Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 216
Cập nhật lúc: 2024-08-18 22:05:53
Lượt xem: 81
Hai người nói chuyện với nhau một hồi, Phong Ngọc Lan phát hiện tên nhóc kia đã không nhúc nhích, cúi đầu thì thấy Thiết Đản ngậm đồ ăn mà ngủ.
Phong Ngọc Lan cẩn thận từng chút một giao đứa bé cho mẹ Đường, sửa sang lại quần áo của mình.
Thiết Đản được đặt trên giường của chiếc xe đẩy nhỏ, chìm vào giấc ngủ ngon lành.
Chỉ cần ăn no, đứa bé này rất dễ nuôi.
"Con sửa bài tập đi, mẹ đi bán hộp giấy.”
Mẹ Đường nói.
"Vâng, mẹ đi từ từ."
Phong Ngọc Lan đáp lời, phê chữa bài tập ngay tại nhà chính. Đường Minh Sơn tan làm về đã thấy được cảnh tượng như thế.
Thấy Thiết Đản đang ngủ, Đường Minh Sơn cũng không dám làm phiền đến thằng bé, chỉ sợ thằng bé tỉnh ngủ sẽ gào khóc không ngừng, vừa chói tai lại vừa bất lực."
"Ông Bạch về hưu. Hiện giờ anh thành bác sĩ duy nhất của khoa chỉnh hình."
Đường Minh Sơn ngồi cạnh Phong Ngọc Lan, thấp giọng nói.
"Hôm nay về hưu?"
"Ừ."
"Vậy phòng của anh làm thế nào?"
"Có học sinh của trường Y khoa được phân đến, phòng của anh có hai thực tập sinh, cho nên coi như tạm ổn."
Đường Minh Sơn ôm eo cô, đặt cằm lên vai cô, nói.
"Khi nào đến?"
"Ngày kia."
Phong Ngọc Lan nghe vậy, nhẹ nhàng thở ra: "Vậy anh cố chịu khó hai ngày."
"Ừ."
Đường Minh Sơn lại lấy tiền lương tháng này trong túi ra đưa cho cô.
"Từ tháng sau, lương cơ bản năm mươi đồng một tháng."
Tiền lương của họ bao gồm lương cơ bản cộng với hiệu quả làm việc và các loại trợ cấp, nếu khoa càng nhiều bệnh nhân thì hiệu quả làm việc sẽ cao, tiền lương cũng sẽ tăng lên.
"Chúc mừng đồng chí Minh Sơn, cuộc sống qua ngày của gia đình lên một tầng nữa."
Phong Ngọc Lan cất tiền cẩn thận. Tiền lương và tiền nhuận bút của cả hai vợ chồng, một tháng thấp nhất là hơn một trăm mười đồng, cao nhất là hơn hai trăm đồng. Ngoài ra, họ có tiền tiết kiệm từ việc buôn bán ô tô.
Chi tiêu của gia đình bọn họ ở thành phố, bao gồm ăn uống ở một nơi tốt, cộng với những thứ mua cho trẻ con, mỗi tháng tốn hơn ba mươi đồng. Nhưng vì mẹ Đường giúp trông con, còn phải nấu cơm, dọn dẹp quét tước nhà cửa. Do đó họ quyết định hằng tháng đưa cho mẹ Đường cố định bảy mươi đồng.
Tiền sinh hoạt và tiền làm lụng vất vả của mẹ Đường đều tính vào đó.
Mẹ Đường ngại nhiều nên cuối cùng định ở mức sáu mươi.
Nguyên Khang tan học lập tức vội vàng về nhà cùng Tần Lưu Hải. Vào đến nhà, việc đầu tiên là rửa tay chân mặt mũi, sau đó lại vào ngó Thiết Đản.
Nếu Thiết Đản không ngủ, bọn họ sẽ bế em trai. Nếu đang ngủ, bọn họ sẽ giúp dọn bát đũa ăn cơm trước.
"Ngày mai bọn con sẽ đi dã ngoại!"
"Đúng!"
"Buổi chiều con có hai tiết, về nhà sẽ chuẩn bị đồ đạc!"
"Đúng!"
Phong Ngọc Lan nhìn hai người vừa nói: "Đi đâu?"
"Trên bờ sông của huyện." Nguyên Khang trả lời: "Hiện giờ trời lạnh, mực nước sông rút xuống, ở cạnh bờ sông cũng không sao."
"Đúng vậy."
Tần Lưu Hải lại gật đầu.
"Vài người một nhóm? Chuẩn bị cái gì? Hai thằng được phân nhiệm vụ gì?"
Đường Minh Sơn hỏi.
Nguyên Khang nhìn Tần Lưu Hải, Tần Lưu Hải nuốt xong miếng rau rồi mới nói: "Tám người, thức ăn và nồi, bát đũa. Nguyên Khang mang nồi, con mang bát đũa, những người còn lại đem thức ăn và gia vị."
Hằng ngày Tần Lưu Hải đọc vè quen miệng, nói chuyện với người khác cũng lưu loát hơn trước đây.
"Nhiệm vụ của hai bọn con dễ dàng hơn những người khác. Những người khác trong nhóm sáng sớm mai còn phải đi ra ngoài mua đồ ăn."
"Đúng." Tần Lưu Hải lại gật đầu.
"Ăn cơm ăn cơm, ăn cơm xong nói." Mẹ Đường cười tủm tỉm gắp đồ ăn cho bọn họ: "Không ăn nguội bây giờ."
Hôm nay lạnh, đồ ăn cũng nguội nhanh hơn.
Sau khi ăn cơm xong, hai cậu nhóc kia và Đường Minh Sơn chuẩn bị đồ đạc, tiếp đó ngồi nói tiếp về chuyện dã ngoại nấu cơm.
Phong Ngọc Lan chỉ có tiết lúc bốn giờ chiều, do đó lúc này cô đang ngủ trong phòng cùng Thiết Đản.
Khi Nguyên Khang bọn họ chuẩn bị ra khỏi cửa để đi học, Đường Minh Sơn lấy bài tập Phong Ngọc Lan đã kiểm tra xong đưa cho bọn họ: "Cầm của lớp khác nữa, bảo đại diện lớp phát cho học sinh."
Chuyện này, Nguyên Khang và Tần Lưu Hải đã làm quen. Vì thường xuyên phát bài tập, Nguyên Khang và Tần Lưu Hải đã là đối tượng được các bạn học nhỏ thích trêu chọc nhất trong lớp Phong Ngọc Lan.
Nguyên Khang và Tần Lưu Hải đi rồi, Đường Minh Sơn cũng trở về phòng của mình để ngủ một giấc. Trong khi đó, mẹ Đường đến thăm nhà họ Tần.
Sáng sớm hôm sau, Nguyên Khang chuẩn bị xong xuôi để đi dã ngoại, sau đó háo hức đợi chờ Tần Lưu Hải.
"Ăn bánh chẻo." Phong Ngọc Lan thấy cậu vẫn đứng nhìn ngoài ban công nhỏ bèn gọi.
"Sao Lưu Hải vẫn chưa tới?"
Nguyên Khang vừa vào nhà, vừa nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-216.html.]
“Mẹ ơi, mẹ nhìn đồng hồ đi.” Phong Ngọc Lan bất đắc dĩ chỉ chiếc đồng hồ phía trên bàn cơm: “Giờ mới bảy giờ hai mươi, mẹ và bọn họ xuất phát là chín giờ, giờ hẹn với Lưu Hải là tám giờ ba mươi.”
“Nhưng mà mẹ nhớ hết rồi.” Mẹ Đường cầm một cái gáo inox ra, lấy trứng luộc bên trong ra đặt trước mặt từng người, trong nhà không thiếu trứng gà ăn, cho nên mỗi sáng mỗi người một quả trứng luộc.
Đường Minh Sơn vừa thay tã cho Thiết Đản, lúc này ôm thằng bé ra: “Ngồi xuống ăn cơm đã, không cần vội.”
“Nhanh nào.” Phong Ngọc Lan vẫy gọi Nguyên Khang, Nguyên Khang đáp một tiếng, ngồi xuống bưng bát lên, uống một ngụm cháo ngô trước, sau đó mới bắt đầu bóc trứng gà.
Ăn xong bữa sáng cũng mới bảy giờ ba mươi, thấy Nguyên Khang vẫn đứng trên ban công, mẹ Đường lo lắng nói: “Cẩn thận gió lạnh!”
“Sẽ không đâu.” Nguyên Khang ưỡn ngực, đắc ý nói: “Cháu mặc không ít đâu!”
Phong Ngọc Lan vừa đút sữa cho Thiết Đản xong, lúc này xách túi chuẩn bị ra cửa: “Con vẫn là vào xem Thiết Đản đi, thằng bé vẫn luôn tìm con đấy.”
Nguyên Khang quay đầu, quả nhiên thấy Thiết Đản trong n.g.ự.c Đường Minh Sơn đang ngoái đầu nhìn về phía cậu nhóc.
Thế là Nguyên Khang cũng không đứng ở ngoài hít gió lạnh nữa, cậu nhóc đi đến bên lò sưởi ủ ấm tay trước, lúc này mới ôm Thiết Đản.
Thiết Đản vẫn luôn ủi ủi cái đầu nhỏ vào cổ nó, thân thể nho nhỏ tràn ngập mùi sữa, làm trong lòng Nguyên Khang vội vàng xao động lập tức bình tĩnh lại.
“Thiết Đản thật là thơm.”
Nguyên Khang hít một hơi mùi sữa, đầy mặt yêu thích.
“Lưu Hải tới.” Đường Minh Sơn xách nước trở về, vừa vào cửa đã nói với Nguyên Khang, phía sau anh Tần Lưu Hải ló ra đầy mặt hưng phấn.
“Sao cậu đến sớm vậy?”
Nguyên Khang mừng rỡ.
“Tớ, không đợi được.”
Tần Lưu Hải cũng rất hưng phấn, cho nên không để ý cha Tần khuyên can, ăn sáng xong lập tức xách đồ vật xông ra khỏi nhà.
Biết cậu nhóc muốn đến nhà Nguyên Khang, cho nên cha Tần cũng lười quản.
“Mau tới đây sưởi ấm.” Mẹ Đường vẫy gọi cậu nhóc.
Tần Lưu Hải buông đồ xuống, chạy đến ngồi bên lò sưởi, Thiết Đản quay đầu nhìn cậu nhóc: "A.”
“A.”
Tần Lưu Hải học nó.
Thiết Đản cho rằng cậu nhóc đang nói chuyện với mình, tay chân nhỏ hưng phấn quơ quơ, Nguyên Khang ôm chặt lấy nó.
“A a a.”
“A a a.”
Hôm nay Đường Minh Sơn làm ca đêm, phải ăn cơm tối xong mới đi làm, lúc này anh dọn dẹp xong phòng bếp, đang chuẩn bị đi ra ngoài mua thức ăn: "Con ra ngoài đây.”
“Đi đi, nhớ kỹ lời mẹ nói, mua xương rồng về, mẹ nấu canh.”
Mẹ Đường lên tiếng, tiện thể nhắc nhở đối phương.
“Vâng.”
Đường Minh Sơn mang rổ ra cửa.
Lại không ngờ xuống lầu thì gặp Phong Ngọc Lan đang trở về: “Thế nào?”
Phong Ngọc Lan đỏ mặt: "Có chút vấn đề.”
Đường Minh Sơn nghe vậy cười cười, tiến lên nhéo nhéo mặt cô: "Em kiểm tra lại đi, nếu vẫn không xác định thì đi bệnh viện.”
Từ sau khi sinh Thiết Đản, bà dì vốn đến có quy luật mỗi tháng cũng không đúng giờ.
“Vâng.”
Phong Ngọc Lan rảo bước về nhà.
Lúc Nguyên Khang ra cửa còn hôn hôn mặt Thiết Đản: "Ngoan ngoãn ở nhà chờ anh, anh mang quà về cho em.”
Sau đó buổi chiều mang về một nắm cỏ mọc bên bờ sông, Phong Ngọc Lan chỉnh sửa một chút rồi cắm vào bình trúc.
“Hôm nay không đi học cũng có bài tập sao?”
Thấy Nguyên Khang chuẩn bị làm bài tập, mẹ Đường nghi ngờ hỏi.
“Thầy Hoàng yêu cầu viết một bài văn về du lịch mùa thu.”
Nguyên Khang lấy vở viết văn, bắt đầu nghiêm túc sáng tác.
Thời gian từng ngày trôi qua, rất nhanh đã đến thi cuối kỳ, tiểu học thi trước, Nguyên Khang thi xong cũng không về nhà ngay, mà chờ Phong Ngọc Lan làm xong, nghỉ rồi mới cùng trở về.
Mà Đường Minh Sơn không có kỳ nghỉ, chỉ có nghỉ phép, cho nên năm trước anh vẫn luôn không nghỉ phép, đợi đến năm sau rồi nghỉ luôn một thể.
Hai thực tập sinh đều thích học tập, có thể chịu được cực khổ, lại thêm bệnh nhân khoa chỉnh hình dạo này cũng không phải rất nhiều, cho nên công việc cũng không phải bề bộn nhiều việc.
Nhưng mỗi ngày trở lại ký túc xá, một người cũng không gặp, Đường Minh Sơn vẫn rất nhớ mẹ con Phong Ngọc Lan, nhưng anh cũng thông cảm mấy người cha Đường lâu không gặp Thiết Đản.
Thế là mỗi lần tan tầm, Đường Minh Sơn không phải ăn một bữa với đồng nghiệp thì là về nhà đọc sách, đi ngủ.
Mãi cho đến khi anh nhận được giấy phép cho nghỉ, cấp tốc thu dọn đồ vật, ngồi xe gắn máy đội gió lạnh trở về.
Tiệm xe vốn cho nghỉ, nhưng chị dâu Hồng cảm thấy lúc ăn tết, người đến mua xe cũng không ít, cho nên chị ấy cũng không nghỉ, mỗi ngày đều mở cửa, thầy trò thầy Đỗ ngẫu nhiên đi qua nhìn một chút, không có việc gì thì rời đi, có xe cần sửa thì ở lại.
“Mau vào nhà, mấy đứa Văn Tuệ vừa đưa tới nửa số thịt dê, lúc này vừa nấu xong.”
Nghe thấy tiếng xe gắn máy, cha Đường chắp tay sau lưng đi ra sân, lớn tiếng nói với anh.
“Thịt dê? Từ đâu ra vậy?”
Nhà họ Chương không nuôi dê.
“Mua, nói là dê rừng, chú Chương con xuống bếp, không tanh một chút nào.”
Đường Minh Sơn đẩy xe vào sân cùng cha Đường, thấy cả nhà bác cả Đường và chú ba Đường đều có mặt, cả nhà trên náo nhiệt vô cùng.