Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 210
Cập nhật lúc: 2024-08-17 22:13:14
Lượt xem: 98
Đến khi cả bọn cha Đường tức tốc chạy về nhà, tất cả thành viên của đại gia đình họ Đường đã tụ tập đông đủ.
Bác cả Đường và chú ba Đường cũng ở ngoài đồng chạy vào.
"Không có chuyện gì chứ?"
Cha Đường thấy sắc mặt của Phong Ngọc Lan có vẻ không được tốt lắm liền hỏi mẹ Đường.
"Bị chọc tức thôi." Mẹ Đường không nhịn được mắng vài câu.
"Con không sao."
Phong Ngọc Lan thật sự không sao hết, chỉ là vì tức giận nên cô có chút chóng mặt, nhưng sau khi đánh người thì lửa giận cũng theo đó mà được trút hết ra ngoài, trong lòng vẫn còn có chút khó chịu.
"Chuyện này không thể cứ thế mà bỏ qua được, nhà họ Đường chúng ta từ khi nào lại dễ dàng bị gây khó dễ như vậy?"
Mặc dù quạt đang thổi nhưng bác cả Đường vẫn rất tức giận và đổ mồ hôi.
Lúc trước, con gái của chú ba Đường là Đường Văn Lan và chồng có mâu thuẫn, người nhà họ Đường không phải là không muốn qua đó làm rõ nhưng người ta không có ra tay đánh người, cha mẹ chồng cũng che chở cô ấy, Đường Văn Lan còn nói Lữ Thành Văn thấy mình tàn tật nên mới muốn ly dị với cô ấy, vì vậy nhà họ Đường mới không ra mặt.
Nhưng nhà họ Phong quả thật là đang h.i.ế.p người quá đáng.
"Mấy người phụ nữ cứ ở trong nhà đi, có chuyện gì cũng dễ giúp đỡ nhau hơn." Bác cả Đường đứng dậy, vung tay lên, dẫn tất cả đàn ông trong nhà bao gồm cả đám nhóc Nguyên Khang đi ra ngoài.
Yêu Muội thở phì phò cũng muốn đuổi theo liền bị mẹ mình ôm lại: "Tiểu tổ tông ơi, tay chân bé xíu của con thì làm sao mà đuổi theo kịp."
Anh hai Đường đánh xe bò chở đám người bác cả Đường ra khỏi sườn núi, tiếp đó đến đội sản xuất gọi mười mấy người đàn ông cao to lực lưỡng và mượn xe bò của đội trưởng, hùng hổ chạy tới nhà họ Phong.
Phong Ngọc Lan không ngăn cản, hiện tại cô đang mang thai nên không đuổi theo được, nếu không thì cô cũng muốn đi theo!
Lúc này còn chưa tới trưa, đến khi đám người anh hai Đường trở về, trong nhà đã chuẩn bị xong cơm tối, trước khi cha Đường ra khỏi cửa đã dặn dò mẹ Đường, khi xong việc sẽ mời những người kia đến nhà ăn cơm để cảm ơn.
Mẹ Đường dĩ nhiên là đồng ý, thím ba Đường và những người khác cũng giúp một tay, vì vậy, chuẩn bị ba bàn thức ăn chỉ là chuyện nhỏ.
Nguyên Khang, Tần Lưu Hải và A Tráng vừa trở về liền vây quanh Phong Ngọc Lan nói ríu rít.
Tần Lưu Hải nói khá chậm nên Nguyên Khang và A Tráng nói xong một câu, cậu mới hùa theo.
"Bọn con ra khỏi đội sản xuất được một lúc đã đuổi kịp hai người kia!"
Nguyên Khang khẽ hừ một tiếng.
"Đúng vậy!"
Tần Lưu Hải gật đầu.
"Sau khi họ nhìn thấy bọn cháu đều sợ gần chết, thím kia còn tè ra quần nữa!"
Vẻ mặt của A Tráng đầy ghét bỏ.
"Thối lắm!"
Tần Lưu Hải cũng nhíu mày lại.
"Ông cả vung tay lên." Vẻ mặt của Nguyên Khang nghiêm túc, bắt chước bác cả Đường quơ tay sang phải sau đó thấp giọng nói: "Thằng hai, thằng ba, mau lôi mụ già đó lên đây!"
"Vừa dứt lời, ông hai và ông ba đã bước xuống xe bò, tóm lấy bà già đang run rẩy kia lên xe bò!"
Sau khi A Tráng được nghỉ hè đã ở nhà họ xem một bộ phim truyền hình về người kể chuyện vì vậy liền học theo cách nói của người đó.
"Bà ta khóc!"
Tần Lưu Hải gật đầu theo.
Phong Ngọc Lan nhịn cười, chị dâu họ bên cạnh trừng mắt nhìn A Tráng: "Sao lại gọi là bà ta? Đó là mẹ ruột của thím ba con đó! Chuyện nào ra chuyện đó, đừng có kêu là bà già này bà già kia."
"Mẹ cũng mới gọi hai lần đó thôi."
A Tráng bĩu môi.
Chị dâu họ đỏ mặt, muốn xin lỗi Phong Ngọc Lan nhưng Phong Ngọc Lan liền xua tay, nhìn ba đứa trẻ đang vô cùng hào hứng: "Kể tiếp đi."
Ngồi trong bàn này ngoài họ ra còn có Xuân Phân, Yêu Muội, Tiểu Lỗi Tử và chị dâu hai Đường.
"Đúng vậy, mau kể tiếp đi." Chị dâu hai Đường nóng lòng nói.
"Sau đó bọn cháu ngồi xe bò đến đội sản xuất ở bên kia, ông nội cháu kêu mấy người chú Lâm hạ xe bò xuống, đem bà già kia... bà."
Dưới ánh mắt cảnh cáo của chị dâu họ, A Tráng lập tức sửa lại: "Đứng xung quanh bà cụ, mặc cho bà ta có khóc lóc xin tha kéo theo một ít người trong đội sản xuất tới, mọi người liền cùng nhau đến quê... quê của bà cụ!"
“Phụt!”
Không biết là ai bật cười trước, dù gì ở trên bàn của bọn họ ngoại trừ A Tráng đang kể chuyện ra, tất cả đều không nhịn được cười ha ha.
"Cười cái gì mà cười!"
A Tráng đỏ mặt, vừa ăn cơm vừa nói lớn: "Tôn trọng cháu một chút đi chứ!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-210.html.]
"Được!"
Tần Lưu Hải không cười nữa, nghiêm túc gật đầu, sau đó cầm bát lên uống một ngụm canh mướp.
Ngon quá, canh mướp rất thanh và ngọt.
Cậu nheo mắt lại giống như một con mèo.
"Tiếp đi tiếp đi." Phong Ngọc Lan an ủi A Tráng để thằng bé nói tiếp.
"Sau đó người nhà của bà cụ đi làm đồng về, ông nội cháu lẫn ông hai, ông ba và những người khác mắng chú kia đến tối sầm mặt mày, sau đó chú ấy liên tục xin lỗi tụi cháu, liên tục cam đoan sẽ không có lần sau, chú ấy còn mời bọn cháu ăn trưa nữa."
"Hừm, đồ ăn không quá tệ nhưng tụi cháu ăn rất lâu, ông nội vẫn chưa rời bàn thì bọn cháu cũng không dám tự ý hành động, sau đó đội trưởng của đội họ đến nói chuyện với ông nội của cháu và cả ông hai một hồi, bọn cháu mới rời đi."
A Tráng nói xong, bắt đầu tập trung ăn cơm.
Kết quả cậu vừa mới cúi đầu xuống lại nghe bọn họ cười tiếp.
"Có gì mắc cười lắm sao? Cháu không có nói giỡn đâu!"
Thấy Yêu Muội đang không biết chuyện gì và Tiểu Lỗi Tử cũng cười theo, A Tráng không ăn cơm nữa, trừng mắt tủi thân nói.
"Anh A Tráng, dùng sát khí như vậy là sai rồi."
Nguyên Khang cười ra nước mắt.
"Đúng vậy."
Tần Lưu Hải cười đau bụng.
Dù chị dâu họ không đọc sách mấy ngày nay cũng phải bật cười.
Phong Ngọc Lan lau nước mắt, uống một ngụm canh mướp, mà hai bàn bên cạnh cũng đang cười ha ha nói về chuyện cười của nhà họ Phong.
"Không dám hó hé gì hết! Kêu nấu cơm liền đi nấu cơm, họ ăn không ngon nhưng chúng ta thì được ăn no căng bụng!"
"Ăn xong, chúng ta cũng không rời bàn, cứ ngồi ở đó mắng chửi, họ cũng không dám đuổi chúng ta đi nên chỉ đành phải cam chịu ngồi nghe chúng ta mắng mấy tiếng đồng hồ."
"Nhìn mấy người đó sợ hãi như vậy, sau này sẽ không dám động đến đội sản xuất của chúng ta nữa!"
"Trong đội sản xuất của bọn họ cũng chỉ tên đội trưởng kia coi như còn biết điều, những người khác thì chậc chậc..."
Trong sân nhất thời rôm rả tiếng bàn luận.
Về phía nhà họ Phong, vất vả lắm mới tiễn được đám ôn thần này đi, mẹ Phong lật đật nhìn vào chum đựng gạo trong nhà, thấy bên trong chỉ còn có một nửa, bà ta vô cùng tức giận, ngồi ở bên cạnh chum đựng gạo vừa khóc vừa mắng chửi.
Sắc mặt anh cả Phong tái mét, hôm nay thật sự là mất hết mặt mũi!
Mấy người con trai của anh ta cũng cảm thấy giống vậy.
"Mẹ đi tìm cô làm cái gì vậy? Không phải là đã cắt đứt quan hệ với cô rồi sao?"
Con trai trưởng dĩ nhiên vẫn còn nhớ chuyện năm xưa, khi ấy thái độ của mọi người trong nhà khi nghe tin Phong Ngọc Lan kết hôn, cậu nhớ rất rõ.
Chị dâu Phong vất vả lắm mới về được đây nghe vậy liền nói: "Con nghĩ mẹ và bà là vì ai mà phải làm như vậy? Không phải là vì để cho tụi con có thể làm quen với họ rồi sau này có được một công việc tốt hơn hay sao?"
"Mẹ à, mẹ đi thay quần đi, trời nóng thế này rất dễ bị bốc mùi đấy."
Đứa con trai thứ hai bịt lỗ mũi, chê bai.
Chị dâu Phong lập tức đỏ mặt, anh cả Phong chỉ thẳng vào mặt cô ta mắng: "Cô đừng có kéo mẹ vô mấy vụ này nữa!"
"Em, em cũng là vì muốn tốt cho các con."
"Câm miệng!"
Anh cả Phong không muốn nhìn thấy cô ta nữa, anh ta xoay người đi lại chum đựng gạo, cảnh cáo mẹ Phong không được theo con dâu cả đến kiếm chuyện với người nhà họ Đường và Phong Ngọc Lan.
Anh ta không muốn phải bị mất mặt nữa!
Vài ngày sau, Đường Minh Sơn trở về thăm bọn họ liền biết về chuyện này.
"Chị ta dám ở ngay trước tụi em nói chị dâu hai như vậy, lúc ấy sắc mặt chị dâu hai trắng bệch! Em tức quá liền cầm đòn gánh lên đánh chị ta."
Dù đã qua mấy ngày nhưng Phong Ngọc Lan vẫn còn cảm thấy bực bội.
Đường Minh Sơn ôm lấy bả vai cô: "Đừng giận, mấy ngày nữa họ sẽ bị báo ứng."
Ban đầu Phong Ngọc Lan còn chưa hiểu ý của anh lắm, mãi cho đến vài ngày sau.
Thím ba Đường vừa đi chợ về tức tốc chạy đến nhà bọn họ và nói rằng cha mẹ đẻ của chị dâu Phong ăn trộm đồ bị người ta bắt được! Chưa kịp cứu người ra thì lại nghe tin anh trai của cô ta bị người ta bắt gặp đang nhìn trộm một góa phụ trong đội tắm rửa thế nên liền bị đánh bầm dập, trong nhà vô cùng hỗn loạn.
Anh cả Phong thấy rất mất mặt vì nhà cha vợ, bèn muốn đuổi vợ mình về nhà cha mẹ đẻ! Chị dâu Phong sao có thể chấp nhận được chuyện này? Sau đó liền rùm beng với anh cả Phong, còn đòi đánh nhau.
Mẹ Phong ra khuyên can, kết quả bị chị dâu Phong hùng hổ đẩy một cái té xuống đất, sau đó nằm bất động cả nửa ngày.
"Cuối cùng mới phát hiện ra đầu của bà ta bị đập vào tảng đá khiến cho m.á.u chảy ròng ròng!"