Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 40
Cập nhật lúc: 2024-08-03 15:45:48
Lượt xem: 211
Phong Ngọc Lan đang nấu ăn, Niếp Niếp đang ở trên bàn ăn, nghe thấy giọng nói của Triệu Thiên thì chạy ra ngoài. Triệu Thiên nhìn thoáng qua khuôn mặt hơi đỏ và sưng của Niếp Niếp, vừa tức giận vừa đau lòng, lập tức ôm lấy con bé.
"Mẹ, sao mẹ có thể đánh nó chứ?"
Triệu Thiên tức giận nói.
"Mẹ đánh nó thì sao? Chỉ là một đứa con gái, có mấy người mới thèm."
"Thím đừng trọng nam khinh nữ." Phong Ngọc Lan nhàn nhạt chen vào một câu.
"Yo, chuyện nhà chúng tôi, cô chen miệng làm gì?"
Đường Minh Sơn đến thì nghe mẹ Triệu nói như vậy. Triệu Thiên đặt Niếp Niếp xuống, mỉm cười xin lỗi với Đường Minh Sơn và Phong Ngọc Lan, sau đó kéo mẹ Triệu vào cổng, đóng cửa lại rồi bắt đầu cãi nhau. Chị dâu Triệu thì ôm lấy Niếp Niếp, nói với vợ chồng Phong Ngọc Lan:
"Nói với Triệu Thiên một tiếng, chị sẽ dẫn Niếp Niếp đến ở với em ba của chị vài ngày."
"Đã muộn như vậy, chị đi thế nào?"
Phong Ngọc Lan cau mày.
“Em ba của chị ở không xa Cung tiêu xã huyện, không sao đâu.” Nói rồi liền dẫn Niếp Niếp rời đi.
Đường Minh Sơn nhìn bầu trời, đi nhanh đến đấy thì trời cũng chưa tối, cũng không phải là vấn đề gì lớn.
Bữa ăn tối nay rất đơn giản, trong đó có món trứng chiên với lá cây hương thung non yêu thích của Đường Minh Sơn, còn có canh rau và rau diếp xào.
Sau khi hai người ăn tối xong, động tĩnh của nhà bên cạnh vẫn chưa dừng lại. Bởi vì cửa đã đóng, đến gõ cửa hỏi thăm chuyện gia đình của người khác cũng không tiện.
Khi mấy người Đường Minh Sơn học xong, bưng chậu ra chuẩn bị rửa mặt thì Triệu Thiên bước ra.
Trông anh ta có vẻ mệt mỏi, vừa nhìn thấy họ liền hỏi chị dâu Triệu, cho rằng cô ấy đang ở nhà họ. Kết quả vừa nghe thấy cô ấy đến chỗ em vợ thì anh ta càng cảm thấy mình hèn nhát.
Còn mẹ Triệu thì vẫn huyên thuyên chửi bới: “Không cho tiền thì không về, tôi cứ ở đây đấy.”
Những lời này khiến lưng tóc Triệu Thiên tê dại.
Nhưng đây dù sao cũng là mẹ anh ta, không thể đánh không thể mắng, nói lý cũng không được, thật là tức c.h.ế.t mà.
Khi hai người Đường Minh Sơn tắm rửa trở lại, Triệu Thiên đang ngồi trước cửa nhà hút thuốc.
Từ cửa nhìn vào, mẹ Triệu đã nằm trên giường bên trong rồi.
"Dùng ván gỗ chắp lại ở ngoài phòng chúng tôi một đêm đi."
Sau khi thảo luận với Phong Ngọc Lan, Đường Minh Sơn đến hỏi Triệu Thiên.
Triệu Thiên lắc đầu: "Các người ngủ đi, đêm nay tôi ngủ không được, ngày mai xin phép giúp tôi, tôi đưa bà ấy về."
Đường Minh Sơn lại nhìn vào bên trong, lúc này mẹ Triệu đã ngồi dậy, dưới ngọn đèn dầu lờ mờ, trông bà ta rất u ám.
"Tôi nói rồi, anh không cho tôi tiền thì tôi không về. Triệu Thiên à, anh không thể nhẫn tâm như vậy."
Mắng rồi lại mắng, còn nói đến việc ban đầu cả nhà cung cấp cho anh ta ăn học không dễ dàng biết bao, Triệu Thiên dứt khoát đóng cửa lại.
"Về ngủ đi, không sao đâu."
Triệu Thiên lại phẩy tay với Đường Minh Sơn.
Phong Ngọc Lan đặt những cuốn sách trở lại giá sách. Thấy Đường Minh Sơn về, lại không thấy bóng dáng Triệu Thiên đâu thì cô cũng hiểu chuyện gì xảy ra.
"Lúc này đang đầu tháng ba, ban đêm còn lạnh, ngồi ngoài trời cả đêm thì thân thể sẽ không chịu nổi."
"Anh đi trải ván, em ngủ trước đi."
Đường Minh Sơn bảo cô đừng lo, tự mình xếp mấy tấm ván gỗ vào tường, sau đó trải qua loa vài thứ lên rồi ra ngoài kéo Triệu Thiên vào ngủ.
"Đừng nhì nhằng với tôi, quấy rầy vợ tôi nghỉ ngơi, tôi sẽ trở mặt với cậu."
Đường Minh Sơn dùng một câu chặn miệng Triệu Thiên.
Triệu Thiên cảm động nằm xuống. Anh ta biết tấm ván gỗ này, cái này là do anh hai Đường mang tới, vốn là để xây thêm phòng ngoài, còn lại mấy tấm không dùng hết, không ngờ anh ta lại dùng tới.
Đường Minh Sơn mở rèm vải lanh đi vào buồng trong. Phong Ngọc Lan đã nằm xuống, thấy anh bước vào thì nhỏ giọng nói: "Sắp xếp xong xuôi rồi à?"
"Được rồi."
Đường Minh Sơn thổi tắt đèn và ngủ ở phía ngoài, Phong Ngọc Lan ngủ cạnh tường.
Phong Ngọc Lan nhỏ giọng kể về chuyện hôm nay chị dâu Tiêu tới. Đường Minh Sơn cũng nhỏ giọng đáp lời: "Ngày mai anh sẽ đến tìm chủ nhiệm Lý hỏi thăm một chút."
"Đồng chí Minh Sơn vất vả rồi."
Phong Ngọc Lan cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-40.html.]
"Không vất vả, phục vụ đồng chí A Lan là điều nên làm."
Vốn dĩ chỉ là nói đùa, kết quả anh đáp lại với thái độ nghiêm túc như vậy khiến Phong Ngọc Lan cảm thấy mặt đỏ bừng, vội vàng kéo chăn lên.
"Ngủ đi."
Đường Minh Sơn mỉm cười, cũng nhắm mắt lại.
Bọn họ nói chuyện rất nhỏ, cho nên Triệu Thiên đang tràn đầy suy nghĩ ở phòng ngoài cũng không nghe thấy. Anh ta thật sự không ngủ được, cả người rất dễ cáu kỉnh.
Khi anh ta chìm vào giấc ngủ thì đã là nửa đêm.
Ngày hôm sau khi mấy người Đường Minh Sơn thức dậy thì Triệu Thiên đã không còn ở gian ngoài nữa, những tấm ván gỗ đã được đặt trở lại vị trí ban đầu, tấm lót cũng cất vào tủ dài.
Đường Minh Sơn ra ngoài nhìn một chút, phát hiện cửa nhà Triệu Thiên đã khóa. Đúng lúc anh cả Trương bưng một chiếc chậu sứ đi ra, thấy vậy thì nói: “Sáng sớm đã nghe hai mẹ con bọn họ cãi nhau, tôi dậy nhìn thì thấy Triệu Thiên đã khóa cửa, kéo mẹ cậu ta đi."
Chị dâu Trương xách nước từ bồn rửa mặt trở về, nghe thấy câu này bĩu môi: “Lúc đi còn la hét, không đưa tiền thì không đi.”
"Được rồi, được rồi, mau nấu mì đi." Anh cả Trương ngắt lời cô ấy.
Chị dâu Trương liếc mắt, nhìn thấy Đường Minh Sơn đốt lửa trong bếp, cô ấy lại càng trợn trắng mắt với anh cả Trương dữ hơn.
Hôm nay không có nhiều thức ăn nên không mang theo bữa trưa. Sau khi Phong Ngọc Lan ăn sáng xong, cô cùng Đường Minh Sơn ra ngoài, đi chợ nông sản mua rau.
Thím Điền và chú Điền cũng ra cửa cùng nhau nên khi đến ngã ba đường, thím Điền và Phong Ngọc Lan cùng nhau đi đến chợ nông sản.
Trên đường đi lại nói đến chuyện mẹ con Triệu Thiên.
"Thím thấy cứ tiếp tục ầm ĩ như vậy nữa thì chẳng sống nổi."
“Đúng vậy, chị dâu Triệu đưa Niếp Niếp đến ở cùng họ hàng, nhưng dù sao đây cũng không phải nhà mình, không thể ở đó quá lâu.”
Phong Ngọc Lan nói.
"Chứ gì nữa." Thím Điền liên tục gật đầu: "Thím cảm thấy tốt nhất nên ghi rõ giấy trắng mực đen mỗi tháng cho bao nhiêu tiền, không thể mỗi lần hết tiền là lại chạy đến bên này. Cả nhà Triệu Thiên vẫn phải sống tiếp mà."
"Chỉ sợ không chịu nhận." Phong Ngọc Lan khẽ cau mày: "Nhưng nếu quê nhà họ có trưởng bối đức cao vọng trọng chứng kiến thì sẽ không khó như thế."
"Có lý."
Sườn heo hôm nay khá tươi, cùng một phiếu thịt, sườn có thể thêm được hai cân. Phong Ngọc Lan đưa phiếu thịt, có thể lấy năm cân sườn heo.
Lại mua mấy củ cải tròn trắng, người bán củ cải nói vài ngày nữa sẽ không còn củ cải.
Phong Ngọc Lan muốn tự mình làm một ít dưa cải bắp, nhưng không thể lần nào cũng đi mượn cá nhà khác, như vậy không ổn.
Vì vậy, dưới sự hướng dẫn của thím Điền, cô đã đi mua một cái bình bằng đất, một cây cải thảo và một ít tỏi.
Vì có quá nhiều đồ nên thím Điền cầm giúp cô một ít.
Bởi vì nhà bà ấy có một lọ dưa chua, Phong Ngọc Lan vừa rửa bình, bắp cải và một ít củ cải, tỏi xong thì thím Điền mang một bát lớn nước chua cũ cho cô ngâm dưa.
Sau khi đựng vào bình xong, Phong Ngọc Lan đặt nó vào góc của chiếc tủ dài cạnh bức tường chỗ giá sách.
Tiếp đó cô dọn dẹp nhà cửa từ trong ra ngoài, đun nước, gội đầu, tắm rửa, giặt quần áo và giày dép, v.v.
Quần áo của Đường Minh Sơn thì lần nào tắm xong anh cũng đã giặt ngay, Phong Ngọc Lan hoàn toàn không cần giặt đồ giúp anh mà chỉ giúp khi thu dọn quần áo.
Buổi trưa cô làm mì trứng, cả buổi chiều thì hầm củ cải với sườn heo.
Mấy người chị dâu Triệu một ngày một đêm cũng chưa thấy trở lại.
Cánh cửa bên cạnh vẫn khóa.
Đường Minh Sơn vừa đi lên tầng năm đã ngửi thấy mùi thơm nồng nặc. Chị dâu Trương đang rửa rau trong bồn, thấy anh về thì cười nói: “Đồng chí Tiểu Đường có phúc quá nha! Ngửi mùi sườn heo hầm của nhà cậu kìa, thơm thật."
"Cũng không biết sao, tôi cũng hầm vậy mà không thơm như thế."
"Em nghe cô ấy luộc trước cho ra nước m.á.u hết rồi mới hầm."
"Vậy tốn nhiều củi lắm."
Đường Minh Sơn bước nhanh về nhà, Phong Ngọc Lan vừa chuẩn bị ớt nhúng xong: "Rửa tay là ăn được rồi."
"Được."
Đường Minh Sơn đặt túi vải xuống, tiện thể nhắc đến chuyện hôm nay anh đi hỏi thăm.
"Chủ nhiệm Lý nói sáng sớm ba ngày sau phải đi làm, tiền công vẫn là sáu hào một ngày. Lần này thời gian sẽ kéo dài một chút, khoảng một tháng."
Phong Ngọc Lan nghe vậy thì mặt mày rạng rỡ.
"Vậy thì tốt quá. Món sườn hôm nay coi như chúng ta ăn mừng đi. Em đã mua rất nhiều, ngày mai anh mang cơm thì lấy nhiều chút."
Nhìn thấy nụ cười trên mặt cô, Đường Minh Sơn cũng không nhịn được mà cười theo: "Được."