Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 214
Cập nhật lúc: 2024-08-17 22:16:47
Lượt xem: 87
Phong Ngọc Lan ở bên ngoài được mười phút thì vào nhà ngó bọn họ. Đường Minh Sơn hít thở đều đặn, đã chìm vào giấc ngủ. Nguyên Khang bên cạnh tuy nằm nhưng hai mắt lại sáng ngời, vẫn ngắm đậu mầm nhỏ ngủ say bên cạnh.
Nghe thấy tiếng mở cửa, cậu nhóc ngẩng đầu: "Mẹ?"
"Con không mệt à?"
Phong Ngọc Lan hỏi.
"Dạ không mệt." Nguyên Khang vui vẻ sờ quần áo của đậu mềm nhỏ: "Làm thế này, khi nào em trai con tỉnh, con sẽ bế em ra ngoài tìm mẹ."
"Không ra ngoài chơi thật à?"
Phong Ngọc Lan lại hỏi.
"Dạ không." Nguyên Khang không muốn đi một chút nào. Vốn dĩ khai giảng xong cậu nhóc chỉ có thể về nhà một tuần một lần, rất nhớ em trai, do đó bây giờ sao có thể muốn ra ngoài.
"Được rồi, mệt thì ngủ. Thiết Đản tỉnh sẽ khóc, cha con biết sẽ dỗ."
Phong Ngọc Lan cười, nhìn Đường Minh Sơn đã tỉnh dậy, nói với Nguyên Khang một câu rồi đóng cửa lại.
Nguyên Khang quay lưng về phía Đường Minh Sơn, không hề biết cha mình đã tỉnh dậy, vẫn nhìn em trai mình chăm chú.
Đường Minh Sơn cũng không đả động đến cậu nhóc, nhắm mắt tiếp tục ngủ.
Có người trông em bé, tất nhiên Phong Ngọc Lan được nhẹ nhõm hơn. Cô cùng mẹ Đường và những người khác xác định xong món ăn bèn ngồi xem TV với nhau. Cuộc sống trong nhà thoải mái, tiền điện cũng không phải là không thể trả được. Do đó chỉ cần có người ở nhà, TV sẽ bật.
Với lại thím ba Đường và những người khác chỉ đến xem vào buổi tối. Ban ngày mỗi nhà đều có việc riêng.
Ngày trước, người trong nhà cũng tiếc xem, thấy tốn tiền điện. Nhưng sau khi Đường Minh Sơn nói vài lần, người trong nhà cũng nghĩ thoáng ra, cần xem thì xem, cần bật đèn thì bật đèn, nóng thì quạt bật không ngừng, không hề thấy lãng phí tiền điện.
Buổi sáng, cha Đường và anh hai Đường nhặt trứng xong thì vội vàng đánh xe bò tới cửa hàng đã thương lượng để giao trứng, đến buổi chiều mới về nhà.
Lúc Phong Ngọc Lan ở cữ ăn nhiều thịt nên giờ muốn ăn chay. Do đó, vào bữa cơm, Phong Ngọc Lan đi hái rất nhiều cà, còn có cả dưa chuột và đậu đũa về.
Cà bỏ thẳng vào nước lã để nấu, tiếp đó làm một bát nước chấm ớt, dưa leo thái miếng xào, đậu đũa xào tỏi băm và một bát trứng hấp lớn.
Phong Ngọc Lan thấy có gì liên quan đến gà thì sẽ không có hứng thú, do đó cứ ăn đồ chay. Đường Minh Sơn nhận ra, cười nói: "Thành thỏ rồi hả?"
Nguyên Khang cơm nước xong, giành Thiết Đản đang a a không ngừng trong n.g.ự.c mẹ Đường rồi bế Thiết Đản qua qua lại lại trong sân.
Phong Ngọc Lan nhìn Nguyên Khang, nghe vậy cười: "Thật sự ăn quá nhiều gà và trứng rồi."
"Em mới ăn được bao nhiêu thịt gà chứ?"
Chị dâu hai Đường lắc đầu: "Thịt toàn đẩy cho mọi người ăn, còn em chỉ uống tí canh."
"Đúng vậy." Mẹ Đường đồng tình, gắp một đũa cà tím rồi chấm với nước chấm ớt: "Bây giờ trong nhà còn gà, ăn hai con một ngày cũng chả sao."
Phong Ngọc Lan đỡ trán: "Một ngày hai con? Chị dâu hai, mẹ, hai người đánh giá con quá cao rồi."
"Em nói ngày nào em cũng uống canh gà đã thấy chán gà và trứng. Còn mọi người ngày nào cũng ăn thịt gà vẫn thấy chưa đủ ăn." Chị dâu hai Đường không hiểu lắm.
Đường Minh Sơn lại nói với Phong Ngọc Lan: "Anh mua cá về. Tối nay làm cá chiên giòn cho em ăn nhé?"
"Được." Phong Ngọc Lan gật đầu liên tục: "Chỉ cần không phải gà là được."
Mọi người trên bàn cơm nghe vậy bật cười thành tiếng.
Cha Đường trở về thấy Đường Minh Sơn đã ở nhà, nụ cười trên mặt càng tươi hơn. Buổi tối mọi người trong nhà ăn cơm xong chưa được bao lâu, thím ba Đường và những người khác đã tới xem TV.
A Tráng không thấy Nguyên Khang trong nhà chính bèn vào phòng của Phong Ngọc Lan, quả nhiên thấy cậu nhóc đang chơi với Thiết Đản bằng con chim vải.
"Em không xem TV luôn à?"
Vẻ mặt A Tráng khiếp sợ.
Nguyên Khang gật đầu: "TV có đẹp bằng em trai em không?"
"... Anh thấy có."
"Vậy anh xem TV đi, em ngắm em trai. Còn em trai nhìn chỗ này, nhìn chỗ này."
Thiết Đản tròn xoe mắt nhìn theo con chim vải bay qua bay lại trong tay cậu nhóc, bàn tay nhỏ bé muốn lấy. Nguyên Khang thấy vậy trong lòng mềm nhũn, vội đặt chim vải vào tay Thiết Đản: "Cho em, cho em!"
A Tráng...
Chuyện vẫn chưa phải chuyện cuối cùng, bởi vì Yêu Muội đã chạy vào tìm cậu: "Chú ba bảo anh đưa bài tập cho chú ấy kiểm tra."
A Tráng...
Đường Minh Sơn xem xong bài tập của A Tráng, hít vào một hơi thật sâu.
A Tráng ngoan ngoãn đứng bên cạnh.
Phong Ngọc Lan nhìn thấy vẻ mặt như vậy của Đường Minh Sơn, tò mò nhận cuốn vở trong tay anh, kết quả nhìn thấy đầy những ký tự gà bới trên cuốn vở.
"... Cháu đọc bài văn cháu viết lên xem nào."
Cô thật sự không hiểu.
Vì thế A Tráng đọc một lần.
Cậu rặn từng từ một.
Đường Minh Sơn và Phong Ngọc Lan liếc nhau, Phong Ngọc Lan dứt khoát đi vào trong phòng: "Em đi xem Thiết Đản, giao thằng bé cho anh."
"... Được."
Giờ đi ngủ, Đường Minh Sơn rửa mặt sạch sẽ xong đi vào nhà, có hơi bất đắc dĩ nói với Phong Ngọc Lan: "Thằng bé A Tráng kia..."
Phong Ngọc Lan cười, nhìn anh: "Nói tiếp đi."
Đường Minh Sơn thở dài, bế Thiết Đản ngồi trên giường: "Một câu hỏi, anh giảng mười lần. Đến khi thằng bé hiểu được rồi, anh ra một câu hỏi kiểu bình mới rượu cũ cho thằng bé làm. Thằng bé làm mắc lỗi giống y hệt câu hỏi trước."
Nói cách khác, mười lần giảng bài của anh là công cốc.
Phong Ngọc Lan ngáp một cái rồi nằm xuống, nghiêng đầu nhìn anh: "Chị dâu cả Đường nói chị ấy không trông cậy vào việc A Tráng có thể học xong trung học. Để A Tráng học hết cấp hai, vào được trường kỹ thuật là họ đã mừng lắm rồi.
Dĩ nhiên, anh cả Đường cũng nghĩ như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-214.html.]
Con cháu có của phúc của con cháu, học không giỏi thì không được, biết thêm vài chữ cũng không đến nỗi không tìm được cái nhà xí ở thành phố. Ngoài ra nắm chắc kỹ thuật trong tay, có thể nuôi gia đình sống tạm.
Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn nhẹ giọng nói chuyện với nhau, Khi thấy Thiết Đản nghiêng đầu nhìn về phía mình, Phong Ngọc Lan cười đón lấy đứa bé, vén áo lên cho thằng bé uống sữa.
Cái bụng nhỏ của Thiết Đản no nê rồi lại ngáp mấy cái, lăn quay ra ngủ.
Đường Minh Sơn hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn thơm mùi sữa của Thiết Đản, cẩn thận đặt thằng bé nằm cạnh Phong Ngọc Lan, sau đó cùng nằm xuống.
Nguyên Khang đặc biệt xin nghỉ hai ngày để tham gia trọn vẹn lễ đầy tháng của Thiết Đản. Thành tích của cậu nhóc vốn rất tốt, hơn nữa xin nghỉ cũng không lơi là bài học, do đó dĩ nhiên thầy Hoàng rất thoải mái đồng ý.
Lễ đầy tháng của Thiết Đản hôm nay có rất đông người đến dự. Phong Ngọc Lan chỉ cần bế Thiết Đản, những chuyện còn lại cô không cần quan tâm.
Nguyên Khang thấy cô bế mệt thì có thể giúp cô.
Về phần Đường Minh Sơn, anh vội vàng tiếp đón những người bạn và đồng nghiệp của hai người. Trong khi đó, anh hai Đường và những người còn lại tiếp đón người thân và bạn bè.
Một ngày bận rộn kết thúc, Phong Ngọc Lan gội đầu tắm rửa sạch sẽ, không xem TV mà đi vào nhà luôn.
Đường Minh Sơn và Nguyên Khang đang tắm cho Thiết Đản, đặc biệt mua một bồn tắm nhỏ. Thiết Đản đang nằm trần truồng trong đó, đầu được cố định bởi bàn tay to lớn của Đường Minh Sơn. Nguyên Khang nhân lúc đó lau cơ thể của Thiết Đản bằng chiếc khăn bông nhỏ.
"A."
Thiết Đản nhấc chân, quay đầu nhìn Phong Ngọc Lan.
Phong Ngọc Lan cười, nhìn bọn họ tắm rửa sạch sẽ cho Thiết Đản rồi mặc quần áo nhỏ rồi bê thùng gỗ và bồn tắm ra ngoài.
Cô cầm lấy khăn, lau đầu cho Thiết Đản lần nữa. Thấy Thiết Đản ưỡn người về phía n.g.ự.c mình, cô quay lưng về phía cửa, vén chăn lên cho Thiết Đản uống sữa.
Sau tiệc đầy tháng, Phong Ngọc Lan thỉnh thoảng lại bế em bé ra ngoài, đi dạo trên con đường cô đã không được đi trong suốt tháng ở cữ.
Vợ chồng Tống Chi tặng một chiếc xe đẩy trẻ em, nhưng vì đường trong thôn là đường đất, cho nên cũng vô dụng, để ở ký túc xá bên kia.
Chị hai dâu vác cuốc trở về, nhìn thấy khói bốc lên từ bếp, vội vàng đi tới, đặt cuốc ở căn phòng nhỏ, rửa sạch tay đi vào bếp thì thấy Phong Ngọc Lan đang nấu cơm. Thiết Đản bên cạnh nằm trên chiếc xe đẩy nhỏ do anh hai Đường và cha Đường làm.
"Ôi, Thiết Đản lại gặm tay à?"
Chị dâu hai Đường cúi người trêu Thiết Đản, Thiết Đản nhe răng cười, sau đó bỏ bàn tay bé nhỏ ra, chân không động đậy được.
"Vừa cho thằng bé uống sữa, thằng bé lại muốn em bế. Em bế thằng bé đặt ở đó, gọi hai lần không ai bế nên thằng bé tự chơi một mình."
Thằng bé này đúng là giỏi thu hút sự chú ý của mọi người.
"Là một đứa bé thông minh." Chị dâu hai Đường sờ hai cái chân của Thiết Đản, ngồi xuống giúp cô nhóm bếp, nhân tiện nói về chuyện xảy ra trong đội: "Thím năm mất rồi, đập đầu xuống đất, gọi không tỉnh. Lúc này bên kia đã dựng rạp, báo tang."
Phong Ngọc Lan sửng sốt, giơ chiếc thìa trong tay lên. Trong đầu hiện lên hình ảnh thím năm mới mất, đã lâu rồi cô không gặp người kia.
"Bao nhiêu tuổi rồi?"
Cô hỏi.
"Chắc là hơn năm mươi?"
Chị hai dâu cũng không hoàn toàn chắc chắn.
Khi cha Đường và anh hai Đường về nhà, mang về rất nhiều trứng đặt trong tủ bát.
Anh hai Đường nhắc tới chuyện thím Năm bên kia: "Buổi chiều anh qua đó hỗ trợ. Con nhỏ yếu vía, ít tới chỗ tang lễ lại. Em giúp anh chăm sóc Thiết Đản ở nhà, đừng đi."
"Em biết rồi."
Chị dâu hai Đường đồng ý.
Hậu sự của thím năm làm hai ngày đã an táng. Lúc mẹ Đường và Nguyên Khang về, thím năm đã hạ táng được ba ngày khiến mẹ Đường cảm khái không thôi: "Trẻ như vậy mà đột nhiên lại mất?"
"Sau khi tay của bà ta bị cụt thì phát điên một, hai năm. Bây giờ sợ rằng không còn được khoẻ nữa."
Bác cả gái nhẹ giọng nói.
Mẹ Đường gật đầu, thế nhưng vẫn không thích gì bà ta, dùng miệng vết thương đã mưng mủ của mình để dọa Nguyên Khang và Yêu Muội.
Trong đội nhiều người cũng không vui, nhưng người đã không còn, dù gì cũng là một đội, thấy chú năm và con chú đều là người nhân từ chính trực nên mọi người vẫn đi giúp một phen.
Nguyên Khang bế Thiết Đản ngồi một bên, lẳng lặng nghe mọi người nói chuyện với nhau.
"Cháu không đi tìm hội A Tráng chơi à?" Thấy cậu nhóc im lặng theo hai người vợ như vậy, bác cả gái ngạc nhiên hỏi.
"Cháu đang trông Thiết Đản." Nguyên Khang nhỏ giọng nói: "Hơn nữa cháu cũng là người lớn rồi, nên đọc nhiều sách hơn, ít chơi đi."
Đương nhiên cậu nhóc cũng chơi bóng rổ. Khoảng thời gian chơi bóng rổ là khoảng thời gian nó sảng khoái nhất. Thế nhưng sau khi có em trai, bóng rổ cũng bị xếp ở hàng sau.
Nói xong, Nguyên Khang cảm giác đứa bé trong lồng n.g.ự.c đang động đậy, cậu nhóc thành thạo xốc quần áo Thiết Đản lên, phát hiện tã lót của thằng bé ẩm ướt thì bế Thiết Đản vào nhà đổi tã lót.
"Mẹ, Thiết Đản tỉnh."
Phong Ngọc Lan đang cắn hướng dương với chị dâu hai Đường, phủi hai tay đứng dậy. Cô đi rửa sạch tay trước rồi nhận Thiết Đản đã thay tã lót vào nhà cho thằng bé b.ú sữa.
"Nguyên Khang rất biết việc." Bác cả gái khen: "Không giống A Tráng quá nghịch ngợm, học hành cũng không vào đâu, khiến người khác buồn lòng."
"A Tráng nghịch ngợm? Có đứa trẻ nào không nghịch ngợm dâu?" Mẹ Đường cười: "Chỉ cần đứa trẻ có thể khoẻ mạnh, đi đúng đường, chúng ta còn lo lắng gì nữa?"
"Đúng vậy." Bác cả gái gật đầu cười, sau đó lại hỏi phí kế hoạch hoá gia đình của Thiết Đản: "Nói thế nào?"
"Không bị phạt tiền." Mẹ Đường trả lời qua loa: "Dù sao cũng là một người mẹ mà thôi, không thuộc vào kế hoạch hoá gia đình."
"Vậy là tốt rồi, hợp lý."
Bác cả gái cười, gật đầu.
Thật ra Đường Minh Sơn và cha Đường đã quyết định khi giữ lại Nguyên Khang, ngay lúc đó đã có sự chuẩn bị.
Một là Đường Minh Sơn và Kiều Tư Vũ không phải vợ chồng thật, không có giấy chứng nhận kết hôn. Hai là năm đó, nhà họ Kiều viết đơn ly hôn và giấy chứng tử cha mẹ. Sau khi đơn đó được gửi đến công xã, nhân viên công tác quen biết cha Đường ngay lập tức hiểu được tại sao lại như vậy, sau một hồi khiếp sợ và ngạc nhiên, bên kia đã đứng ra hoà giải. Thiết Đản bên này được miễn mấy ngàn đồng tiền phạt.
"Chị nghe em ba nói cha của Kiều Tư Vũ mắc bệnh nặng, sợ không qua khỏi."
"Bệnh nặng?"
Mẹ Đường chưa từng nghe ai nói.
Bác cả gái gật đầu: "Vẫn ho ra máu, người gầy tong teo, lại để dành cho đứa con chút tiền, bắt ép cũng nhất quyết không đến bệnh viện khám. Cứ như vậy, thân thể hao mòn, không mấy khả quan."