Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 35

Cập nhật lúc: 2024-08-03 15:41:10
Lượt xem: 222

Anh trai kia duỗi tay làm động tác số tám: “Không tính bà là có tám người vào.”

Thím Điền và thím Lý há hốc mồm, nhưng Phong Ngọc Lan cũng không cảm thấy bất ngờ. Chỉ nói đến công việc trong nhà máy giấy kia, nếu Đường Minh Sơn không nói sớm với chủ nhiệm Lý thì người tham gia ứng tuyển cũng không ít.

“Vậy thì chúng ta tới muộn rồi. Biết vậy lúc tôi đi tìm thím thì chúng ta nên lập tức đi luôn.”

Thím Lý trách cứ nhìn Phong Ngọc Lan bên cạnh.

Thím Điền:

“Lúc thím đến đến tôi còn chưa làm bữa sáng, thím muốn lão Điền nhà tôi đói bụng đi làm hay gì?”

Thím Điền trừng mắt nhìn, vô cùng không khách khí.

Thím Lý giậm chân, vội vàng đi theo vào bên trong: “Tôi đây cũng là do sốt ruột thôi mà, bọn họ tới sớm hơn nhất định là vì đi trước.”

Bộ dạng lo lắng của bà ta cũng khiến Phong Ngọc Lan trở nên căng thẳng.

Lúc bọn họ đi vào phòng bếp, phát hiện có vài người đang đứng bên trong. Lúc này, một cô gái trẻ nhìn thấy họ đến, lập tức đi tới, thân mật khoác tay thím Điền.

“Nhà Tiểu Đường à, đây là con gái của thím.” Thím Điền thấp giọng giới thiệu, dù sao trước mặt còn có những người khác nghiêm túc nói chuyện.

“Xin chào.” Phong Ngọc Lan mở miệng chào hỏi.

“Tôi tên là Điền Lan.” Điền Lan cười nói: “Mấy ngày nữa lãnh đạo thành phố sẽ tới, chúng tôi muốn mời người tay chân nhanh nhẹn, làm việc lưu loát tới giúp.”

Chỉ một lời giải thích đơn giản, Phong Ngọc Lan đã hiểu là do nhân viên bếp sau của đội vận tải không đủ, tay nghề của họ chỉ ở mức bình thường, hầu hết đều do các nhà lãnh đạo nhét thân thích của mình vào, thức ăn không dở nhưng cũng chẳng ngon.

Nhưng nếu có người từ trong thành phố tới thì không thể để nhóm người này nấu cơm, lại không thể mời đầu bếp tới, sẽ khiến những người đó cảm thấy địa vị của mình bị uy hiếp. Lại sợ các nhà lãnh đạo sẽ biết họ làm điều này, vậy nên giải pháp tốt nhất là tìm những công nhân tạm thời.

Thím Lý không nghe ra cái gì khác, lo lắng có quá nhiều người nên không chọn mình, nhưng bà ta cũng là người nhát gan nên lúc này không nói lời nào.

Khuôn mặt đầy vẻ lo lắng.

Điền Lan cũng rất ngạc nhiên khi bà ta cũng đến, nhưng không tiện hỏi mẹ vấn đề đó lúc này. Vì vậy cô ấy bảo Phong Ngọc Lan và thím Lý xếp hàng chờ.

Nếu nói cần phải thử việc cái gì thì thực sự cũng không có gì cả. Chỉ cần dùng ít dầu nhưng hương vị vẫn phải ngon.

Các nhà lãnh đạo đều là những người tiết kiệm, có nhiều dầu thì món ăn họ làm mới ngon. Vấn đề nằm ở chỗ, làm sao khi dùng ít dầu mà món ăn vẫn đáp ứng được khẩu vị của các nhà lãnh đạo.

Tình cờ hôm nay cô vừa mới mua gan heo, nên Phong Ngọc Lan đã làm một món nộm gan heo, thêm một chút dầu mè, hành, gừng và tỏi, cái này cũng không phải cần dầu, phải không?

Thím Lý vốn là người keo kiệt nên đã làm theo yêu cầu, đó chính là dùng ít dầu.

Thế là bà ta làm một món hầm không có một giọt dầu mè, nước canh suông trong vắt cũng không được coi là món hầm, dù sao cũng nhiều món nhưng món này cũng không được coi là một món ăn.

Vì vậy, Phong Ngọc Lan và một phụ nữ khác đã được chọn.

“Sáng sớm mai qua đây giúp đỡ, làm chút việc lặt vặt trước, làm quen với đội vận tải của chúng tôi trước. Chờ đến lúc các lãnh đạo đến, nếu gặp được, cũng có thể đối phó được mấy lời.”

Có nghĩa là làm cho những người lãnh đạo không nhìn ra được họ là những công nhân tạm thời.

Hai người Phong Ngọc Lan chăm chú lắng nghe cẩn thận.

Điền Lan còn có việc phải làm nên không thể đi tiễn họ. Thím Lý không được chọn thì lập tức rời đi cùng những người khác, thậm chí không thèm chào thím Điền.

Thím Điền rất tức giận.

“Người này đúng là mặt dày. Nếu không phải sợ chậm trễ, thím cũng thật sự không muốn mang bà ta tới đây. Bà ta không được chọn mà bà ta còn dám tức giận với thím?”

“Chuyện này không đáng để thím phải tức giận.” Phong Ngọc Lan an ủi. Đúng lúc thím Điền muốn do mua một ít vải để làm áo cho chú Điền nên Phong Ngọc Lan đi mua đồ với bà ấy luôn.

Sau khi trở về nhà ngang, Phong Ngọc Lan về đến nhà rồi bắt đầu xem xét các món ăn. Tất cả các món ăn ở nhà đều là đồ chay, không có thịt.

Vì vậy, cô lại đi ra ngoài, đến xưởng chế biến thịt xem xét. Phát hiện có một tảng thịt nặng hơn hai cân liền mua.

Vào buổi chiều, Phong Ngọc Lan đã đến bảo thím Điền buổi tối đi cùng chú Điền đến ăn cơm.

Thím Điền cũng là người lanh lẹ, thím không chỉ đến mà còn mang theo một con cá và một bát dưa cải muối chua do chính tay mình làm. Chuyện này khiến Phong Ngọc Lan rất xấu hổ nhưng thím Điền còn cười nói: “Cái này có là gì đâu, chú Điền của cháu rất thích món này. Thím nghe mẹ Niếp Niếp nói món cá nấu dưa chua của cháu ngon lắm. Hôm nay chúng ta được lộc ăn rồi.”

Còn Đường Minh Sơn và chú Điền vừa rời nhà máy sản xuất giấy, hai người vừa đi về phía nhà máy vừa nói chuyện.

“Chú thấy đây là một cơ hội, cháu cũng trẻ vậy, có thể nắm được cơ hội tốt nhất.”

Chú Điền nói vậy đấy.

Trong nhà máy đang tuyển chọn nhân viên ra nước ngoài học tập, chú Điền cảm thấy Đường Minh Sơn là nhân viên kỹ thuật trẻ nhất trong nhà máy sản xuất giấy của họ, cơ hội trúng tuyển rất lớn.

Đường Minh Sơn cười cười: “Có thể trúng tuyển đương nhiên là tốt rồi.”

Đang nói, giọng của Triệu Thiên từ sau lưng truyền đến.

“Minh Sơn, chờ tôi chút.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-35.html.]

Đường Minh Sơn và chú Điền dừng chân lại xoay đầu lại nhìn.

“Không phải hôm nay cháu làm ca đêm sao?”

Chú Điền nghi hoặc.

Triệu Thiên chạy đến thở hổn hển, anh ta lau mồ hôi trên trán.

“Cháu đổi ca với chú Trịnh rồi.” Triệu Thiên cười nói.

“Phải rồi, ngày kia lão Trịnh gả con gái.”

Chú Điền vỗ đùi, đợt này lại phải đi tiền mừng rồi.

Lão Trịnh sống ở lầu hai nhà ngang.

“Lúc hai cháu kết hôn, ông ấy có đến không?”

Chú Điền lại hỏi.

Triệu Thiên gãi đầu nói: “Lúc cháu kết hôn vẫn chưa phải là người của nhà máy sản xuất giấy, có điều lúc Niếp Niếp nhà cháu ra đời, lão Trịnh có đến.”

Nên lần này nhà lão Trịnh có tiệc, tất nhiên họ không thể trốn.

Đường Minh Sơn nghĩ kỹ lại rồi gật đầu: “Có đến.”

Quay về xem sổ cái chút, ngày kia dễ trả lễ.

Thế là trên đường về, hai người Đường Minh Sơn nghe chú Điền nói chuyện bên họ hàng nhà lão Trịnh, sính lễ bao nhiêu cũng biết chút chút.

Chờ khi đến lầu năm của nhà ngang, Phong Ngọc Lan và thím Điền đã bưng hết món lên bàn rồi, chỉ còn lại món cá thôi, giờ chờ họ về, mới nấu cá nấu dưa cải muối chua.

Đường Minh Sơn dáng cao, nhìn một cái đã thấy bóng hình thím Điền bên cạnh cửa nhà mình, thế nên bèn kéo chú Điền đi thẳng qua đó.

“Chú Điền vào nhà ngồi, con nấu cá ngay.” Phong Ngọc Lan cười híp mắt nói.

Đường Minh Sơn bỏ túi xuống rồi qua giúp, Phong Ngọc Lan thấp giọng hỏi anh.

“Chú Điền có uống rượu không anh?”

“Không uống, chú ấy thích ăn cá.”

Đường Minh Sơn cũng thấp giọng trả lời, thấy dáng vẻ cô cong mắt cười, buổi tối lại mời nhà chú Điền ăn cơm, bèn biết cô có việc làm rồi.

Quả nhiên, câu sau của Phong Ngọc Lan là: “Em được tuyển rồi, nghĩ là bắt mối từ thím Điền, sao cũng phải mời người ta ăn bữa cơm, nên đã tự mình quyết định.”

“Này không gọi là tự mình quyết định.” Đường Minh Sơn hơi nhíu mày, nghiêm túc nói: “Em là nữ chủ nhân trong nhà, này gọi là đạo đãi khách thông thường.”

Phong Ngọc Lan cười khúc khích: “Rồi rồi rồi, nhanh rửa chút hành giúp em, rồi cắt thành đoạn.”

“Được.” Đường Minh Sơn rửa tay xong thì đi nhổ hành chính mình trồng, sau đó làm theo lời cô nói.

Chú thím Điền ngồi bên trong, giờ đang nói chuyện nhà lão Trịnh gả con.

“Tôi nhớ lúc nhà chúng ta lúc gả con gái, nhà lão Trịnh đi năm hào, lần này chúng ta trả lại năm hào cũng được rồi.”

“Đó cũng là chuyện hai năm trước rồi, hay thêm một hào đi.”

“Về nhà rồi bàn.”

Cá nấu dưa cải muối chua nhận được một tràng lời khen của chú thím Điền, nói không thể khoa trương hơn, nước dùng kia được chú Điền múc uống hết.

Sau khi từ chối khéo thím Điền muốn giúp dọn dẹp bát đũa, Phong Ngọc Lan lại nghe thím Điền nói: “Ngày kia nhà lão Trịnh lầu hai có hỉ sự, nếu các cháu muốn đến giúp, cháu tìm thím, chúng ta cùng đi.”

“Vâng ạ.”

Phong Ngọc Lan đồng ý.

Đường Minh Sơn bảo cô nghỉ ngơi, anh đến bồn nước rửa bát đũa về thì thấy Phong Ngọc Lan đang đọc sổ cái.

“Em đọc qua rồi, lúc chúng ta tổ chức tiệc, nhà chú Trịnh đi năm hào.” Phong Ngọc Lan nói.

Đường Minh Sơn gật đầu.

“Ngày mai anh gấp phong bì đỏ, cũng đựng năm hào.”

“Để em xem hôm ấy bên đội vận tải có kết thúc sớm không, nếu sớm thì em về cũng sang phụ giúp.” Phong Ngọc Lan cười nói.

Đều là hàng xóm, cộng thêm lại là đồng nghiệp của Đường Minh Sơn, qua lại nhiều cũng là chuyện tốt.

Sau khi nói xong chuyện này, hai người lại chuẩn bị học tập, kết quả Triệu Thiên đến tìm Đường Minh Sơn xuống lầu đánh bóng rổ.

Chị dâu Triệu cũng dẫn Niếp Niếp qua: “Đi, xem chút.”

Loading...