Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 225
Cập nhật lúc: 2024-08-18 22:09:59
Lượt xem: 92
"Cũng có phải anh đang nói xấu chủ đâu. Có gì mà không thể nói lớn chứ?" Cha Đường ngồi dịch sang bên cạnh để chỗ cho chú ba Đường ngồi xuống nói chuyện: "Chú cũng vậy, sao tự nhiên lại đăng ký làm gì?"
"Em cá cược với ông Lâm đấy chứ." Chú ba Đường sờ sờ cánh tay ú nú nhỏ bé Thiết Đản với tới rồi lại xoa đầu Nguyên Khang: "Ông Lâm cũng đăng ký. Hai chúng em ai được nhiều phiếu hơn thì phải mời người còn lại ăn cơm uống rượu."
"Chỉ biết có ăn cơm uống rượu thôi." Cha Đường nhướng mày lên định mắng. Chú ba Đường nhanh chóng nháy mắt với vợ chồng Đường Minh Sơn một cái. Đường Minh Sơn lập tức nói sang chuyện khác.
"Cha, gần đây bác cả đang làm gì vậy?"
"Đúng vậy, lần trước lúc chúng con về nghe chị dâu họ nói nhà bọn họ muốn xây ao nuôi cá, đã làm xong chưa ạ?"
Phong Ngọc Lan cũng nói.
Quả nhiên sự chú ý của cha Đường bị dời đi: "Đã xây xong rồi, giờ chỉ cần mua giống cá về nuôi nữa thôi. Cha đang định nói với các con chuyện này đấy. Chẳng phải các con có người bán bán cá giống à?"
"Vâng đúng rồi." Đường Minh Sơn gật đầu: "Bạn con lúc nào cũng có cá giống. Bên nhà bác cả định bao giờ mua?"
"Ống nước còn chưa lắp đặt xong nên chắc cũng phải tầm nửa tháng nữa." Chú ba Đường ôm Thiết Đản vào lòng. Thiết Đản tò mò, ngẩng đầu lên túm râu ông ấy. Nguyên Khang muốn ngăn cản nhưng chú ba Đường lại cười cản cậu lại: "Không sao đâu, cứ để thằng bé túm."
"Ông nội ơi!"
Bọn họ đang nói chuyện thì nghe giọng của Tiểu Lỗi Tử truyền từ ngoài cửa vào. Chú ba Đường lớn tiếng đáp lại.
Rất nhanh sau đó đã có một nhóc mập chạy bình bịch vào. Đây chính là Tiểu Lỗi Tử.
Thấy trong lòng ông nội mình có một nhóc mập khác, trí nhớ của Tiểu Lỗi Tử không tốt lắm, không nhớ nổi nhóc này là ai nên lập tức chạy lại.
"Ông nội, đây là con cái nhà ai vậy?"
"Cái gì mà con cái nhà ai? Nhà chúng ta chứ nhà ai nữa! Cháu quên em trai Thiết Đản rồi hả? Hồi ăn tết cháu còn đòi bế em mà, còn không cho người khác bế đi, khóc ầm ĩ nữa chứ."
Chú ba Đường phì cười thành tiếng.
Tiểu Lỗi Tử không nhớ nổi. Phong Ngọc Lan móc một cái kẹo trong túi ra đưa cho Tiểu Lỗi Tử: "Mẹ cháu đâu rồi?"
"Mẹ đang ở nhà cắt cỏ cho heo ạ." Tiểu Lỗi Tử cầm kẹo, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Thiết Đản. Thiết Đản cũng nhìn chằm chằm nó.
"Gọi anh Lỗi Tử đi."
Đường Minh Sơn nói với Thiết Đản.
Giờ Thiết Đản đang trong giai đoạn học nói chuyện nhưng trước mắt thì mới học thôi nên lời nói ra còn chưa sõi.
Nghe vậy, Tiểu Lỗi Tử nhìn về phía Thiết Đản đầy mong chờ.
Thiết Đản cố gắng nặn nửa ngày rồi cuối cùng phun ra được một bong bóng sữa.
Chọc cho tất cả mọi người ha ha cười lớn. Thiết Đản giận dỗi. Chú ba Đường dạy nó lần nữa: "Gọi anh Lỗi Tử, mỗi anh cũng được."
"Cháu mới là anh của nó." Nguyên Khang vội vàng lại gần: "Đây là anh Lỗi Tử của em, còn anh mới là anh trai ruột."
"Vậy mà cũng ghen tỵ nữa." Chú ba Đường vừa nói xong, Thiết Đản đã văng một cái đánh rắm vang dội.
Đến Phong Ngọc Lan cũng phải đỏ mặt thay cho Thiết Đản. May mà nó vẫn còn bé chưa biết xấu hổ là gì, vẫn còn quơ quơ bàn tay nhỏ bé muốn túm lấy râu chú ba Đường.
"Râu của chú ba Đường cháu vất vả lắm mới dài được chừng đó đấy. Đừng có túm nữa." Cha Đường ngồi bên cạnh vừa chặn bàn tay nhỏ bé của nó lại vừa bế nó vào lòng mình.
Chú ba Đường qua đây ngồi một hồi rồi dẫn Lỗi Tử về. Tiểu Lỗi Tử qua đây là để tìm ông ấy mà.
"Vừa rồi nghe hai con nói muốn đi thăm cậu hả? Cậu các con sao thế?"
Giờ có phải lễ tết gì đâu, hơn nữa vì liên quan đến chị dâu họ nữa nên bình thường các con của ông không ai qua đó cả.
Thành ra vừa nghe vợ chồng Phong Ngọc Lan nói muốn qua thăm cậu mình, cha Đường cảm thấy hơi nghi ngờ.
Đường Minh Sơn vừa kể lại chuyện bên cậu cho cha Đường vừa nhìn Thiết Đản đang uốn uốn éo éo trong lòng ông.
Phong Ngọc Lan lấy khăn tay ra lau nước miếng cho Thiết Đản. Nguyên Khang ngồi bên cạnh cha Đường túm lấy bàn tay nhỏ bé của Thiết Đản, không cho nó túm tai ông nội mình.
Gần đây thằng nhóc này rất thích quờ quạng lung tung.
Mặc dù móng tay nó đã được cắt sạch sẽ rồi nhưng cấu lên người vẫn hơi đau.
"Á hu hu hu!"
Muốn túm gì đó nhưng anh trai lại không cho túm nên Thiết Đản tức giận bật khóc, sau đó oa oa rất lớn tiếng.
Chỉ là việc này lại khiến tất cả mọi người vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, đặc biệt là Nguyên Khang. Cậu thò tay bế Thiết Đản lên: "Kêu tiếng nữa xem nào!"
Nách Thiết Đản bị Nguyên Khang xốc lên nên chỉ có thể quơ quơ hai cái tay nhỏ bé, trông như con gà con vậy: "Oa oa*!"
*Ở đây Thiết Đản khóc oa oa nhưng theo cách phát âm tiếng Trung thì giống như đang gọi ca ca, tức gọi anh trai nên Nguyên Khang mới hành động như thế.
"Ngoan quá!"
Nguyên Khang hung hăng hôn lên khuôn mặt bé nhỏ ú nú của nó một cái.
"Gọi ông nội đi." Phong Ngọc Lan chỉ chỉ cha Đường bên cạnh rồi dạy Thiết Đản học nói chuyện.
"Từ từ thôi, ông nội, ông nội." Đường Minh Sơn cũng lại gần dạy nó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-225.html.]
Cha Đường nhìn cháu trai nhỏ mập ú với ánh mắt mong đợi.
Kết quả lại Thiết Đản rặn nửa ngày rồi lại phun ra một cái đánh rắm vang dội.
"Chậc, mấy ngày nay thằng bé này ăn gì thế?"
Đường Minh Sơn buồn bực.
"Không phải là đi vệ sinh rồi đấy chứ?" Cha Đường khịt khịt mũi, cứ ngửi thấy mùi gì thum thủm.
Phong Ngọc Lan vội vàng kéo bỉm của Thiết Đản ra nhìn một cái. Đúng là thằng bé ị đùn rồi.
"Sao lần này con lại không kêu ứ ừ vậy?"
Cô dở khóc dở cười hỏi.
Cha Đường đã đi vào bếp pha nước ấm rồi. Sáng nay mới nấu nước sôi rót vào phích nên giờ vừa lúc có nước ấm cho Thiết Đản rửa đít.
Nguyên Khang đi lấy bồn tắm nhỏ ở nhà của Thiết Đản ra xả nước. Sau khi pha xong nước ấm, cậu và Đường Minh Sơn cùng giúp thằng bé rửa sạch m.ô.n.g nhỏ rồi lại thay một cái bỉm mới sạch sẽ.
Sau đó, cha Đường bế Thiết Đản đi qua nhà bác cả Đường. A Tráng làm bài tập xong chạy ào vào nhà nói với Nguyên Khang: "Anh nghe nói em được về đây ba ngày lận hả? Em không phải đi học à?"
Lúc nói đến câu cuối cùng, cậu còn tỏ ra hết sức hâm mộ.
Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn nhịn cười. Nguyên Khang gãi đầu đáp lại: "Trường em đang tổ chức Đại hội thể dục thể thao mà em lại không đăng ký tham gia môn nào nên được nghỉ ở nhà."
"Em không tham gia cả Đại hội thể dục thể thao luôn hả?"
A Tráng dùng ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Nguyên Khang.
Khóe miệng Nguyên Khang giật một cái: "Chủ yếu là vì người tham gia toàn anh chị lớp bảy, lớp tám thôi. Học sinh lớp sáu chúng em toàn cổ vũ là nhiều, cho nên không có mấy ai tham gia thi đấu cả. Sang năm chắc chắn em sẽ đăng ký tham gia."
"Vậy em có bài tập không?"
"Không ạ. Chỉ là giáo viên yêu cầu xem trước bài học tiếp theo."
A Tráng càng thất vọng hơn: "Trường anh không chỉ không tổ chức Đại hội thể dục thể thao mà bài tập cũng rất nhiều nữa."
"Làm xong đưa qua đây chú kiểm tra."
Bỗng giọng của Đường Minh Sơn truyền tới từ sau lưng cậu.
Cả người A Tráng càng ỉu xìu hơn.
Bởi vì bài tập toán cậu toàn làm mò cả.
"Đi, để em đi về làm bài tập với anh." Nguyên Khang biết tính cậu nên chủ động nói.
Lúc hai đứa rời khỏi nhà, A Tráng hỏi: "Anh hơn em một lớp đấy. Em biết làm bài tập toán của anh hả?"
"Nếu không phải khó quá thì em có thể làm được. Năm ngoái em đã từng làm toán lớp bảy rồi." Nguyên Khang thoải mái đáp: "Anh cứ yên tâm đi. Em có thể giúp anh."
A Tráng vẫn hơi nghi ngờ. Mãi đến khi Nguyên Khang xem vở bài tập của cậu rồi bắt đầu viết nháp giảng bài ngay tại chỗ cho mình, A Tráng mới biết đúng là Nguyên Khang giỏi thật.
"Em giỏi quá đi." A Tráng đảo mắt một vòng rồi lén lút như kẻ trộm lấy một tờ bài thi từ trong cặp sách vải ra đưa qua: "Em giúp anh sửa cái này được không?"
Đây là một bài thi toán học, phía trên có một con số được viết bằng bút đỏ vô cùng chói loá: 8 điểm.
Nguyên Khang sợ ngây người.
Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một bài thi chừng này điểm!
Nhìn xuống dưới mới biết mấy bài phía dưới cơ bản là trống không. Người chấm bài ngay cả chữa cũng lười nên trừ con số tám phía trên ra thì cả trang giấy chẳng còn chút vết mực đỏ nào nữa.
"Tám câu trắc nghiệm mà anh chỉ đánh trúng có hai câu thôi á?"
Nguyên Khang khiếp sợ đặt câu hỏi.
"Ôi chao, vận may của anh lúc quăng xúc xắc càng ngày càng kém. Trước kia mỗi lần thi cục tẩy xúc xắc của anh có thể giúp anh ăn được ba, bốn câu đấy." A Tráng nhìn tay phải mình một cách cực kỳ đau khổ.
Nguyên Khang: "..."
"Mấy câu điền vào chỗ trống anh điền sai hết. Còn mấy câu hỏi lớn phía sau thì anh chẳng biết làm câu nào cả."
A Tráng chỉ chỉ bài thi rồi kiêu ngạo nói: "Nhưng mà mỗi câu hỏi lớn anh đều viết được hai chữ bài làm đấy!"
"... Nhưng vậy cũng không được điểm mà."
"Không được điểm đâu mà không được điểm." A Tráng hất cằm lên: "Thái độ học tập của anh rất đàng hoàng! Giáo viên dạy toán còn khen anh nữa đấy!"
"Thật hả? Giáo viên khen anh thế nào?"
Nguyên Khang tò mò cực kỳ.
A Tráng ho nhẹ một tiếng rồi khoanh tay học theo dáng vẻ giáo viên dạy toán.
"Có một số bạn học không biết làm nên làm bài lung tung! Cô vẫn luôn chấm điểm nghiêm túc để xem có vớt được cho các em một, hai điểm hay không. Ai ngờ các em viết lung tung chẳng vớt được gì cả! Các em không cảm thấy mình đang lãng phí ngòi bút à?"
"Còn chẳng bằng mấy bạn không biết làm là dứt khoát không làm luôn. Mặc dù bài thi không có chữ nào nhưng người ta có viết chữ bài làm, ít nhất thì thái độ cũng cực kỳ đáng hoan nghênh. Giờ cô sẽ nêu tên khen ngợi một số bạn học để trống bài, hy vọng sau này các em nghiêm túc nghe giảng để cố gắng không chỉ viết mỗi hai chữ bài làm nữa."
Nguyên Khang: "..."