Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 209

Cập nhật lúc: 2024-08-17 22:12:45
Lượt xem: 97

Trên đường đi, Phong Ngọc Lan liền nói đến bài thi bị tám điểm kia: "Nếu đề khó thì không nói, nhưng đề lần này vẫn có khá nhiều câu dễ, chỉ cần làm cẩn thận là được. Em còn chấm một bài khác, không cần nói về điểm của bài đó thì chữ viết cũng rất xấu, em thấy chữ viết lớp một của Nguyên Khang còn đẹp hơn."

Vốn chỉ là lời nói lúc rảnh rỗi, nhưng khi kỳ thi cuối kỳ sắp đến, hiệu trưởng của trường trung học phổ thông Thanh Xuyên liền bị cách chức.

Sau giờ học, hiệu trưởng Lý đã mở một cuộc họp để nói rõ những gì đã xảy ra ở trường trung học phổ thông Thanh Xuyên.

Chính là việc họ nhận tiền của vài hộ gia đình và cho con của những gia đình đó - những đứa trẻ đã rớt kỳ thi tuyển sinh lên cấp, đi cửa sau.

Hơn nữa, mỗi lần nhận tiền liền nhận của mười mấy người.

Một trong số đó có bài của học sinh bị Phong Ngọc Lan chấm tám điểm.

Phong Ngọc Lan: ...

Thầy Trương và thầy Lâm cũng nhìn về phía Phong Ngọc Lan, dù gì thì tên của học sinh kia vẫn khá dễ nhớ nên lúc đó họ đã nhớ kỹ cái tên đó.

"Lúc ấy tôi cũng chỉ thuận miệng nói thôi, không ngờ thật sự là đi cửa sau để được lên cấp ba."

Phong Ngọc Lan giật giật khóe môi nói.

"Đúng vậy, lúc đó tôi cũng không vui, dù có kém thế nào đi chăng nữa cũng không thể có số điểm như vậy được."

Thầy Trương gật đầu.

Thầy Lâm bối rối: "Nhưng không biết nó nghĩ cái gì nữa? Nền tảng kiến thức yếu đến vậy mà tại sao lại phải đăng ký thi nhỉ?"

"Là vì đánh cược thua nên mới phải làm vậy."

Hiệu trưởng Lý lắc đầu: "Nếu không nhờ thằng nhóc đó vì đánh cược thua nên mới đăng ký thi thì không biết chuyện này sẽ còn kéo dài đến khi nào nữa đây."

Mọi người không ngừng cảm thán, sau khi tan họp, Phong Ngọc Lan liền trở về nhà.

Cô mặc một chiếc váy rộng thùng thình, nếu chỉ nhìn thoáng qua sẽ không thể nào biết được là cô đang có bầu hơn bảy tháng, Phong Ngọc Lan rất sầu về chuyện này, bụng bầu của cô nhỏ hơn một phần ba so với bụng bầu của Tống Chi và chị dâu Triệu.

Nhưng khi đi khám thì lại không có gì bất thường hết.

Bác sĩ nói bọn họ không cần phải căng thẳng như vậy, luôn có một số người bởi vì cơ địa nên không thể hiện rõ ra bên ngoài.

Về đến nhà, đồ ăn đã dọn sẵn trên bàn, Phong Ngọc Lan rửa tay, rửa mặt rồi ngồi xuống. Nguyên Khang phụ trách xới cơm, còn Tần Lưu Hải thì lấy thêm canh cho cô.

Đường Minh Sơn đưa đũa cho cô, mẹ Đường thì lại liên tục gắp đồ ăn cho cô: "Hôm nay mẹ thấy cà tím hầm thịt khá ngon đấy, con nên ăn nhiều một chút."

Phong Ngọc Lan tựa như trúng số độc đắc, ngồi đón nhận mọi sự chăm sóc của người nhà, vừa ăn cơm vừa kể về chuyện của trường trung học phổ thông Thanh Xuyên.

Mẹ Đường nghe vậy liền mắng chửi: "Chỉ bị cách chức thôi sao? Phải cho đi ăn cơm tù thì mới đáng!"

"Nghe nói sau này sẽ bị xử tội." Phong Ngọc Lan uống một ngụm canh bí đỏ, khuôn mặt giãn ra.

"Phải vậy! Loại người này mà làm hiệu trưởng thì chỉ khổ người khác thôi."

Mẹ Đường tức quá liền ăn thêm nửa bát cơm.

Cuộc sống từng ngày trôi qua, rất nhanh liền đến kỳ thi đại học và theo sau đó là kỳ thi cuối kỳ của các lớp.

Sau khi Phong Ngọc Lan chấm thi xong, hiệu trưởng Lý liền mỉm cười cầm cốc sứ tới.

"Cô Phong, chúng ta nói chuyện một chút có được không?"

"Vâng, mời hiệu trưởng ngồi."

Phong Ngọc Lan biết đối phương là đến để nói về chuyện nghỉ thai sản.

"Tôi nghĩ cô Phong tầm cuối tháng tám sẽ sinh, nên tháng chín sẽ được bắt đầu nghỉ phép và cuối tháng mười một sẽ trở lại làm việc, cô thấy như vậy có được không?"

"Cảm ơn hiệu trưởng." Phong Ngọc Lan mỉm cười để lộ ra hàm răng trắng, may mắn thay ngày dự sinh ở trong kỳ nghỉ hè nên cô có thể được nghỉ ngơi tới gần nửa năm.

Đến ngày phải đưa ra thông báo, Phong Ngọc Lan đầu tiên là phát bảng điểm cho mọi người, sau đó cô nói rằng học kỳ tiếp theo mình phải nghỉ thai sản đến cuối tháng mười một.

Mặc dù mọi người trong lớp đều không nỡ phải tạm chia tay với cô nhưng họ cũng hiểu rằng giáo viên cần phải chăm sóc em bé.

"Tụi em có thể tới thăm em bé được không ạ?"

Một cô bé giơ tay lên nói.

"Được chứ." Phong Ngọc Lan cười nói.

Sau khi được nghỉ phép, Phong Ngọc Lan và mẹ Đường đưa Nguyên Khang lẫn Tần Lưu Hải về quê.

Cha Tần phụ trách lái xe chở họ về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-209.html.]

Thật nổi bật.

"Cha nuôi của Nguyên Khang giàu quá, chúng ta còn chưa sắm nổi một chiếc xe máy thì người ta đã có ô tô luôn rồi."

"Đúng vậy, thấy mà nản luôn."

"Nhưng mà tôi thấy như vậy cũng đúng thôi, lúc con của tôi chơi với Nguyên Khang và con của cha nuôi thằng bé liền phát hiện ra thằng bé kia bị nói lắp!"

"Ái chà, nhà giàu như vậy mà sao lại có một đứa con trai bị nói lắp được nhỉ?"

"Đừng nói là do kiếm tiền phi pháp nên quả báo ập lên đầu con trai của mình chứ?"

Mỗi người một ý, lời ra tiếng vào nhưng Tần Lưu Hải không thèm để ý đến họ, cậu đi theo Nguyên Khang, A Tráng và cả bọn Xuyên Tử đuổi bắt nhau ở trong thôn tựa như cá gặp nước.

Nửa tháng sau, cha Tần dẫn theo Đường Minh Sơn trở về thăm cả bọn liền phát hiện Tần Lưu Hải đã đen hơn trước, nhưng cậu nhóc cũng đã cao hơn!

Cha Tần bảo Tần Lưu Hải lại gần mình để đo chiều cao: "Đã cao hơn rồi nhỉ!"

"Quả thật là cao hơn." Đường Minh Sơn gật đầu.

Còn Phong Ngọc Lan và những người khác thì ngày nào cũng gặp Tần Lưu Hải nên họ không thấy có gì khác.

Phong Ngọc Lan dựa vào cửa ăn trái lê núi, dạo này trời quá oi bức nên ban ngày cô cũng không muốn bước ra khỏi nhà, nhưng chị dâu hai Đường nhớ rõ lời dặn dò của thằng ba nên mỗi sáng và chạng vạng tối sẽ kéo Phong Ngọc Lan đi ra ngoài tản bộ.

"Lại đây, lại đây, mang cái này vào."

Cha Tần mỉm cười chào hỏi anh hai Đường và những người khác, ông mở cửa xe rồi bảo bọn họ lấy cây quạt điện ra.

Cây quạt màu đen cao đến nửa người, mặc dù trông hơi xấu nhưng chất lượng lại rất tốt.

"Nhà tôi bán đi thì cũng không được mấy đồng nên tặng cho mọi người đó."

Cha Tần hào phóng nói.

Vì thế buổi trưa ăn cơm, mọi người đều được mát, ăn canh vào thì cũng không bị quá nóng như mọi khi.

"Ký túc xá cũng có quạt gió, anh muốn mua lại nhưng người nhà họ Tần nhất quyết không chịu lấy tiền, nên anh mới định nhờ chú Đỗ mua giùm, không ngờ hôm nay gặp nhau, ông ấy lại tặng một cái lớn như vậy."

Cặp vợ chồng trẻ sau khi ăn cơm xong liền đi ra ngoài tản bộ và trò chuyện.

Sau khi tán gẫu về một ít chuyện vụn vặt, hai người liền nói về chuyện ở cữ.

"Ý của cha mẹ là muốn em về quê ở cữ, trong nhà nuôi nhiều gà như vậy, hơn nữa phòng ốc lại rộng rãi, đi ra ngoài sân ngồi một chút thì cơ thể cũng sẽ thoải mái hơn phần nào, anh cũng cảm thấy em nên ở nhà hơn là ở ký túc xá."

Phong Ngọc Lan nhìn Đường Minh Sơn: "Nhưng nếu như vậy thì anh sẽ không thể ngày nào cũng được gặp em và con."

Tuy Đường Minh Sơn cũng có chút không nỡ, nhưng anh vẫn đồng ý với ý định của cha mẹ: "Ở dưới quê sẽ thoải mái hơn, khi nào anh rảnh thì sẽ trở về thăm hai mẹ con."

So với việc mỗi ngày có thể nhìn thấy vợ con, anh càng muốn để cho Phong Ngọc Lan và con của mình được chăm sóc nhiều hơn.

Vì thế, chuyện ở cữ cứ như vậy mà quyết định.

Không biết bằng cách nào mà bên phía nhà họ Phong lại biết được tin cô sắp sinh, thế là mẹ Phong và chị dâu Phong liền đi tới nhà họ Đường nói rằng mình có thể chăm sóc được cho cô.

Phong Ngọc Lan lạnh lùng nhìn họ: "Không cần."

"Tôi rất hiểu thành ý của chị sui nhưng chị cứ yên tâm, nhà chúng tôi cái gì thì thiếu chứ người thì không thiếu vì vậy tôi có thể đảm bảo sẽ chăm sóc Ngọc Lan và đứa trẻ ngày càng trắng trẻo mập mạp."

Dĩ nhiên là mẹ Đường che chở Phong Ngọc Lan.

"Đúng vậy." Chị dâu hai Đường tỏ vẻ đầy kiêu ngạo nói: "Cháu đã chăm rất nhiều người ở cữ rồi, sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu."

"Cô chưa từng có con thì biết cái gì."

Chị dâu Phong liếc mắt, thuận miệng đáp trả chị dâu hai Đường một câu, cô ta mới là chị dâu ruột của Phong Ngọc Lan vậy mà người này còn muốn cướp công việc của cô ta.

Lời này khiến sắc mặt của chị dâu hai Đường tái đi, mẹ Đường còn chưa kịp mắng chửi thì Phong Ngọc Lan đã trực tiếp cầm lấy đòn gánh đang dựa vào tường đánh hai người đó phải chật vật chạy ra ngoài, chị dâu Phong bị dính mấy phát đau muốn khóc.

"Cút!"

Phong Ngọc Lan đỏ mặt vì tức giận, chĩa cây về phía họ mắng mỏ: "Đừng quên những lời mà mấy người đã nói hồi trước! Mấy người lấy hết tiền và của hồi môn để đổi lại sau này không có quan hệ gì với Phong Ngọc Lan! Bây giờ quên hết rồi sao?"

Mấy người thím ba Đường nghe thấy động tĩnh đều đi ra xem coi có chuyện gì liền thấy Phong Ngọc Lan đang tức đến phát run, bác cả gái vội kéo cô đến nhà trên: "Cháu đừng vì hai người đó mà tức giận, mau vào nhà bật quạt hóng gió một chút cho hạ hỏa."

Mẹ Đường và chị dâu hai Đường sau khi lấy lại tinh thần liền vô cùng tức giận, một người cầm lấy đòn gánh mà Phong Ngọc Lan đã bỏ xuống, một người cầm cây chổi tre đang đứng dựa vào tường đánh về phía mấy người mẹ Phong, chị dâu họ và Xuân Phân cũng phụ một tay, vừa đánh vừa chửi, tất cả quyết liệt đánh đuổi hai mẹ con nhà kia chạy thẳng một đường ra khỏi đội sản xuất.

Họ bị mắng chửi rất thậm tệ, tất cả người trong đội sản xuất đều biết nhà họ Phong mấy năm nay không muốn gặp con gái ruột, bây giờ nghe tin cô sắp sinh còn tới chọc tức cô, lòng dạ không tốt nên bị người nhà họ Đường đánh đuổi ra ngoài.

Cha Đường và anh hai Đường đang ở trên đỉnh núi nuôi gà, bận bịu xúc phân gà cho mấy bà con tới đây xin phân bón, còn Nguyên Khang và Tần Lưu Hải lại vui vẻ nhặt trứng gà ở khắp nơi, bỗng thấy A Tráng hốt hoảng chạy tới.

Vừa chạy vừa kêu ông hai, bảo họ mau chóng về nhà.

Loading...