùi nhỏ của nó trước mặt Phong Ngọc Lan, ngẩng đầu dùng ánh mắt long lanh nhìn cô.

"Mẹ, mẹ giúp con thêm với."

"Được thôi."

Phong Ngọc Lan tìm thấy mấy nhánh tre, dùng cỏ khô buộc chúng lại với nhau rồi đặt chúng vào trong chiếc gùi nhỏ.

Tre khô là vật liệu đốt rất tốt, buộc chúng bằng cỏ khô cùng với mấy một ít lá khô cũng không nhiều hơn một cân.

Quả nhiên Nguyên Khang lại thấy ít, nó nhìn thoáng qua mấy cái gùi sau lưng anh hai Đường và những người khác, nó nũng nịu: "Mẹ, con cũng là đàn ông, mẹ, mẹ giúp con thêm một chút nữa nha."

"Bây giờ con chỉ mới là chàng trai nhỏ thôi, mỗi năm con lớn lên thì mẹ lại cho con thêm một chút nữa."

Phong Ngọc Lan cúi người mỉm cười.

Đường Minh Sơn đã đeo gùi lên lưng, anh thấy nó còn muốn bám lấy quần áo của Phong Ngọc Lan thì ho nhẹ, Nguyên Khang quay đầu thấy cha đứng sau lưng và đang nhìn chằm chằm nó, vì thế không thể nào giả vờ được nữa.

"Nhanh nhanh nhanh."

Phong Ngọc Lan nâng cái gùi lên, Nguyên Khang không nói lời nào liền đeo trên lưng, nhìn thấy anh hai Đường đang đi phía trước, nó liền đi theo sát: "Bác hai ơi, bác đi từ từ đợi cháu với!"

"Được được được." Anh hai Đường luôn thương yêu nó.

"Chờ dì nữa nha." Đường Văn Tuệ cũng cười nói.

"Chờ dì nhỏ." Nguyên Khang đứng tại chỗ, nó thấy Phong Ngọc Lan đi sau Đường Văn Tuệ, cuối cùng là Đường Minh Sơn, nó mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi về đến nhà, Nguyên Khang được Phong Ngọc Lan và những người khác khen một trận, dưới cái nhìn của Phong Ngọc Lan, Đường Minh Sơn lấy ra một viên kẹo và đưa nó.

"Không tệ chút nào."

Nguyên Khang chớp đôi mắt nhìn bàn tay to trước mặt, cuối cùng nó cũng đỏ mặt nhận lấy, sau đó trốn vào sau lưng mẹ Đường đang đứng ở bên cạnh.

Đường Minh Sơn thấy thế thì có hơi buồn cười: "Cha nhớ là chưa từng đánh con lần nào, sao con lại sợ cha thế?"

Mặc dù biết rằng đây không phải là con trai mình, nhưng dưới sự đồng ý của cha Đường và tình yêu thương của mẹ Đường, Đường Minh Sơn cũng không có ý định đổ lỗi lên người đứa trẻ này, tuy bình thường cũng chưa thân thiết quá mức nhưng anh cũng tự đánh giá rằng cũng không có đánh nó.

"Con không đánh nó nhưng con không có cười nhiều với nó." Mẹ Đường trừng mắt nhìn anh: "Được rồi, cha con đi đến nhà chú ba Đường hỗ trợ phòng bếp rồi, con với thằng ba qua đó xem một chút, giúp được gì thì giúp."

Thấy xương 1

Trong ba anh em nhà cha Đường, chỉ có căn nhà của cha Đường là được trùng tu từ năm ngoái, bác cả Đường và chú ba Đường đều là nhà cũ.

Nhà bếp của chú ba Đường có hơi rách nát, cuối cùng thì tối hôm qua cũng hạ quyết tâm thu dọn nhà bếp, thế nên sau khi kéo gỗ từ trên núi về nhà, cha Đường bèn đi qua giúp một tay.

“Được.”

Đường Minh Sơn đồng ý, cùng anh hai Đường đến nhà chú ba Đường.

Anh vừa đi, chợt thấy Nguyên Khang thả lỏng hoạt bát hơn hẳn.

Lúc thì làm nũng trong lòng mẹ Đường, lúc thì ở trong lòng Phong Ngọc Lan cầm tay cô chơi, nếu không thì ôm cánh tay Đường Văn Tuệ, gọi cô ơi cô à.

Đường Văn Tuệ đang nghe Phong Ngọc Lan nói chuyện với mẹ Đường, bị nó gọi một tiếng, bèn cúi đầu nhìn nó: “Sao vậy?”

Lúc này Nguyên Khang chợt cười hì hì, giấu mặt vào sau lưng cô ấy, Đường Văn Tuệ bị nó chọc khiến mất bình tĩnh.

Cuối cùng cô ấy giữ nó, ôm vào lòng, lại thuận tay nhét một viên kẹo giấy màu vàng vào bàn tay nhỏ bé của nó, Nguyên Khang không động đậy gì nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-49.html.]

Cẩn thận bóc giấy gói kẹo ra rồi bỏ vào miệng, vẻ mặt hưởng thụ.

Mẹ Đường đang nói về anh trai của chị dâu hai Đường.

“Cũng không biết vết thương có nghiêm trọng hay không, nếu không kịp chữa trị thì sẽ phải chịu tội cả đời.”

Đường Văn Tuệ nghe vậy thì lắc đầu: “Con thấy không chữa nữa đâu, như năm kia đó, bắp chân anh ta bị thương cũng tiện đó băng bó luôn, về nhà tự mình tìm thảo dược đắp lên, con thấy lần này chắc cũng gần giống thế.”

“Thì là tiếc tiền đó.” Mẹ Đường thở dài, cũng hiểu cách làm của anh trai chị dâu Đường: “Anh ấy có ba đứa con trai, bên trên còn hai cụ già, phần tiền này hận không thể chia thành hai phần để dùng.”

Trong lớp Phong Ngọc Lan có một học sinh, hoàn cảnh gia đình cũng rất khó khăn nên nghe nói thế cũng gật đầu: “Đều là do nghèo.”

“Đúng thế.” Mẹ Đường liên tục gật đầu: “Bác cả gái các con cũng đau lòng vì tiền, cũng may có các con khuyên ngăn, chỉ hy vọng bà ấy không có chuyện gì.”

Trong lúc nói chuyện, chị dâu hai Đường đã trở lại.

Hai mắt cô ta có hơi đỏ, vừa nhìn là biết đã khóc, quay về thấy Phong Ngọc Lan, nhất thời cười lên: “Đã về rồi à, mấy ngày trước chị còn nhắc tụi em với mẹ đấy.”

“Chị dâu hai.” Phong Ngọc Lan đứng dậy kéo tay cô ta lại đây ngồi, trong sân có nhiều ghế gỗ, ngồi cái nào cũng được.

“Anh trai con bị thương thế nào rồi?”

Mẹ Đường vội vàng hỏi.

Nguyên Khang tuột từ trong lòng Đường Văn Tuệ xuống, chạy đến trước mặt chị dâu hai Đường, được chị dâu hai Đường ôm vào lòng sờ đầu, cô ta nghẹn ngào hai tiếng mới nói: “Đã nhìn thấy rõ xương rồi! Còn nói mình không sao, con nói thêm vài câu, anh ấy còn nổi giận với con.”

“Thấy rõ xương rồi?”

Ba người Phong Ngọc Lan hít sâu một hơi.

Vậy thì vết thương cũng không hề nhẹ!

“Vâng ạ! Nhìn rất dọa người.” Chị dâu hai Đường thuận tay lau nước mắt, sau đó ôm lấy Nguyên Khang, để nó ngồi tựa lưng vào mình, đỏ mắt tiếp tục nói.

“Chị dâu con cũng nổi giận, trong nhà đã mượn tiền, muốn chữa tay cho anh ấy, anh ấy thì sao? Cầm tiền xong bèn trả cho cho người ta! Mọi người nói xem nên làm gì giờ!”

“Không khuyên được, mềm cứng không ăn.” Chị dâu hai Đường nghĩ đến vết thương liền cảm thấy đau lòng: “Sao mà bọn con không biết việc anh ấy muốn tiết kiệm tiền chứ, nhưng cũng không thể tiết kiệm như vậy được!”

“Đã bị thương đến nỗi có thể nhìn thấy xương rồi, không thể kéo dài thêm được nữa!”

Mẹ Đường nhíu mày: “Mẹ thấy mấy hôm nay sẽ ngày càng nóng hơn, nếu vết thương mưng mủ, thì việc tay có giữ được hay không cũng khó nói!”

“Đúng vậy, nhưng anh ấy, anh ấy vẫn không nghe, con nói thêm vài câu còn mắng con, bảo con không có việc gì thì ít về nhà mẹ đẻ đi.” Chị dâu hai Đường tủi thân, nói xong lại khóc.

Nguyên Khang xoay người qua, giơ bàn tay nhỏ bé vụng về lau nước mắt cho cô ta, lòng chị dâu hai Đường mềm nhũn, ôm Nguyên Khang vào lòng: “Nguyên Khang ngoan quá.”

“Đừng khóc nữa!” Mẹ Đường bảo chị dâu hai Đường đi theo mình vào phòng, đưa mười đồng cho cô ta: “Con qua nhà chú Ba tìm thằng ba về, để thằng bé về nhà cùng con, dù thế nào thì hôm nay cũng phải đưa anh trai con đi chữa trị!”

Chị dâu hai Đường cầm tiền, ánh mắt cay cay: “... Mẹ.”

“Được rồi.” Mẹ Đường nhẹ nhàng đẩy cô ta một cái: “Còn không mau đi đi.”

“Vâng!”

Chị dâu hai Đường lao ra muốn đến nhà chú ba Đường, Phong Ngọc Lan cũng hiểu chuyện gì xảy ra, cô ngăn chị dâu hai Đường lại hỏi: “Anh hai có biết đạp xe đạp không?”

Nhìn thấy chiếc xe đạp Phượng Hoàng mới trong sân, chị dâu hai Đường kéo tay Phong Ngọc Lan lại nắm thật chặt: “Anh ấy biết, nhưng nếu đưa cả anh trai chị đi thì sẽ không dễ ngồi, chúng ta vẫn nên đi mượn xe bò thì tốt hơn, em dâu ba yên tâm đi.”

Nói xong liền vội vàng chạy đến nhà chú ba Đường.

Nguyên Khang còn chạy theo, Phong Ngọc Lan bảo nó chậm một chút, Nguyên Khang vừa đáp lời vừa bước cái chân ngắn tũn về phía nhà chú ba Đường.

Đường Văn Tuệ chạy đến trước mặt chiếc xe đạp, lúc này mới kinh ngạc hỏi: “Chị dâu ba, không phải bọn chị mượn chiếc xe này sao?”

“Không phải, là anh ba em nhờ một người bạn trong thành phố làm giúp vé xe đạp, sau đó mua nó.”

Phong Ngọc Lan cười nói.

“Anh ba lợi hại quá!”

Mẹ Đường nghe vậy cũng vui theo: “Cứ mượn xe người ta cũng không tốt, mình có xe đạp, muốn đi đâu thì đi.”

“Vâng ạ, Văn Tuệ em có biết đạp xe không? Không biết thì chị dạy em.”

“Em không biết.” Đường Văn Tuệ hưng phấn đến đỏ mặt: “Em có thể học không? Có khi nào em làm hỏng xe không?”

“Không đâu, đến đây, chị dạy em.”

Phong Ngọc Lan đẩy xe đạp vào trong sân, mẹ Đường thì đặt toàn bộ ghế đẩu gỗ lên trước cửa nhà trên, như vậy thì trong sân không có đồ lặt vặt, học đạp xe cũng tiện hơn.

“Chậm một chút.” Thỉnh thoảng, mẹ Đường sẽ gọi một hai tiếng.

Khi Nguyên Khang và A Tráng cùng trở về thì trông thấy vẻ mặt hưng phấn của Đường Văn Tuệ đang đạp xe đạp đi lòng vòng trong sân.

“A a a! Chị dâu ba mau bảo bọn Nguyên Khang tránh ra!”

Đường Văn Tuệ quẹo vòng chỗ không người còn được, nhưng bỗng nhiên có thêm hai đứa nhóc, cô ấy thấy căng thẳng hơn, sợ không cẩn thận đụng ngã bọn nó.

Loading...