Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 217

Cập nhật lúc: 2024-08-18 22:06:23
Lượt xem: 85

“Minh Sơn, rửa tay ăn cơm.” Phong Ngọc Lan đeo tạp dề thò đầu ra từ nhà trên.

“Minh Sơn mau vào đây.”

“Trời lạnh như vậy cóng rồi đi? Mau tới uống một chén canh thịt dê.”

“Chú ba chú ba, ăn thịt dê nào!”

“Cha, ngồi cạnh con này.”

“Sao có thể ngồi vào bàn bọn nhỏ chứ, Minh Sơn, ngồi ở đây này, chúng ta uống một chén.”

Rất nhiều người cùng đến chào hỏi Đường Minh Sơn, anh còn chưa được uống canh thịt dê mà đã cảm thấy toàn thân đều ấm áp.

“Nào.”

Vừa mới vào nhà không lâu, chỉ nghe thấy tiếng bọn nhỏ ồn ào nhốn nháo.

“Tuyết rơi rồi!”

“Con muốn đi đắp người tuyết!”

“Yêu Muội, em dám mang Lỗi Tử đi đắp người tuyết thì em xong đời đó!”

Phong Ngọc Lan nhìn ra ngoài, quả nhiên tuyết đang rơi, anh hai Đường đứng dậy đóng cửa nhà trên lại, để tránh thổi tới người già trẻ nhỏ trong phòng.

Thiết Đản lần đầu nhìn thấy tuyết, không kìm nổi quay đầu nhìn ra sân, Đường Văn Tuệ nhìn thấy vậy, trực tiếp ôm nó ngồi sang một bên, bên đó nhìn không thấy bên ngoài.

“A!”

Thiết Đản không vui, mím môi vẫy vẫy tay nhỏ.

“Nào nào, nhìn xem đây là cái gì?”

Chương Nam Tuyền cầm đồ chơi nhỏ đùa Thiết Đản, Thiết Đản rất nhanh bị dời lực chú ý.

Đợi đến ban đêm sau khi xem hết TV chuẩn bị trở về nhà mấy người bác cả Đường mở cửa xem xét, chỉ thấy trong sân đã có một tầng thật dày.

“Từ từ thôi.”

Cha Đường nhìn một chút, nói với bọn họ.

Năm người trẻ tuổi đều đỡ lấy người già trong nhà, bọn nhỏ nắm c.h.ặ.t t.a.y người lớn, chờ bọn họ đi hết, trong sân đều là dấu chân, nhìn còn rất đẹp.

“Anh cảm thấy cả người đầy mùi dê.” Đường Minh Sơn vào nhà sau, nói với Phong Ngọc Lan.

Rõ ràng bọn họ ăn cơm trưa xong đã đun nước tắm rửa.

“Không có, anh ảo giác thôi.” Phong Ngọc Lan đang cho Thiết Đản bú: "Nếu không anh ôm Thiết Đản một lát, để con khử mùi cho.”

“Ý này hay.”

Đường Minh Sơn cười cởi áo ngoài lên giường, chờ Thiết Đản uống sữa xong, lập tức dán vào người con, người Thiết Đản thơm ngào ngạt, Đường Minh Sơn dùng lực hút bé con.

“Anh đã làm phẫu thuật.”

Chờ Thiết Đản ngủ rồi, Đường Minh Sơn bỗng nhiên nói.

Phong Ngọc Lan nghiêng đầu, tay bị Đường Minh Sơn bắt lấy, cô mấp máy môi nói với Đường Minh Sơn: “Sao không đợi em ở nhà rồi làm?”

Cũng còn có người chăm sóc.

“Cũng không phải phẫu thuật lớn gì.” Đường Minh Sơn nắm vuốt tay cô cười cười, một cái tiểu phẫu buộc ga-rô mà thôi.

Phong Ngọc Lan không nói chuyện, chỉ lại gần ôm lấy đối phương, đứa nhỏ cũng không ngủ giữa hai người, chỉ sợ đè vào con, hai vợ chồng ôm nhau cũng không ảnh hưởng nó.

Tết này cũng náo nhiệt như những năm qua, Thiết Đản cũng được bác cả Đường chia cho một miếng bánh ga-tô nhỏ, mặc dù chỉ có một miếng.

Vẫn là tiếp đãi người đến chúc tết như cũ, sau đó đi khắp nơi chúc tết, làm xong thì nghỉ ngơi mấy ngày lại khai giảng.

Sau khi khai giảng, cuộc đời học sinh tiểu học của Nguyên Khang và Tần Lưu Hải sẽ kết thúc, tháng sáu tốt nghiệp tiểu học, thành tích của bọn chúng xếp tốp đầu, rất thuận lợi được xếp vào lớp 7A1 cấp hai, thuộc về lớp có thành tích khá tốt.

Mà hai đứa nhỏ cũng cao lên không ít, đã cao đến tai Phong Ngọc Lan.

Sau khi nhận được thành tích chia lớp, đến lớp cấp hai báo danh, sau đó lại được nghỉ hè.

Vừa vặn nhà cậu Lưu gọi điện thoại tới, nói chuyện kết hôn của Lưu Phân, mời bọn họ đến uống một chén rượu mừng.

Lúc Thiết Đản ra đời, Liêu Thiên Cường và cậu Lưu đều tới, cho nên họ cũng nên đến uống chén rượu mừng này.

Thế là hai vợ chồng Phong Ngọc Lan mang theo hai đứa bé đến thành phố.

Đối tượng Lưu Phân tái hôn lại là ông chủ tiệm sách Phú Cường, đối phương cũng đã ly dị, không có con, đeo một cặp kính, hơi mập, cười lên lại rất phúc hậu.

Mấy năm không gặp, Vĩnh Bình cũng cao hơn không ít, cậu bé vốn lớn hơn Nguyên Khang vài tuổi, bây giờ đã là thanh thiếu niên, nhưng mà vị thiếu niên này đang vỡ giọng, nói chuyện như vịt đực, cạc cạc.

Nguyên Khang và Vĩnh Bình tụ lại với nhau, cũng không phải một hai ngày là có thể tách ra, Phong Ngọc Lan cho nó tiền tiêu vặt, dặn dò vài câu rồi để bọn chúng đi chơi.

Cậu Lưu ôm Thiết Đản thích không buông tay: "Thiết Đản, nhìn này.”

Nhưng Thiết Đản lại nhìn chằm chằm về phía Nguyên Khang và Vĩnh Bình chạy mất: "A a a!”

“Các anh được nghỉ, cho anh ấy đi chơi thoải mái, không thể ngày nào cũng trông con chứ.” Phong Ngọc Lan muốn nói lý với nó.

Thiết Đản không nghe, gào khan vài câu, sau đó ngoan ngoãn bị xe hơi nhỏ hấp dẫn chú ý.

Ở lại nhà cậu Lưu hai ngày, sau đó người một nhà cùng đến nhà khách, lại gặp bạn cùng phòng đại học của Đường Minh Sơn và Phong Ngọc Lan, ăn bữa cơm, uống trà, chơi khoảng một tuần, lúc này mới mang quà mua cho mọi người về nhà.

Lần này, Đường Minh Sơn xin nghỉ phép.

Sau khi trở về thì bắt đầu tăng ca.

Bởi vì ngày càng có nhiều người ở trong trường, tiểu học, trung học cơ sở và trung học phổ thông ở cùng một chỗ, kiểu gì cũng sẽ xảy ra một chút việc gây gổ bắt nạt, cho nên hiệu trưởng của ba cấp nhao nhao nộp đơn lên Bộ Giáo dục xin phân nhánh, xây trường tách biệt.

Rất nhanh được phê chuẩn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-217.html.]

Vị trí của trường trung học phổ thông mới cách bệnh viện huyện không xa, dù sao bên kia cũng yên tĩnh.

Trung học cơ sở thì ở tại chỗ, toàn bộ phòng học và văn phòng để cho trung học cơ sở sử dụng.

Mà tiểu học thì ở cách nhà ngang không xa.

Cùng lúc đó, lãnh đạo của bệnh viện cũng nói Đường Minh Sơn có thể xin ký túc xá.

Khu nhà nhân viên của bệnh viện đã xây xong.

“Nếu đơn vị của vợ cậu cũng có thể xin ký túc xá, tốt nhất bảo cô ấy cũng xin đi, hai đơn vị có thể thương lượng sau đó hợp lại phân phối phòng ở lớn một chút cho hai vợ chồng.”

Biết tình huống nhà Đường Minh Sơn, Lãnh đạo tri kỷ nói.

“Tôi hiểu, cảm ơn lãnh đạo.”

Đường Minh Sơn về nhà thương lượng với Phong Ngọc Lan, hôm sau Phong Ngọc Lan nộp đơn xin lên trường học.

Hiệu trưởng Lý cười nhận lấy đơn, sau khi xem xong gật đầu: "Hai đơn vị hợp tác là chuyện rất bình thường, cô yên tâm đi, chuyện này không có vấn đề.”

Mẹ Đường không hiểu chuyện này lắm, thế là lúc ăn cơm tối thì hỏi Phong Ngọc Lan: "Vốn hai đứa có thể xin được phòng rộng bao nhiêu?”

“Bên con là căn hộ nhỏ ba phòng ngủ, lớn hơn bây giờ ba mươi mét vuông.” Phong Ngọc Lan nói.

“Con cũng vậy.” Đường Minh Sơn múc một chút bánh ga-tô đút cho Thiết Đản đang há miệng: "Hiện tại hai đơn vị có thể cùng phân phối phòng ở, vậy thì ít nhất cũng là căn hộ lớn bốn phòng ngủ, hàng năm giao một khoản tiền cho cho Cục quản lý bất động sản là được.”

Dù sao hiện tại nhà là phân cho bọn họ ở, cũng không phải bán cho bọn họ, cho nên hàng năm vẫn phải giao cho Cục quản lý bất động sản một khoản tiền.

“Căn hộ đó cũng thật lớn.” Mẹ Đường nói.

“Đúng vậy, cũng không biết ở đâu, tầng mấy.”

Nửa tháng sau có kết quả, quả thực căn hộ lớn, cũng nhiều phòng.

Vị trí cũng không tệ, ở giữa trường trung học phổ thông mới và bệnh viện huyện, hai người đi làm đều không xa, đi đường mất khoảng mười phút.

Nhưng hơi cao, tầng sáu, nhưng có một nửa mái nhà, cũng chính là bố cục căn hộ hai tầng.

Ngoại trừ tầng hơi cao, thứ khác cũng còn tốt.

Đặc biệt là tầng hai, không chỉ có một phòng ngủ, còn có một phòng chứa đồ, sắp xếp có thể làm phòng giặt quần áo, dưới lầu có bốn phòng ngủ, một phòng khách lớn, phòng vệ sinh và phòng bếp.

Ngoài ra trên tầng thượng còn có một cái sân vườn rất lớn, mẹ Đường xem nhà xong, chỉ vào nơi hẻo lánh kia bắt đầu nói trồng thứ gì.

“Lên xuống lầu không phải vấn đề, coi như rèn luyện thân thể.”

Mẹ Đường cảm thấy cũng không tệ lắm.

Thế là Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn đến Cục quản lý bất động sản ký tên, giao tiền.

Sau đó tìm thời gian thu dọn đồ đạc, bắt đầu dọn nhà.

“Em thấy không nhiều đồ lắm, sao dọn xong lại nhiều như vậy?”

Gian phòng này đã dọn dẹp nửa ngày, Phong Ngọc Lan nhìn mấy túi đồ lớn bày trước mặt, đầy mặt phiền muộn.

Nguyên Khang cũng buồn bực: "Hôm qua con còn nghĩ trước giữa trưa là có thể dời xong, còn có thể ăn cơm trưa trong nhà mới cơ.”

“Nghĩ hay lắm.” Mẹ Đường cười mắng: "Nhìn xem đống đồ kia của cháu kìa, sắp xếp lại thêm nửa tiếng còn tạm được.”

Cha Đường cũng đang giúp đỡ, vợ chồng anh hai Đường ở nhà làm việc dưới ruộng.

“Dù sao cũng đã ở nhiều năm như vậy, dù các con có dọn dẹp rất sạch sẽ, thứ này chất đống cũng rất chỉnh tề, nhưng nghĩ tới trưa đã thu dọn xong thì không có khả năng.”

“Đồ của Thiết Đản nhiều nhất.”

Phong Ngọc Lan bắt đầu ném nồi.

Thiết Đản đã có thể đứng lên, hai bàn tay nhỏ mập mạp đang nắm lấy rào chắn bằng gỗ nhìn họ, nghe được tên mình, nó a một tiếng.

Mọi người cười, tiếp tục thu dọn đồ đạc.

Dọn nhà mất khoảng hai ngày, đây còn là nhờ Hồng Kiến Quân và cha Tần lái xe tới hỗ trợ chuyển mấy lần.

Sau khi sắp xếp dọn dẹp xong, Phong Ngọc Lan và mẹ Đường chọn ngày, mời bạn bè người thân đến nhà ăn bữa cơm rau dưa, cũng coi như cho biết nhà.

Anh hai Đường và chị dâu hai Đường ngồi xe máy vào huyện, cái xe máy này là Đường Minh Sơn và Phong Ngọc Lan đưa cho họ.

Việc làm ăn của tiệm xe rất tốt, một chiếc xe máy cũng không là gì, ban đầu mấy người anh hai Đường không muốn, sau đó Đường Minh Sơn nói đến chuyện chia nhà.

Sau đó, vợ chồng anh hai Đường nhút nhát nhận lấy.

Mỗi tuần lại không quản mưa gió đưa đồ ăn với gà vào trong huyện, nói cũng không nghe, nói nhiều là anh hai Đường lại nhắc đến chia nhà.

Thế là người sợ biến thành mấy người Phong Ngọc Lan.

Họ cũng không bán bò, đã vào cửa nhà họ thì chính là bò nhà họ, mà hiện tại con bò đó đang tráng niên, trong ruộng còn cần nó.

“Nhà này tốt, ngoài tầng hơi cao, không có khuyết điểm khác.” Xem hết nhà xong, chị dâu hai Đường và chị cả Đường đều nói như vậy.

Bữa cơm này ăn ngay trên sân thượng, khỏi phải nói, tầm mắt rộng mở, ngoài việc không thể nhảy ra ngoài cũng không khác sân vườn ở nông thôn là mấy.

Tầng này có hai căn hộ, sát vách chính là một đôi vợ chồng làm ở Tổng cục quảng bá và phát thanh truyền hình Trung Quốc, họ La.

Anh La chắp tay sau lưng đứng trên tầng thượng nhà mình, nhìn náo nhiệt phía đối diện qua hàng lan can trúc, xuống lầu nói với chị dâu La: "Cách vách nhà mình có không ít người tới.”

“Đều là từ nông thôn.” Chị dâu La bĩu môi: "Bà con thân thích đàng hoàng ở thành phố đều sẽ ăn ngoài tiệm, ai làm ở nhà, nhiều người thôi sẽ bẩn nhà.”

“Anh thấy có trong huyện, cũng có nông thôn.” Anh La nói, thật ra cũng dễ phân biệt, nông thôn có cách ăn mặc rất khác, giày cũng bẩn hơn một chút.

“Dù sao cũng là người làm trong hai đơn vị, chắc có bạn bè trong huyện.” Chị dâu La không thích mấy người Phong Ngọc Lan là bởi vì lúc đầu em gái và em rể chị ta cũng xin nhà, hai nhà muốn làm hàng xóm, còn đi móc nối quan hệ, kết quả nhà này lại giao cho một người xa lạ.

Lúc đầu, ngày cả nhà Phong Ngọc Lan chuyển đến, còn cùng Nguyên Khang đưa đồ ăn vặt tự làm đến sát vách, kết quả thấy thái độ chị dâu La lạnh như băng, thế là Phong Ngọc Lan cũng không tiếp xúc nữa.

Ra cửa gặp ở cầu thang cũng chỉ chào hỏi, chưa từng trò chuyện.

Nhà lớn hơn, Tần Lưu Hải trực tiếp thu thập túi quần áo nhỏ của mình, sau đó trở lại nhà Phong Ngọc Lan ở.

Loading...