Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 46
Cập nhật lúc: 2024-08-04 22:56:09
Lượt xem: 204
Phong Ngọc Lan vừa mới vào cửa phòng gia công đã bị mười mấy người nhìn chằm chằm, cô thản nhiên đi tới vị trí của mình rồi ngồi xuống, chị dâu Tiêu tiến tới hỏi.
"Có nói với đồng chí Tiểu Đường chưa?"
"Nói rồi ạ." Phong Ngọc Lan đáp: "Bọn em thuận theo tự nhiên, làm nhân viên tạm thời cũng tốt mà."
Nghe cô nói như thế, chị dâu Tiêu chỉ xem như cô đang nói giỡn mà thôi.
Chủ nhiệm Lý cũng chậm chạp không công bố rốt cuộc là ai được vào, những công nhân còn lại đều đang đề cử anh chị em hoặc là người thân của mình.
Chủ nhiệm Lý nghe xong cũng chỉ cười, không hỏi thêm câu nào.
Mãi đến vài ngày sau, con gái chủ nhiệm Vương là Vương Yến Yến đến, khiến tâm trạng thấp thỏm của mọi người cũng bình tĩnh lại.
"Lại nhét thêm một người đi bằng cửa sau vào."
Một ông chú trợn mắt xem thường.
"Nói gì thế, tốt xấu gì thì người ta cũng tốt nghiệp cấp hai, chứ cái người làm nhân viên tạm thời kia còn chưa tốt nghiệp tiểu học đấy."
Có người ám chỉ.
"Chưa tốt nghiệp mà người ta còn được làm nhân viên tạm thời đấy, hơn nữa còn làm tốt hơn cả tôi và anh, anh đừng có chối."
Ông chú nghiêm túc nói.
Người nọ vốn chỉ nói thế thôi, không ngờ đối phương lại nghiêm túc như thế, thấy không có gì thú vị thì mím môi tiếp tục làm việc.
Lúc trước Vương Yến Yến hỗ trợ bên Cung tiêu xã, nhưng cô ấy một lòng muốn vào nhà máy sản xuất giấy bởi vì trong nhà còn một người anh trai, sau này cha cô ấy về hưu thì cơ hội công tác ấy cũng chỉ để lại cho anh trai cô ấy thôi, cô ấy mà gả chồng là chẳng nhận được gì.
Không ngờ rằng cơ hội lần này lại tới nhanh như thế, Vương Yến Yến hít một hơi thật sâu, học tập người mà chủ nhiệm Lý sắp xếp để hướng dẫn cô ấy gia công thế nào.
Lại nghe người khác nhắc tới Phong Ngọc Lan, vì thế cô ấy để ý tới đối phương khá nhiều.
Phong Ngọc Lan cảm nhận được cái nhìn của cô ấy, cảm thấy không thể hiểu nổi, nhìn chằm chằm vào cô làm gì?
Chị dâu Tiêu cũng phát hiện, cô ấy hơi cau mày, chặn cho Phong Ngọc Lan, tất nhiên cũng ngăn cách ánh mắt của Vương Yến Yến.
Vương Yến Yến thấy mình bị phát hiện, mặt mũi lập tức đỏ bừng, sau đó bắt đầu làm việc nghiêm túc.
Giữa trưa, Đường Minh Sơn đến tìm Phong Ngọc Lan để tới căng-tin ăn thức ăn nóng, chị dâu Tiêu cười tủm tỉm đi cùng với người khác, không làm phiền hai người.
"Sau khi chủ nhiệm Lý tới hỏi anh thì mới chọn Vương Yến Yến vào làm."
Lúc ăn cơm, Phong Ngọc Lan nhắc tới chuyện Vương Yến Yến cứ nhìn mình, Đường Minh Sơn nhỏ giọng nói.
"Vậy à." Phong Ngọc Lan cũng biết nguyên nhân: "Nhưng em cảm thấy hình như chủ nhiệm Lý đánh giá cao em quá rồi thì phải? Một người chưa tốt nghiệp tiểu học như em, không sợ tuyển em vào thì người ta sẽ nói ra nói vào ông ấy sao?"
"Chủ nhiệm Lý thích người dùng thực lực để nói chuyện, mặc dù Vương Yến Yến tốt nghiệp cấp hai nhưng thật ra còn chưa học tới lớp chín, cụ thể thế nào thì anh không rõ, chỉ nghe sư phụ nhắc tới vài câu thôi."
Đường Minh Sơn thấy cô không ăn phần thân cải thìa thì gắp vào chén của mình, rồi gắp thịt xào qua cho cô.
Phong Ngọc Lan vội vàng cản lại: "Đừng gắp, anh không ăn sao?"
"Anh ăn đủ rồi."
"Vậy cũng không cần, em ăn nhiêu đây là đủ rồi." Phong Ngọc Lan sờ mặt mình: "Mẹ và chị dâu hai nói em gầy, nhưng hôm nay em cân thì thấy mình mập lên hơn một cân đấy!"
"Béo một chút tốt hơn, trông phúc hậu."
Vào thời đại này mọi người đều cảm thấy béo một chút mới tốt, chứng minh là được ăn ngon, người có phúc.
"Ngũ quan của em nhỏ, béo lên sẽ trông như cái bánh nhân thịt ấy." Phong Ngọc Lan không dám tưởng tượng dáng vẻ của bản thân sau khi béo lên, vội vàng lắc đầu.
"Em đấy." Đường Minh Sơn phát hiện có đôi khi Phong Ngọc Lan rất trẻ con, nhưng lại rất đáng yêu.
Vương Yến Yến đang ăn cơm cùng chủ nhiệm Vương cách đó không xa, sau khi nhìn thấy bọn họ ăn cơm cùng nhau thì nhỏ giọng hỏi cha mình: "Bọn họ là người một nhà thật ạ?"
"Đúng vậy, là vợ của kỹ thuật viên Tiểu Đường, mới kết hôn hơn một tháng, lúc cha đi tặng quà thì con tới nhà chị cả rồi, không thấy được."
Chủ nhiệm Vương nói.
Vương Yến Yến lại nhìn hai người họ một cái, lúc này mới tán thưởng: "Trông bọn họ xứng đôi ghê."
"Con còn nói hả." Chủ nhiệm Vương trừng mắt: "Lúc trước cha đã nói kỹ thuật viên Tiểu Đường không tồi, nhưng con lại chê người ta tái hôn."
"Sao mà con không chê cho được?"
Vương Yến Yến bĩu môi: "Con là con gái nhà lành kết hôn lần đầu, sao phải chọn một người kết hôn lần hai chứ? Con muốn chọn người kết hôn lần đầu cơ."
"Vậy con nhìn trúng ai rồi? Con nói với cha để cha hỏi thăm thử xem."
Thấy con gái càng lúc càng lớn mà chưa nhìn trúng ai để bàn chuyện cưới hỏi, người làm cha có thể thấy không lo sao?
Vương Yến Yến bưng hộp sắt lên đi mất: "Con ăn xong rồi, cha cứ ăn thong thả."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-46.html.]
Buổi chiều Phong Ngọc Lan phát hiện Vương Yến Yến không nhìn sang bên này nữa, cô ấy đang học tập rất nghiêm túc.
Nhưng vào lúc bắt tay vào làm, vì cô ấy không kịp phản ứng với những con số thay đổi bên trên nên khiến tiến độ của tổ bọn họ trì hoãn một tiếng,
Phong Ngọc Lan kết toán lương xong chuẩn bị về rồi mà tổ của Vương Yến Yến họ vẫn còn đang làm việc.
Chủ nhiệm Lý cau mày, chưa nói câu mắng mỏ nào nhưng cũng khiến đám người Vương Yến Yến thấy áp lực lớn khó chịu nổi.
Chỉ là càng sốt ruột thì càng lóng ngóng, Vương Yến Yến cũng không dám đổi vị trí với người khác vào lúc này, chỉ có thể kiên trì xem số liệu đã ghi chép, sốt ruột tới mức trên trán đầy mồ hôi, người cùng tổ thấy vậy càng không lên tiếng, cô ấy trì hoãn thời gian càng lâu, bầu không khí lại càng nặng nề hơn.
Chị dâu Tiêu kéo Phong Ngọc Lan đứng trong góc quan sát tình hình, Phong Ngọc Lan quay đầu nhìn bên ngoài, không thấy Đường Minh Sơn đâu thì biết là đối phương còn chưa tới, vậy nên cũng không ra ngoài.
Chủ nhiệm Lý đi về phía Vương Yến Yến, từng bước chân vang lên rất rõ ràng bên tai của những người tổ bên kia.
"Cô vội làm gì? Cô càng vội thì làm càng loạn! Cô ở hàng đầu, cô mà sai là những người phía sau cũng sẽ sai theo!"
Giọng nói nghiêm khắc của chủ nhiệm Lý vang vọng trong phòng.
"Xin, xin lỗi."
Vương Yến Yến cúi đầu khom lưng.
Thật ra công việc đứng đầu là dễ nhất, vậy nên cô ấy vừa tới mới được xếp vào vị trí này, vừa rồi cô ấy mất tập trung một chút, kết quả là thoáng cái đã loạn hết cả lên.
Chủ nhiệm Lý nhìn bốn phía xung quanh, thấy mấy người Phong Ngọc Lan còn chưa đi, sau khi tầm mắt dừng lại trên người Phong Ngọc Lan một lát thì lại gọi tên của chị dâu Tiêu.
Phong Ngọc Lan âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Chị dâu Tiêu cười tủm tỉm bước tới thế chỗ của Vương Yến Yến, vừa tiếp tục theo thứ tự không rối loạn, lại vừa giảng giải cho Vương Yến Yến nếu sau này còn xuất hiện tình trạng này thì nên giải quyết như thế nào.
Vương Yến Yến cũng không dám lau nước mắt, nghiêm túc xem chị dâu Tiêu làm như thế nào, chỉ hơn mười phút ngắn ngủi, nhiệm vụ của tổ bọn họ đã làm trôi chảy xong.
Chủ nhiệm Lý phất tay lên: "Về nhà về nhà."
Vương Yến Yến đi theo chị dâu Tiêu và Phong Ngọc Lan ra khỏi phòng gia công, lúc này cô ấy mới lấy khăn tay ra lau khô nước mắt trên mặt.
"Không hiểu sao tôi lại mất tập trung, đến khi phản ứng lại thì đã rối loạn rồi."
"Ngày đầu tiên mà, sau này quen tay rồi thì tốt thôi."
Chị dâu Tiêu nói.
"Đúng vậy."
Phong Ngọc Lan gật đầu.
Đúng lúc này Đường Minh Sơn cũng tới, Phong Ngọc Lan vẫy tay với hai người họ rồi chạy về phía Đường Minh Sơn.
"Hôm nay hơi trễ, chờ lâu rồi đúng không." Đường Minh Sơn nói.
"Không có, tối nay ăn bún cải chua được không?"
"Được."
Hai người đi về phía khu vực đỗ xe đạp.
Vương Yến Yến nức nở vài tiếng rồi cũng đi về hướng đó, xe đạp của cô ấy đỗ cạnh xe đạp của Phong Ngọc Lan bọn họ.
"Chúng tôi đi trước nhé."
Sau khi Phong Ngọc Lan ngồi lên xe thì nói với Vương Yến Yến đang mở khóa.
"Ừ."
Vương Yến Yến vội vàng gật đầu.
Sau khi về nhà, cô ấy nói một tràng với mẹ Vương, cuối cùng chốt lại: "Ban đầu con còn lo đồng chí Phong Ngọc Lan sẽ không ưa người bỗng dưng chen vào là con, nhưng suốt cả ngày, con mới là người nhìn người ta nhiều, chứ cô ấy rất thản nhiên, nhìn khí chất đó đã thấy khác với người ta rồi. Mẹ à, mẹ nói xem tại sao một cô gái tốt như vậy lại gả cho người kết hôn lần hai như kỹ thuật viên Đường chứ?"
"Con ngậm miệng lại đi!"
Mẹ Vương nghe tới mức đau đầu.
"Đừng có nói sau lưng người ta, sao con không nhớ được điều này hả?"
Vương Yến Yến mím môi, ôm túi vải vào phòng.
Buổi tối hôm nay mấy đứa Quân Tử đến đây, Đường Minh Sơn lấy kẹo và hạt dưa đã mua sẵn ra, đựng hết vào trong chén sứ lớn, đặt ở giữa bàn để bọn chúng ăn trong lúc nghỉ ngơi.
Về đến nhà, tất nhiên mấy đứa Quân Tử có nói với cha mẹ, buổi sáng ngày hôm sau đám người chị dâu Vương đã tụ lại với nhau.
"Chúng ta chỉ tặng có mấy món lặt vặt, đâu đáng giá bằng nhiều kẹo như thế, tôi nghe con trai tôi nói, một mình nó ăn hết tám viên!"
"Con trai tôi cũng ăn sáu viên đấy, cứ tiếp tục thế này thì thành chúng ta chiếm lời từ nhà người ta rồi."
"Đúng thế chứ còn gì nữa!"