Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 226
Cập nhật lúc: 2024-08-18 22:10:22
Lượt xem: 82
"Anh muốn em thay đổi như thế nào?"
Nguyên Khang dời chủ đề một cách khó khăn.
A Tráng chỉ vào 8 điểm và nói: "Anh cũng không tham lam gì, chỉ cần thêm số 6 vào phía trước, đạt 68 điểm là được rồi."
Thật ra cũng dễ sửa lắm, vì giáo viên không dùng bút đỏ để đánh dấu những chỗ chưa viết lên bài kiểm tra, cũng không có có ghi thêm dấu trừ nào cả.
"Em có thể sửa nó giúp anh, nhưng anh phải ghi nhớ mấy câu hỏi đó, em sẽ dạy anh."
Nguyên Khang cầm bút lên, ra hiệu cho A Tráng ngồi xuống cạnh nó, sau đó giải thích cho cậu một cách cặn kẽ.
Khi A Tráng tầm bài kiểm tra được sáu mươi tám điểm đưa chị dâu họ ký tên, chị dâu họ nghiêm mặt nhìn cậu ta.
"Mẹ ơi? Mẹ còn lo lắng gì vậy, ký tên đi ạ."
A Tráng dằn lại cảm giác chột dạ rồi đẩy bài kiểm tra đến trước mặt chị ấy.
Nguyên Khang ở bên cạnh cũng vô cùng căng thẳng.
Chị dâu họ hít sâu một hơi, cầm bài kiểm tra lên rồi nhìn con số 68 điểm trên đó: "Con có chắc con được sáu mươi tám điểm ư?"
"Đương nhiên rồi ạ, hay mẹ dò bài cho con đi, lấy câu hỏi trong đề đó dò luôn cũng được."
A Tráng tự tin đáp.
Sao chị dâu họ có thể biết được chuyện này.
Nhưng khi chị ấy vừa trở về, chị ấy liền nghe thấy mấy đứa trẻ nói về điểm số của A Tráng, chị ấy tức giận trở về nhà nhưng chưa kịp tìm thằng bé tính sổ thì chị ấy lại được diện kiến bài kiểm tra sáu mươi tám điểm này.
Mặc dù chị ấy không được ăn học đến nơi đến chốn, nhưng chị ấy vẫn biết thực lực của con trai mình: "Cho... con một cơ hội nữa, con có thực sự vượt qua bài kiểm tra này hay không?"
A Tráng liếc nhìn Nguyên Khang đang đứng ở bên cạnh, Nguyên Khang yên lặng cúi thấp đầu hơn một chút.
"... Chắc chắn!"
Chị dâu họ đập bài kiểm tra xuống bàn, tiếng động có hơi lớn khiến Tiểu Lỗi đang chơi với Yêu Muội bên cạnh giật cả mình.
"Từ khi đi học đến bây giờ, có lần nào mà bài kiểm tra toán của con đạt trên sáu mươi điểm à?"
"Bây giờ ạ."
A Tráng cảm thấy mình không để lộ gì, dần cảm thấy chẳng sợ gì nữa.
Biểu cảm ấy khiến chị dâu họ cảm thấy nghi ngờ bản thân, có lẽ chị ấy đang không tin tưởng con mình cho lắm.
Lúc này, đám người Phong Ngọc Lan cũng tới đây, chị dâu họ nói chuyện vừa rồi với mọi người, Đường Minh Sơn nhặt bài kiểm tra trên bài, anh nhìn Nguyên Khang đang cúi đầu đứng bên cạnh và nhìn cả A Tráng đang làm điệu bộ như bị oan.
"Vậy để chú kiểm tra cháu." Đường Minh Sơn chấm vài câu hỏi mà thằng bé trả lời đúng, yêu cầu thằng bé nói cách làm về các câu trả lời đúng ấy, A Tráng trả lời đúng tất cả.
Chị dâu họ cười tủm tỉm xoa đầu cậu: "Ôi, mẹ hiểu lầm con rồi, A Tráng nhà ta thông minh như vậy ư? Lại còn có thể thi được sáu mươi tám điểm!"
A Tráng vô cùng đắc ý.
Nhưng sau khi chị dâu họ và Phong Ngọc Lan vào sân sau nói chuyện, nụ cười nhạt nhòa trên mặt Đường Minh Sơn cũng biến mất.
Anh đặt bài thi lên bàn một cách nhẹ nhàng, ngón tay cong lại gõ ba cái lên mặt bàn, tuy rằng âm thanh rất nhỏ nhưng lại khiến Nguyên Khang và A Tráng vô cùng hoảng sợ.
"Không có lần sau đâu."
Sau khi nói xong, Đường Minh Sơn rời khỏi nơi đây.
Nguyên Khang và A Tráng nhìn nhau.
"Bị phát hiện sao?"
A Tráng hoảng sợ.
"Phát hiện rồi." Nguyên Khang mím môi gật đầu.
"Vậy, tức là chú ấy không phạt chúng ta."
"Ừm, chắc là như vậy đó."
Hai đứa trẻ, anh nhìn em, em nhìn anh.
Cuối cùng, A Tráng vội vàng chộp lấy bài kiểm tra toán trên bàn: "Không được! Kỳ thi cuối kỳ này anh nhất định phải đạt chuẩn môn toán, nếu không chú ba Đường sẽ không bỏ qua cho anh đâu."
Đến lúc đó, chỉ cần cha cậu ta trở về, nợ mới gộp chung với nợ cũ, chắc hẳn m.ô.n.g cậu ta sẽ nở tươi hơn hoa!
"Cố lên."
Nguyên Khang nghiêm túc gật đầu: "Anh có thể làm được."
Buổi tối, anh em Nguyên Khang lần lượt ngủ cạnh cha Đường, sau khi vào phòng, Phong Ngọc Lan mỉm cười rồi hỏi Đường Minh Sơn: "Anh phát hiện hai thằng nhóc sửa điểm à?"
"Liếc mắt một cái là nhìn ra rồi." Đường Minh Sơn bật cười: "Chỉ một bài kiểm tra thôi mà cũng đáng để bọn nhóc luồn lách như thế."
"Đưa cho chị dâu họ ký tên vào bài kiểm tra với điểm số chỉ ở hàng đơn vị thì chắc hẳn thằng bé không thể trốn được chị dâu họ rồi, A Tráng cũng đến tuổi thiếu niên." Phong Ngọc Lan nghĩ lại biểu cảm của A Tráng, cô cảm thấy buồn cười: "Nhưng thằng bé như cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng, còn Nguyên Khang nhà mình lại vô cùng chột dạ."
Vừa nhìn liền biết có chuyện.
"Dù sao thì thành tích cuối kỳ cũng như cũ." Đường Minh Sơn kéo chăn đắp cho hai người, ôm Phong Ngọc Lan vào lòng: "Đến lúc đó nợ cũ với nợ mới gộp lại tính chung một thể."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-226.html.]
Ở nhà hai ngày, đến ngày thứ ba, sau khi ăn sáng và cho gia cầm ăn uống xong xuôi, cả nhà mới đến nhà cậu cả.
Cha Đường lái xe bò chở theo Phong Ngọc Lan, Nguyên Khang và Thiết Đản, còn Đường Minh Sơn thì chạy xe máy phía trước.
Sau khi đến nhà cậu cả mới biết được bệnh tình của ông ấy nghiêm trọng đến cỡ nào.
Ông ấy gầy đến nỗi khi nằm trên giường chỉ thấy như bộ xương dưới lớp chăn.
"Bệnh phổi." Anh họ cả vuốt mặt, đôi mắt đỏ hoe: "Anh đưa cha lên huyện khám bệnh, họ nói có tiền cũng không chữa được, chỉ còn trụ thêm hai tháng mà thôi, hơn nữa mới nằm viện một ngày mà cha anh đã muốn về nhà, anh biết ông ấy xót tiền của anh."
Nhà đông con đông cháu, cậu cả biết bệnh của ông ấy không thể nào chữa được, thà để dành tiền đó cho con cháu còn hơn.
Không khí trong nhà mấy ngày nay rất nặng nề, cậu cả không muốn để bọn họ nói cho mấy dì, sợ mọi người lại lo lắng.
Bữa trước, anh họ cả đến tiệm thuốc để mua thuốc, vừa ra ngoài đã gặp mẹ Đường, bà hỏi mua thuốc cho ai, anh họ cả không thể kìm nén nên đỏ cả mắt, nhưng lại không dám nói sự thật cho mẹ Đường biết, dù sao mấy năm nay, cơ thể bà ấy chỉ mới hồi phục tốt hơn một chút.
Vì thế, anh họ cả chỉ nói cậu cả bị bệnh nên đi mua thuốc cho cậu cả.
Không nghĩ rằng cả nhà Đường Minh Sơn đến thăm cậu cả, vì thế chuyện này giấu cũng không giấu được.
Đường Minh Sơn hiếm khi nhận lấy điếu thuốc mà anh họ cả đưa cho, đứng ngoài sân hút xong một điếu rồi quay lại nói với anh ấy: "Anh muốn em làm gì thì cứ nói."
"Nghe được lời này từ chú, anh vui hơn bất cứ chuyện gì!"
Anh họ cả vỗ mạnh vào vai anh.
Nhưng nếu muốn nói muốn làm gì thì không thể nghĩ ra được gì cả.
Với tình hình hiện tại của cậu cả, kèm theo chứng say tàu xe và không thể di chuyển, muốn đưa cậu cả đi khắp nơi cũng không thể.
Cha Đường đi ra từ trong phòng cậu cả: "Cậu cả mấy đứa chỉ muốn gặp cả nhà."
Nếu muốn mọi người về nhà đông đủ thì không dễ chút nào, vì một số thanh niên ra ngoài làm việc.
Vì thế, chuyện này cần được thông báo.
Đường Văn Tuệ vừa lấy bánh mì nướng ra khỏi lò, bà chủ liền chỉ vào điện thoại trên tay: "Lại đây nghe điện thoại, nghe bảo là anh ba của em."
"Anh ba?"
Đường Văn Tuệ đặt bánh mì xuống và nghe điện thoại, sau khi nghe đầu dây bên kia nói xong, mắt cô ấy lập tức đỏ hoe.
"Em hiểu rồi."
"Trong nhà xảy ra chuyện gì sao?"
Sau khi thấy cô cúp điện thoại rồi lau nước mắt, bà chủ hỏi.
"Cậu của em sắp không qua khỏi." Đường Văn Tuệ cố gắng không rơi nước mắt, nhưng cô ấy không thể kìm nén: "Em phải về nhà gặp cậu ấy."
Sau khi vào nhà kho, cô che miệng lại, hai hàng nước mắt lăn dài trên má.
Mẹ Đường ngồi trên ghế, nhìn Đường Minh Sơn gọi điện thoại hết người này đến người khác.
Phong Ngọc Lan cầm áo khoác lại đây khoác lên người bà: "Mẹ..."
"Mẹ không sao đâu, mẹ cũng đã từng này tuổi rồi, còn chuyện gì chưa trải qua đâu."
Mẹ Đường thở dài, sau một hồi mới có thể nói ra một câu như thế.
Sau khi Đường Minh Sơn gọi điện cho chị cả Đường, rốt cuộc anh cũng đã báo hết cho người thân trong gia đình.
Anh xoa ấn đường, quay đầu lại đã thấy mẹ Đường đang suy nghĩ thất thần, anh liền đứng dậy, cùng Phong Ngọc Lan ngồi bên cạnh bà.
"Hay là mẹ ở lại nhà cậu cả?"
Đường Minh Sơn hỏi nhỏ.
"Còn trong nhà thì sao?"
"Chuyện trong nhà mẹ không cần lo lắng." Phong Ngọc Lan nắm bàn tay lạnh lẽo của bà: "Hãy dành nhiều thời gian hơn cho cậu cả."
"Được."
Ngoài mẹ Đường ra, hai người dì khác cũng thu dọn đồ đạc, đưa cháu trai hoặc cháu gái cần chăm sóc đến nhà cậu cả ở.
Lần này chị dâu họ cũng không nói gì cả.
Cậu cả cũng không phải là cha chồng ác độc gì, ông ấy đối xử với cô ta và cả bọn nhỏ rất tốt, dù chị dâu có độc mồm độc miệng thì trong lòng cô ta cũng hiểu rõ.
Khi biết cậu cả không còn nhiều thời gian thì cô ta cũng cảm thấy vô cùng tệ.
Về phần Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn, khi nào rảnh rỗi thì họ sẽ đến nhà cậu cả.
Chị cả Đường và những người khác cũng như thế.
Vào đầu tháng mười một, Đường Văn Tuệ và những thanh niên khác đang làm việc ở ngoài đều trở về.
Cả nhà chọn được một ngày quây quần bên nhà cậu cả, cũng làm một bàn tiệc sum vầy.
Cậu cả mặc bộ quần áo mới và đôi giày do bọn trẻ mua khi về đây, ông ấy thư thái ngồi trên chiếc xe lăn, được anh họ cả đẩy đến vị trí chính giữa.
Ông ấy ho khan vài tiếng, nhìn mấy cái bàn đầy ắp người trong sân, cười nói: "Ăn nhiều, uống nhiều, cười nhiều một chút."
Ông chỉ nói một câu như thế.