Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 229
Cập nhật lúc: 2024-08-18 22:11:34
Lượt xem: 80
Đường Văn Tuệ họ tập trung đạp lên tuyết đi về phía trước, căn bản không hề phát hiện anh ba và chị dâu đang đi phía sau.
Lúc bước vào sân, chị dâu hai Đường đi từ nhà trên ra, thấy họ thì cười: “Ấy, về cùng nhau đấy à?”
“Đúng vậy, nhưng bọn em không lên tiếng, họ cũng không quay đầu lại nên không biết bọn em đi phía sau.”
Phong Ngọc Lan cười.
“Ấy! Đúng là không biết thật! Chị dâu ba, sao hai người lại không lên tiếng vậy!”
Đường Văn Tuệ giậm chân.
Chương Nam Tuyền đưa quà mừng năm mới cho mẹ Đường xong, cũng bước qua ngồi chung với họ: “Nơi này tuyết đọng dày quá, bọn em sợ bị ngã nên chỉ biết cắm đầu đi thẳng, thật sự không nghe thấy tiếng động gì.”
Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn nở một nụ cười cứ như vừa thực hiện thành công trò đùa của mình, Nguyên Khang bế Thiết Đản qua, Thiết Đản đưa cánh tay mập mạp của mình về phía Đương Minh Sơn, anh nhẹ nhàng bế lấy, để thằng bé ngồi trên đùi mình, gương mặt nhỏ nhắn kia đối diện với vợ chồng Đường Văn Tuệ.
“Ấy, lại mập lên rồi này.”
Đường Văn Tuệ nhìn chằm chằm thằng bé cười nói.
“Gương mặt nhỏ này không bị nứt, tốt thật.” Chương Nam Tuyền lại nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn mềm mại của Thiết Đản khen: “Mấy đứa nhỏ bên cạnh nhà bọn em ấy à, mặt nứt hết cả ra, thoa gì cũng không có tác dụng.”
“Cái này thì mẹ biết.” Mẹ Đường mang rượu nếp than nóng hổi lên, ai nấy cũng có phần: “Mỗi ngày sáng trưa tối đều phải thoa kem dưỡng cho đứa nhỏ đấy.”
“Thứ đó tốt.” Thím ba Đường vừa rót rượu nếp than vừa gật đầu: “Năm ngoái da của Tiểu Lỗi nhà em cũng rất khô, năm nay vừa vào thu là Ngọc Lan đã mang thứ đó về, em cũng học theo chị dâu hai thoa lên cho Tiểu Lỗi, chị nhìn đi, năm nay không bị gì cả.”
A Tráng và Yêu Muội đều lớn cả rồi, giống như Nguyên Khang sẽ không vì một cơn gió lạnh nhỏ bé này mà mặt mày đỏ ửng lên hoặc khô nứt, Phong Ngọc Lan tặng kem dưỡng em bé cho họ nhưng chị dâu họ lại không nhận.
Phong Ngọc Lan mang về để đấy, khi nào Thiết Đản về với ông bà thì dùng.
Uống rượu nếp than xong họ ăn cơm trưa, cả gia đinh tiếp tục xem TV, Phong Ngọc Lan rúc bên cạnh lò lửa cắn hạt dưa ăn đậu phộng, ăn xong đậu phộng thì lột quýt, sau khi ăn được ít quýt thì Đường Văn Cường lại mang đến cam mà sân sau nhà họ trồng.
“Quy tắc cũ, anh ba thử trước.”
Đường Văn Cường nhanh chóng lột ra một trái, sau khi tách ra xong thì múi đầu tiên đưa cho Đường Minh Sơn thử.
Đường Minh Sơn nhận lấy, bỏ vào miệng trước ánh mắt chăm chú của mọi người.
“Thế nào?”
Chú ba Đường hỏi.
Đường Minh Sơn không nói gì, chỉ ra hiệu bảo Đường Văn Cường đưa hết số còn lại trong tay cho anh, Đường Văn Cường làm theo, Đường Minh Sơn lại lại vẫy tay với A Tráng và Nguyên Khang.
Hai đứa nhỏ nhìn nhau rồi chạy đến trước mặt anh.
Đường Minh Sơn chia số cam trong tay mình thành hai phần: “Ăn đi, năm mới chúc hai đứa học tập tiến bộ, luôn luôn mạnh khỏe, những chuyện đã qua thì hãy quên sạch hết đi, phải ăn hết đấy nhé.”
Nghe đến những chữ cuối cùng, đám người Đường Văn Cường biết cam năm nay không chỉ không ngọt mà còn cực kỳ chua nữa.
Quả nhiên A Tráng và Nguyên Khang ăn được múi đầu tiên thì ngũ quan đã nhăn nhúm lại, điều này đã chứng minh suy nghĩ của mọi người.
“A!”
Thiết Đản thấy bộ dạng này của các anh, còn liên tục ăn không ngừng nữa nên lập tức nuốt một ngụm nước bọt, đưa bàn tay mập mạp của mình về phía Đường Minh Sơn.
Đường Minh Sơn lấy một trái từ trong gùi ra lột vỏ, sau đó đưa cho Thiết Đản, còn có Yêu Muội và Tiểu Lỗi Tử đang muốn ăn nữa.
Trừ Tiểu Lỗi Tử và Thiết Đản ra thì những đứa còn lại đều thấy chua đến không chịu được.
Đường Minh Sơn ở nhà cho đến đầu tháng ba thì đến bệnh viện đi làm, Phong Ngọc Lan trông coi đám nhỏ, ở nhà ăn tết tiếp.
Đợi đến hôm mùng tám Đường Minh Sơn lại quay về, cùng Phong Ngọc Lan đến nhà cậu cả để đốt giấy năm mới.
Lúc đốt xong giấy xuống núi, chị cả Đường quay đầu lại nhìn ngôi mộ ấy, chỉ thấy lòng chua xót khôn nguôi.
“Chị cả, đi thôi.” Phong Ngọc Lan bước lên trước giữ tay cô ấy, ra hiệu cho cô ấy nhìn về mợ cả ở trước mặt: “Đợi lát nữa chúng ta nói chuyện một lát với mợ cả.”
“Được.”
Con gái lớn Đình Đình của chị cả Đường đã sắp thành cô gái mười sáu tuổi rồi, trông vô cùng thanh tú, lúc cười lên còn có hai lúm đồng tiền nữa.
Sau khi cô bé tốt nghiệp cấp hai thì nghe theo lời khuyên của thầy cô giáo đăng ký vào trường y tá, nay đã học được một năm hơn rồi.
Còn thai long phụng thì đang là thời gian nghịch ngợm nhất, luôn cảm thấy có đinh gắn dưới m.ô.n.g mình, không ngồi yên được giây phút nào cả, nhưng hai đứa nó lại sợ Đường Minh Sơn.
“Hình như con nít trong nhà đều sợ thằng ba thì phải.” Anh hai Đường bỗng nhiên phát hiện ra một chuyện.
“Em mới biết đấy à?”
Chị cả Đường bật cười: “A Tráng, Nguyên Khang, Lỗi Tử, còn có ba đứa nhà mình, mấy đứa bên nhà anh họ cả đều sợ nó.”
“Yêu Muội và Thiết Đản không sợ, một đứa chưa từng bị Minh Sơn dọa qua bao giờ, còn một đứa thì nghe không hiểu người ta đang nói gì.” Chị dâu hai Đường cười đến mức không chịu được nữa, cúi đầu hỏi Thiết Đản đang nằm trong lòng mình: “Con có sợ cha không?”
Thiết Đản đang cầm quả quýt ăn, vừa nghe thấy thế thì hoang mang ngẩng đầu lên.
Mọi người thấy vậy thì cười dữ dội hơn.
Mợ đưa bàn tay khô ráp của mình lên, sửa soạn lại chiếc mũ của thằng bé: “Thiết Đản của chúng ta mập mạp thế này, có phúc lắm đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-229.html.]
Thiết Đản đưa quả quýt cắn đến mức không ra hình dạng ra trước mặt bà ấy, mợ rất ít khi thấy dáng vẻ này của thằng bé nên ôm mãi không chịu buông tay.
Qua mười lăm tháng giêng, ai đi học thì đi học, ai đi làm thì đi làm, ai đi trồng hoa màu thì trồng.
Mẹ Đường vẫn tiếp tục ở nhà để chăm Thiết Đản, giúp nấu cơm, còn anh hai Đường và chị dâu hai Đường ở nhà cày bừa vụ xuân.
Cha Đường theo Phong Ngọc Lan họ lên huyện, bày sạp ở quảng trường.
Tối nào Phong Ngọc Lan và Nguyên Khang cũng sang để giúp một tay.
Chuyện làm ăn vẫn rất tốt, Nguyên Khang và Tần Lưu Hải thu tiền ngày càng thành thạo hơn, hơn nữa bọn nhỏ còn biết phân biệt tiền giả.
Mỗi lần phát hiện thì sẽ kéo người đó lại, sau đó đưa đến Cục cảnh sát bên cạnh quảng trường.
Không chỉ được cảnh sát biểu dương mà còn được nhà trường khen ngợi nữa.
Còn cha Đường bày sạp buôn bán nhỏ cũng bắt đầu chú ý đến việc kiểm tra thật kỹ tiền thu về.
“Bán tổng cộng chỉ có vài hào nhưng lại lấy ra một tờ mười đồng để bọn mình thối, tám chín phần là có vấn đề.”
“Đúng vậy, nhà ai mà không có tiền lẻ chứ? Cứ nhất quyết lấy số tiền lớn như vậy, đúng là không có lương tâm!”
“Tạo nghiệp mà, chị họ của con trai bà cụ bên cạnh nhà chị tôi đây, mấy ngày trước lên trấn bán rau, tên khốn đó cũng đưa mười đồng để thối lại, kết quả thối xong, lúc về nhà con gái bà ấy cầm lên xem thì thấy không đúng lắm, khiến bà ấy tức đến mức xém trúng gió! Đúng là tạo nghiệp mà.”
Chiều thứ bảy, lúc Phong Ngọc Lan và cha Đường chuẩn bị bày sạp ra thì nghe thấy các quầy hàng bán bong bóng, đồ xiên và đồ chơi bên cạnh đang bàn tán xôn xao.
Cha Đường nghe rất nhập tâm, cuối cùng cũng mắng hùa vào một câu: “Tạo nghiệp mà! Những người này đúng là táng tận lương tâm rồi!”
“Đúng vậy, đúng vậy, nhưng đứa nhỏ nhà ông anh đây rất lanh lợi, lần đầu tiên cầm phải tiền giả là bắt người đó lại, đúng là tốt.”
“Đúng vậy, đúng vậy, giỏi thật, sau này có thể trở thành cảnh sát đấy.”
Những lời như thế lần lượt vọng đến, khiến Phong Ngọc Lan nghe đến ngại ngùng.
Nguyên Khang và Tần Lưu Hải chơi bóng rổ xong thì chạy ngay sang bên này, sau khi giúp cha Đường buôn bán xong lại thu dọn đồ đạc vào trong phòng kho, lúc này mới đạp xe đi phía trước, Phong Ngọc Lan và cha Đường đi chầm chậm phía sau để về nhà.
Đợi đến khi Phong Ngọc Lan họ về đến nhà thì không thấy hai đứa Nguyên Khang dưới lầu, Phong Ngọc Lan đi lên lầu, quả nhiên thấy hai thằng nhóc này tắm rửa xong, đang đứng bên bờ đê để nghe ngóng động tĩnh nhà bên cạnh.
Phong Ngọc Lan bước qua đó chưa kịp nói gì thì đã nghe tiếng la hét của anh La ở bên cạnh.
“Con vẫn chưa biết sai sao?!”
“Con không sai! Chuyện con không làm con sẽ không nhận đâu!”
Đây là giọng của La Đại Cường.
Nguyên Khang nhỏ giọng nói: “Lúc bọn con về thì thấy chú La đang lôi anh Đại Cường về nhà, sau đó bắt đầu đánh anh ấy, đợi khi bọn con tắm xong thì qua đây nghe tiếp, lúc này nghe chú La bảo anh Đại Cường quỳ xuống, dùng roi đánh anh ấy, nhưng anh Đại Cường lại không nhận mình sai.”
“Nghe một lúc lâu, cháu cũng không biết đang xảy ra chuyện gì.”
Tần Lưu Hải cũng nói.
Ngay vào lúc này bên nhà kia lại truyền đến tiếng quật roi, không lâu sau thì tiếng ngăn cản của chị dâu La và bà nội La vang lên.
“Con muốn đánh thằng bé đến c.h.ế.t đúng không!”
“Sao có thể đánh ra nông nỗi này! Sao có thể chứ!”
Vừa nghe là biết đánh rất nặng.
Nguyên Khang và Tần Lưu Hải nhìn nhau, đồng thời xoa lên lưng mình.
“Mọi người đang làm gì vậy?”
Đường Minh Sơn về đến thì nghe cha Đường nói họ đang trên lầu, vì thế anh cũng lên đó, thấy ba người họ đang ngồi ngay ngắn bên cây trúc lan thì lập tức nghi ngờ, nhẹ nhàng lên tiếng hỏi.
Phong Ngọc Lan phản ứng nhanh nhất, cô giật thót cả người, sau đó kéo lấy Đường Minh Sơn xuống lầu, Nguyên Khang và Tần Lưu Hải theo sát phía sau.
“Sao vậy?”
Đến phòng khách dưới lầu, thấy bộ dạng đỏ mặt tới mang tai của ba người họ, Đường Minh Sơn chau mày: “Nghe lén gì thế?”
“Nghe lén? Nghe lén cái gì?”
Cha Đường đang cầm khăn lông khô lau tóc, vừa từ phòng tắm bước ra tò mò hỏi.
“Không có, chỉ là nhà bên cạnh đang đánh con mình, đánh rất nặng nữa…”
Phong Ngọc Lan vẫn còn chưa kịp nói hết thì cửa đã bị đập ầm ầm ầm.
Nguyên Khang ra mở cửa, thấy chị dâu La đang bật khóc: “Bác sĩ Đường có ở đây không?”
“Tôi đây, sao thế?”
Đường Minh Sơn bước đến.
“Tôi, Đại Cường nhà tôi bị cha thằng bé đánh gãy tay rồi, làm phiền bác sĩ Đường đến xem thử cho thằng bé.”
“Cái gì?”
Đám người Phong Ngọc Lan kinh ngạc, lần lượt chạy hết sang nhà bên cạnh.