Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 223
Cập nhật lúc: 2024-08-18 22:09:11
Lượt xem: 87
Sáng hôm sau, đi theo Đường Minh Sơn đến Dương Bảo Quốc xem cá vàng nhỏ, hôm nay Đường Minh Sơn trực ca đêm nên ban ngày có thể cùng họ đi dạo, sau khi ăn trưa tại nhà Dương Bảo Quốc, vợ chồng anh hai Đường về nhà, Đường Minh Sơn về nhà ngủ bù, nghỉ ngơi để buổi tối đi làm.
"Cô Phong, bài tập giao ngày thứ sáu đã thu đủ ạ." Lớp phó học tập mang một chồng sách bài tập đặt trên bàn Phong Ngọc Lan: "Ngoài ra giáo viên toán hỏi cô có cần tiết thể dục hôm nay không ạ?"
"Không cần." Phong Ngọc Lan lắc đầu.
Lớp phó học tập hơi thất vọng, điều này nghĩa là sau khi giáo viên thể dục "ốm" không lên lớp được là hôm nay có thêm một tiết toán.
"Còn tiết thể dục ngày kia sao ạ?"
Phong Ngọc Lan cố nén cười, chỉ vào giáo viên tiếng anh đang cầm một chiếc cốc men, nhìn họ với một nụ cười: "Đi thôi, cô giáo Tiền."
Thấy lớp phó học tập cúi đầu đi ra văn phòng, cô Tiền vừa đến báo cáo học kỳ cười nói: "Xem ra không có ai được chào đón như cô Phong."
"Đó là sự thật." Chủ nhiệm lớp bên cạnh nghe vậy gật đầu: "Tôi nghĩ giáo viên âm nhạc của lớp cô cũng có thể xin nghỉ vài ngày. Cô Phong, cô chiều theo chúng lên lớp dạy chúng đi!"
Phong Ngọc Lan nhanh chóng xua tay: “Tuần này chỉ có một tiết âm nhạc, hai tiết thể dục, bây giờ tiết thể dục đã thế đủ, lại lấy tiết âm nhạc cho tôi thì các em học sinh sẽ không có thời gian để thư giãn."
"Ừ, sức khỏe giáo viên thể dục không tốt cũng không sao, chúng tôi giáo viên âm nhạc và giáo viên mỹ thuật vẫn khỏe."
Giáo viên âm nhạc ghé qua cửa nói to.
Nhất thời, mọi người trong văn phòng cười phá lên.
Cô giáo Tiền đến gần Phong Ngọc Lan, nói nhỏ: "Không biết cô Phong có để ý không, Lý Hồng Mai và Ngô Hồng Cường lớp chúng ta hình như có quan hệ không bình thường?"
Phong Ngọc Lan ngước mắt lên nhìn sang: "Ý cô nói là hai em đó có quan hệ tốt, thường xuyên đi cùng nhau?"
"Không chỉ như vậy thôi." Cô giáo Tiền lập tức ngồi xuống bên cạnh cô, vẻ mặt nghiêm trọng: "Chiều thứ bảy tôi đã thấy hai đứa nắm tay đi bên ngoài, xem tình hình có vẻ như đang hẹn hò! Cô nói xem bây giờ sắp đến kỳ thi tuyển sinh đại học, không thể để tùy theo ý chúng như vậy, nên nói chuyện với phụ huynh!"
Phong Ngọc Lan cũng hiểu lý lẽ này, nhưng hai bên phụ huynh đã biết quan hệ giữa Lý Hồng Mai và Ngô Hồng Cường, không những đã biết mà hai gia đình họ còn là thông gia từ bé, hai đứa trẻ này có thể nói là thanh mai trúc mã, chuyện tình cảm như nước chảy thành sông.
Hơn nữa, thành tích của hai đứa trẻ luôn đứng đầu, chúng cũng biết cân nhắc, biết điều gì nên làm điều gì không nên làm ở tuổi này.
Vậy nên Phong Ngọc Lan đã nói qua về tình huống của chúng, nghe được cô Tiền sửng sốt: "Thì ra là như vậy, là do tôi quá bốc đồng."
"Thế cô đã nói sao?"
"Tôi sợ chúng tự ý hẹn hò sẽ ảnh hưởng thành tích, đã nói với hiệu trưởng Lý."
Cô giáo Tiền nói khẽ.
Phong Ngọc Lan nhìn cô ấy một cái, cô ấy đến nói với hiệu trưởng rồi mới đến nói với giáo viên chủ nhiệm là cô đây.
Cô giáo Tiền thấy chột dạ không dám nhìn vào mắt cô.
"Không sao, cha của Lý Hồng Mai là em họ của hiệu trưởng Lý, ông ấy cũng biết quan hệ giữa hai nhà, chỉ cần hai đứa trẻ này có thể duy trì thành tích tốt như hiện tại đến khi thi đại học, không cần can thiệp quá nhiều."
Phong Ngọc Lan không hề hoảng sợ.
Vậy nên cô giáo Tiền thật sự luống cuống, cô ấy lại đi tố cáo người thân hiệu trưởng với hiệu trưởng, chuyện này…
"Cô Phong không đi sao? Sắp đến giờ vào tiết rồi."
Giáo viên thân với Phong Ngọc Lan cầm sách giáo khoa, ra hiệu cô đi cùng.
"À." Phong Ngọc Lan đứng dậy: "Vậy tôi đến lớp trước."
“... Được.”
Cô Tiền đang trong tâm trạng bối rối đáp bừa.
Các cô Phong Ngọc Lan vừa đi không lâu, hiệu trưởng Lý hiên ngang bước vào: "Sáu giờ chúng ta sẽ mở một cuộc họp, mọi người trễ nửa giờ, thông báo cho nhau một tiếng."
Cô giáo Tiền lập tức đứng dậy: "Vâng!"
Cuộc họp buổi tối chủ yếu bàn về đại hội thể thao, chưa được nửa giờ đã kết thúc, Phong Ngọc Lan thu dọn đồ đạc định đi lại bị cô giáo Tiền kéo lại: "Tôi, thật sự tôi không biết Lý Hồng Mai là cháu gái của hiệu trưởng, tôi phải làm sao bây giờ?"
“Sẽ không sao đâu, cô đừng quá lo lắng."
Cô giáo Tiền không tin, cô ấy mới tốt nghiệp đại học, nếu cô ấy vừa đi làm không lâu đã đắc tội với lãnh đạo thì…
"Thật sự không có việc gì, nếu không tin cô cứ chờ xem."
Kết quả chính là sau đại hội thể thao, hiệu trưởng Lý không tìm một mình cô giáo Tiền, thay vào đó trong cuộc họp phụ huynh sau kỳ kiểm tra, một mình mẹ của Lý Hồng Mai tìm đến Phong Ngọc Lan và cô giáo Tiền, nói rằng họ sẽ quản thúc hai đứa trẻ để chúng tập trung vào việc học, chuyện tình cảm đợi lên đại học từ từ nói sau.
Bây giờ cô giáo Tiền mới thở phào nhẹ nhõm.
Buổi tối Phong Ngọc Lan nói chuyện này với Đường Minh Sơn, sau khi Đường Minh Sơn hỏi tên cô giáo Tiền, nói với cô: "Con gái của chủ nhiệm Tiền khoa nhi làm giáo viên ở trường em, cô giáo Tiền này chắc là cô ấy."
"Vậy thật là trùng hợp."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-223.html.]
Phong Ngọc Lan ôm lấy Thiết Đản đang kéo chăn: "Ngày mai chúng ta đều nghỉ, vừa hay giúp mấy người anh hai dựng quầy hàng."
Mặt hàng buôn bán đã được vận chuyển qua đường bưu điện mấy ngày rồi, bây giờ mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng, mấy người anh hai Đường cũng muốn xem việc làm ăn ra sao.
Nguyên Khang với Tần Lưu Hải cũng đi theo giúp đỡ, khách hàng đầu tiên là bạn học của Nguyên Khang, có người đang chơi, phía sau lại có nhiều người đến, trước mặt quầy hàng nhanh chóng có nhiều người vây quanh.
Nhân lúc việc buôn bán đang đắt hàng, trong nhà cũng không có việc bận nên mấy người anh hai Đường tạm thời ở đây, mở quầy hàng liên tiếp trong một tuần, kiếm được rất nhiều tiền.
Bây giờ ở quê trừ nuôi gia cầm ra thì công việc đồng áng đều đã xong xuôi hết cả rồi. Thế nên vợ chồng anh hai Đường bèn tập trung vào việc bày quán bán hàng ở quảng trường. Cứ vào cuối tuần là mẹ Đường và Nguyên Khang cũng sẽ tới hỗ trợ hai người.
La Đại Cường ở nhà bên cạnh còn dẫn bạn học của mình tới ủng hộ nữa. Anh hai Đường thấy đây là cậu bé nhà bên cạnh nên sau đó đã giảm bớt số lẻ phía sau cho bọn họ.
Mấy ngày sau, bà nội La tự làm bánh bột ngô đưa qua biếu, coi như là cảm ơn nhà anh hai Đường đã chăm sóc cho con cháu nhà mình.
Sau chuyện học thêm của La Đại Cường, quan hệ giữa hai người nhà họ trở nên hòa thuận hơn nhiều. Mặc dù cuối cùng La Đại Cường vẫn không tìm được giáo viên dạy thêm phù hợp, thành tích vẫn thụt lùi như cũ.
Hôm nay Tống Chi và Phong Ngọc Lan đưa Tiểu Quả Tử và Thiết Đản ra ngoài đi dạo. Hai người đi một hồi thì thấy bên phía siêu thị lớn rất náo nhiệt, bèn rủ nhau qua nhìn một cái. Hoá ra là có người mua tủ ướp lạnh.
"Đắt quá đi mất." Sau khi nghe xong giá tiền, Tống Chi nhíu mày: "Em thà nấu ít cơm một chút chứ không mua thứ này về đặt trong nhà đâu."
"Thứ này có thể đông lạnh, trữ đồ lâu, cách dùng cũng khá giống tủ lạnh. Mùa hè mà để thịt trong ngăn đá thì có thể để được mấy ngày lận đấy."
Một chị gái bên cạnh nghe được lời Tống Chi nói bèn đáp.
"Vậy cũng không bằng mua tủ lạnh. Tủ lạnh đựng được nhiều đồ hơn."
Một người bên cạnh tiếp lời.
"Cô là cái đồ nhà quê. Thứ này sao mà giống tủ lạnh được. Người ta mua về là để tiện làm bếp."
"Bà nói ai là đồ nhà quê hả? Bà không phải đồ nhà quê thì bà mua đi!"
Chẳng hiểu sao nói một hồi rồi lại thành cãi nhau.
Phong Ngọc Lan vội vàng kéo Tống Chi lùi ra ngoài, tránh cho đám người kia đụng phải con mình.
Thiết Đản tò mò nhìn chằm chằm vào mấy người đang cãi nhau, nhưng rất nhanh sau đó đã bị Phong Ngọc Lan bế đi.
"Đi, chúng ta qua bên kia xem một chút."
Bọn họ lại đi dạo qua bên chỗ bán tivi. Ở quê có mấy nhà có tivi nhưng quanh huyện nhà Phong Ngọc Lan thì không có. Mấy ngày trước radio nhà bọn họ mới hư nên hai vợ chồng Phong Ngọc Lan đang bàn nhau mua tivi. Hôm nay cô ra đây xem trước một chút.
Nhà Tống Chi cũng đang có ý định mua tivi nên hai người xem rất nghiêm túc.
Cuối cùng Phong Ngọc Lan cũng chọn được một cái. Chiếc tivi này có màn hình hơi lớn, phía sau còn có phần lồi ra nhưng dù sao cũng tốt hơn loại cồng kềnh kệ nệ của mấy năm trước nhiều.
"Vậy hẹn lần sau chúng ta lại đi dạo nhé." Phong Ngọc Lan vẫy tay chào Tống Chi rồi đi với người giao hàng chuẩn bị về nhà. Tống Chi cũng đã chọn xong, đang đóng hàng chờ lát nữa đưa về nhà mình.
"Được, chị với cháu đi cẩn thận nhé."
Tống Chi đáp lại. Tiểu Quả Tử ở bên cạnh thấy Thiết Đản và Phong Ngọc Lan leo lên xe ba bánh nhỏ thì lập tức dùng dằng muốn đuổi theo nhưng lại bị Tống Chi ôm chặt.
Cô bé uất ức cực kỳ, oa một tiếng khóc ầm lên.
Thấy vậy, Tống Chi dở khóc dở cười giúp con gái lau khô nước mắt: "Ngày mai chúng ta lại đi gặp em trai nhé? Hôm nay chúng ta về nhà lắp đặt xong tivi đã nha. Đến tối là con có thể xem các bạn nhỏ ca hát nhảy múa rồi."
Đến dưới tầng, người giao hàng nhìn tòa nhà cao tầng một cái rồi chuẩn bị tháo cái hộp lớn xuống khỏi xe ba bánh: "Em gái à, nhà em ở tầng mấy thế?"
Phong Ngọc Lan ho nhẹ một tiếng: "Tầng trên cùng ạ."
Người giao hàng: "..."
Đúng là tầng hơi cao thật. Lúc hai người giao hàng vác được chiếc tivi lên nhà bọn họ thì đầu cũng đầy mồ hôi rồi.
Mẹ Đường vội vàng rót cho bọn họ cốc trà lạnh. Phong Ngọc Lan đặt Thiết Đản xuống rồi đi vào phòng ngủ lấy hai bao lì xì ra, ai ngờ người giao hàng lại không lấy.
"Sau này mong cô ủng hộ chúng tôi nhiều hơn là được rồi." Người giao hàng tuổi tác lớn hơn chút cười nói.
"Vậy cảm ơn hai anh rất nhiều." Phong Ngọc Lan tiễn bọn họ ra ngoài.
Sau đó, cô quay vào nhà bật chiếc tivi đã được lắp đặt lên, chọn một kênh rồi ngồi xuống ghế xem cùng mẹ Đường và Thiết Đản.
Đường Minh Sơn vừa mở cửa đã nghe tiếng tivi trong nhà. Anh cười một tiếng rồi thay dép đi vào phòng khách: "Anh về rồi này."
"Đây là cái gì vậy?"
Thấy đồ anh xách, Phong Ngọc Lan tò mò hỏi.
"Điện thoại cố định. Trước đó trong cửa hàng bán hết rồi nên hôm nay anh lại qua mua."
"Chúng ta đặt chỗ này đi. Thiết Đản có muốn lấy chơi cũng không với đến nơi." Phong Ngọc Lan quan sát một hồi rồi chọn hộc tủ bên cạnh bàn ăn để đặt điện thoại. Độ cao này vừa đủ cho người lớn cầm điện thoại.
Lắp đặt điện thoại cố định đơn giản hơn tivi nhiều. Đường Minh Sơn chỉ loay hoay một chút đã giải quyết xong. Sau đó anh lấy một quyển sổ mới ra viết lên bìa mấy chữ: “Sổ ghi danh bạ điện thoại”.