Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 208
Cập nhật lúc: 2024-08-17 22:09:23
Lượt xem: 92
Mẹ Tần và bà nội Tần nghe vậy liền mỉm cười, sau đó cả hai kéo cha Tần - người đang quấy rầy cậu nhóc giải đề ra ngoài.
Có lẽ là vì đã nếm qua mùi vị thắng thua một lần rồi nên lần này Nguyên Khang và Tần Lưu Hải vô cùng nghiêm túc, mỗi ngày đều nhờ vào sự hỗ trợ của Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn để ôn luyện.
Đặc biệt là Tần Lưu Hải vẫn còn yếu về những thứ cơ bản, buổi sáng ở nhà vừa ăn cháo ngô vừa ngồi học thuộc lòng công thức, bà nội Tần nghe vậy liền biết.
Điểm thi của cuộc thi toán bậc tiểu học được chọn là hai lớp trong khối lớp sáu của trường trung học cơ sở.
Theo kế hoạch sẽ tổ chức vào thứ bảy.
Tất cả trường tiểu học trong huyện có học sinh đăng ký tham gia đều phải tới chỗ này thi.
Buổi sáng Phong Ngọc Lan chỉ có hai tiết, dạy xong, cô liền tới trường trung học cơ sở nhìn tụi nhỏ làm bài, sau đó cô liền phát hiện có hai đứa bé nhìn rất quen, đó là con của mấy người ở đội sản xuất.
"Đó là hai đứa bé của nhà ông Vu và nhà ông Lâm."
Mẹ Đường vừa thấy cô, liền cười tủm tỉm đi tới.
Không thấy người nhà của hai đứa bé kia ở đâu hết, chỉ thấy thầy của bọn nhỏ dẫn tới đây.
"A Tráng không tham gia thật là đáng tiếc."
Phong Ngọc Lan cười nói.
"Thằng bé đó hả." Mẹ Đường thở dài: "Giống y chang cha nó vậy, đọc sách một hồi liền ngẩn người ra, học không nổi, không biết nó có thể kiên trì học tới lớp mấy nữa."
Lúc trước anh họ cả cố gắng học đến lớp ba liền từ bỏ, thà ở đội sản xuất đi bê đá còn hơn là phải đi học, việc này khiến bác cả Đường tức muốn chết.
Mà A Tráng cũng y như cha nó vậy.
Mẹ Đường vừa nhắc đến chuyện này liền bực bội: "Ngoài Minh Sơn ra thì cũng không có đứa nào học hành cho ra hồn hết, cha con còn nói có phải là mộ của tổ tiên chôn không đúng chỗ hay không, bác cả của con nghe vậy cũng muốn dời mộ đi luôn đấy."
"Đừng tin vào những thứ mê tín dị đoan, nếu quả thật là đã chôn sai chỗ thì sao con và Minh Sơn có thể học xong đại học được chứ?"
"Đúng là vậy, cho nên đừng nhắc tới chuyện này nữa."
Nói chuyện với mẹ Đường được một hồi, rất nhanh đã thấy vài đứa trẻ làm xong bài bước ra ngoài.
Hai người cũng không nói nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào phòng thi của Nguyên Khang, Nguyên Khang có vẻ đã làm xong nhưng cậu nhóc không nộp bài ngay, thay vào đó là ngồi kiểm tra lại một lần nữa, cho đến khi tiếng chuông thông báo kết thúc vang lên, cậu nhóc mới nộp bài thi và đi ra ngoài.
Tần Lưu Hải cũng vậy.
Mẹ Đường đưa bọn chúng về nhà trước, bây giờ mới có hơn mười giờ, về nhà sẽ vừa kịp lúc làm cơm trưa.
Còn Phong Ngọc Lan thì đi đến chỗ của thầy Hoàng mượn một tờ đề thi cầm về, sau khi về đến nhà liền bảo hai cậu nhóc viết lại câu trả lời của mình vào tập rồi đối chiếu với nhau.
Cuối cùng, Phong Ngọc Lan sẽ chấm thử cho tụi nhỏ.
Thật ra những câu trong kì thi này khá khó đối với học sinh tiểu học.
Sáng thứ bảy là dành cho dưới lớp năm thi, còn chiều thì sẽ dành cho lớp năm và lớp sáu thi.
"Thế nào ạ?"
Nguyên Khang căng thẳng nhìn Phong Ngọc Lan.
Phong Ngọc Lan sau khi đọc xong bài giải của Tần Lưu Hải, cô dùng bút đỏ ghi điểm số ở bên trên: 93.
Hai cậu nhóc nhìn thấy số điểm đó liền liên tục thở phào nhẹ nhõm.
Trên 90 điểm, dù không được giải nhất thì cũng có thể giành được giải ba.
"Không tồi nha." Phong Ngọc Lan khen một câu, Tần Lưu Hải đỏ mặt nhận lại quyển tập của mình, cẩn thận sờ điểm số của mình.
"Nguyên Khang?"
Tần Lưu Hải nhìn vào quyển tập của Nguyên Khang.
Nguyên Khang vô cùng lo lắng, trên chín mươi điểm là xuất sắc, nhưng cậu và Tần Lưu Hải lại có vài đáp án khác nhau.
"Mẹ có hơi đói."
Phong Ngọc Lan vừa nhìn quyển tập của Nguyên Khang vừa nói.
Nguyên Khang đứng dậy lấy bánh táo trong hộc tủ rồi xé bịch ra, tự mình đút cho Phong Ngọc Lan.
"Không tồi, chín mươi chín điểm, câu này bị sai một chỗ." Sau khi Phong Ngọc Lan ăn bánh táo, cô rất nhanh đã chấm xong, sau đó dùng bút đỏ khoanh vào một trong những đáp án điền vào chỗ trống của cậu nhóc và cũng khoanh vào đề thi.
Nguyên Khang không nghĩ mình lại sai chỗ này liền vội vàng cầm lấy đề thi, cùng Tần Lưu Hải tính lại câu đã bị sai.
Tần Lưu Hải và cậu đều làm sai câu đó.
Hai người làm lại một lần nữa cũng không giải ra.
"Khả năng cao là bị in sai đề rồi." Phong Ngọc Lan uống một ngụm nước ấm: "Người phụ trách đề thi lần này sẽ bị mắng té tát cho mà coi."
Như Phong Ngọc Lan đã nói, người này đã bị mắng nhưng cuộc thi đã kết thúc, vì vậy, chín mươi chín điểm là điểm cao nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-208.html.]
Nguyên Khang được giải nhất, ngoài cậu nhóc ra còn có một đứa trẻ khác cũng được chín mươi chín điểm, đó chính là cô bé Lâm Như Song - đứa trẻ nhà họ Lâm ở đội sản xuất.
"Con bé nhà họ Lâm học ở thị trấn, trường học ở đó chỉ có vài phòng, hoàn cảnh rất thiếu thốn, trời còn chưa sáng đã phải ra khỏi nhà, đồ ăn mỗi ngày đều là từ nhà mang đến, buổi trưa thì đến nhà hiệu trưởng sưởi ấm, mặc dù là trong tình cảnh như vậy nhưng con bé vẫn học rất giỏi."
Nghe Đường Minh Sơn nói vậy, Nguyên Khang và Tần Lưu Hải vô cùng kính nể, Tần Lưu Hải lần này được giải nhì.
"Chỉ cần các con cố gắng học tập thì dù có ở đâu cũng sẽ thành công."
Lời này khắc sâu trong lòng hai cậu nhóc.
Tần Lưu Hải về đến nhà, thuật lại từng câu từng chữ của Đường Minh Sơn cho mọi người trong nhà nghe.
Sau khi người nhà họ Tần nghe vậy, cha Tần đắc ý lên tiếng: "Tôi chấm mối hôn sự này rồi."
Ông ấy quả là có con mắt tinh tường!
Mẹ Tần và những người khác: ...
Sau khi cuộc thi bậc tiểu học kết thúc, các trường trung học cơ sở và trung học phổ thông cũng bắt đầu cuộc thi cho tất cả các môn.
Lần này cùng với những huyện kế bên tổ chức.
Toán, vật lý, hóa học,... tất cả đều có.
Đến khi thi xong, bên phía trường trung học phổ thông của Phong Ngọc Lan cũng chọn vài người đến Bộ Giáo dục chấm thi.
Trong đó có cả Phong Ngọc Lan.
So với lúc trước chấm bài thi cho hai đứa nhỏ kia thì đề thi lần này khiến cho bọn Phong Ngọc Lan tức đến phát điên.
"Chúng lấy đâu ra tự tin mà dám tham gia vậy? Bài làm vật lý này chỉ được có năm mươi sáu điểm! Để tôi xem thử xem là học sinh của trường nào!"
Thầy Trương thở hồng hộc nhìn thông tin trường học và họ tên của thí sinh ở bên trên, kết quả lại phát hiện ra là học sinh của trường mình, nhất thời không lên tiếng.
Càng tuyệt vời hơn đây lại là học sinh trong lớp của ông ấy, vốn đã không giỏi môn này mà bây giờ lại dám tham gia!
Thầy Trương tức giận hít sâu một hơi cố gắng lấy lại bình tĩnh, sau đó im lặng cầm bài thi tiếp theo lên để chấm tiếp.
Một giáo viên ở huyện kế bên thấy vậy bèn mỉm cười: "Sao không mắng nữa đi? Không phải là phát hiện ra đó là học sinh của trường mình chứ?"
Mặt của thầy Trương đỏ lên vì tức, ông ấy khó khăn nói: "Không phải khi nãy ông cũng bị chọc tức vì học sinh trường mình hay sao? Học sinh của tôi ít nhất còn được năm mươi sáu điểm, của ông chỉ có bốn mươi bảy điểm!"
Không ai chịu thua ai.
Mặt thầy giáo kia cũng đỏ lên, mấy giáo viên khác thấy vậy liền vội bảo bọn họ đừng cãi nhau nữa, tập trung chấm bài mới là chuyện chính.
Phong Ngọc Lan càng chấm càng tức, cô chấm nãy giờ đã hai tiếng đồng hồ cũng không có bài nào vượt quá tám mươi điểm!
Gần đến trưa, Phong Ngọc Lan bỗng dưng chấm ra một bài thi môn toán có tám điểm.
"Tám điểm?"
Các giáo viên đang chuẩn bị cất bút đi ăn cơm đều vây quanh cô.
Tay Phong Ngọc Lan run rẩy muốn lật ra phía trước để xem tên trường và họ tên thí sinh nhưng cô lại sợ đó là học sinh trường mình.
Thầy Trương và thầy Lâm cùng trường cũng để ý tới điều này, ngàn vạn lần đừng là học sinh của trường bọn họ!!
"Ồ, trường trung học phổ thông Thanh Xuyên."
Một thầy giáo đứng bên cạnh trực tiếp lật một góc giấy lên xem, liền thở phào nhẹ nhõm nói.
Để đảm bảo tính công bằng của kỳ thi, giáo viên của ba huyện được gọi lên để chấm thi, cuộc thi lần này có sáu huyện cùng nhau tổ chức, trường trung học phổ thông Thanh Xuyên là một trường của ba huyện khác.
Tất cả giáo viên trong văn phòng đều thở phào nhẹ nhõm.
Không phải là người của huyện họ là được rồi, tám điểm thì quá mất mặt.
Phong Ngọc Lan cũng lau mồ hôi, ánh mắt có chút phức tạp hỏi: "Với số điểm này thì sao mà thi đậu vào cấp ba được hay vậy?"
Buổi trưa mọi người tìm một quán cơm để ăn, ăn uống xong xuôi liền trở về văn phòng làm việc tiếp.
Bài thi được chấm vào buổi chiều tốt hơn nhiều, nét mặt của Phong Ngọc Lan cũng vì thế mà ngày càng thả lỏng.
Có một số giáo viên cũng giống như cô.
Sau khi chấm xong, Phong Ngọc Lan xuống lầu cùng với mấy thầy cô, chỉ cần liếc mắt liền thấy Đường Minh Sơn đến đón cô.
Thầy Trương thấy vậy liền cười: "Tình cảm của hai vợ chồng nhà này có vẻ tốt quá nhỉ."
Phong Ngọc Lan đỏ mặt: "Cũng khá tốt."
Sau đó, cô bước nhanh đến bên cạnh Đường Minh Sơn, cùng đi về ký túc xá.
"Mẹ có nấu món em thích ăn, anh cũng có mua kẹo ngô, có muốn ăn ngay không?"
"Vâng."
Phong Ngọc Lan gần đây rất thích ăn kẹo ngô, nhưng cô cũng đang cố gắng không ăn quá nhiều.