Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 207
Cập nhật lúc: 2024-08-17 22:08:59
Lượt xem: 81
Nguyên Khang ngoan ngoãn ăn hết: "Khối sáu có lớp A2 là mạnh nhất, những lớp còn lại con chẳng thấy sợ tí nào."
"Vậy thì phải đấu hết sức vào nhé, lớp A2 là một đối thủ rất mạnh, mẹ nghe nói năm ngoái khi họ còn học lớp năm thì đã là quán quân bóng rổ của trường rồi."
Phong Ngọc Lan nói.
"Năm ngoái con còn thấp bé, hơn nữa cũng không có đồng đội ăn ý như Lưu Hải, năm nay con còn sợ không thể đánh bại được lớp họ hay sao chứ!"
Nguyên Khang cực kỳ tự tin nói.
Nó còn mời Đường Minh Sơn và mẹ Đường nhất định phải đến tận nơi xem trận đấu.
Đúng lúc Đường Minh Sơn được nghỉ, vì thế ngày hôm sau anh đi cùng mẹ Đường đến xem thi đấu ở trường tiểu học.
Phong Ngọc Lan vẫn còn đang có tiết học.
Lúc ăn cơm trưa, cô nghe thấy tin báo rằng buổi chiều nó sẽ tham gia trận tranh quán - á quân với khối sáu.
"Buổi chiều mẹ chỉ có hai tiết thôi, còn kịp để đến xem không?"
Phong Ngọc Lan hỏi.
"Là mấy giờ ạ?"
"Sau ba rưỡi chiều."
"Vậy vẫn kịp ạ." Nguyên Khang càng thêm vui vẻ: "Một rưỡi chiều là bọn con bắt đầu rồi ạ."
Cha Tần và nhóm người Tống Chi đều đến trường học, nhìn thấy toàn những người quen, mọi người bèn đứng chung lại thành một nhóm.
Cha Tần cổ vũ cho lớp của Nguyên Khang đến khàn cả giọng, mấy vị phụ huynh ở bên cạnh cũng bị ông ấy làm cho kích động hết cả, vậy là cũng hét theo.
Tiểu Diệp Tử ngồi trên vai của cha mình, khuôn mặt nhỏ nhắn hét đến đỏ cả mặt: "Anh Nguyên Khang cố lên! Anh Lưu Hải cố lên!"
Nói thật, số lượng phụ huynh đến trường để cổ vũ cho con cái là không nhiều, nhưng lúc này tất cả mọi người dường như đều đã bị cha Tần làm cho kích động hết mức.
Đến cả các thầy cô giáo cũng đang hết sức căng thẳng theo dõi trận đấu, ngay khi có học sinh không đủ thể lực thì đều gấp gáp đẩy đội viên dự bị ra sân.
Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn chuẩn bị nước muối ấm, vào lúc nghỉ giữa trận, Nguyên Khang và Tần Lưu Hải đi đến, uống từng ngụm nước muối lớn, Đường Minh Sơn còn lấy khăn mặt ra lau khô hết mồ hôi trên mặt và trên trán cho hai cậu nhóc.
Cha Tần hét đến mức khàn cả giọng cũng phải cảm thán một câu: "Vẫn là mọi người suy nghĩ chu toàn, anh toàn tâm toàn ý nghĩ cách thị uy cho hai đứa nó nên trừ việc mang người đến đây thì cũng chẳng mang thêm thứ gì khác."
Tần Lưu Hải uống nước xong, vô cùng nghiêm túc mà vỗ vỗ cánh tay đầy mồ hôi của Nguyên Khang: "Phải thắng!"
"Ừm."
Nguyên Khang gật đầu.
Hai mắt Tiểu Diệp Tử sáng long lanh nhìn về phía hai cậu nhóc, sau đó liền được hai anh xoa xoa đầu.
Hồng Kiến Quân bế Tiểu Quả Tử, cùng Tống Chi cổ vũ cho hai đứa.
"Nguyên Khang, dù kỹ thuật quân tiên phong của đội bạn rất được nhưng thể lực không tốt, cậu ấy xuống sân hai lần rồi, đây chính là điểm đột phá."
Đường Minh Sơn cũng đang chỉ rõ cho nó biết ai với ở đội bên là không được.
Cha Tần nghe mà cả mặt đầy hoang mang, ông ấy một lòng muốn đi cổ vũ, trong mắt chỉ có hai đứa trẻ nhà mình, gần như chưa hề để ý đến mấy đứa trẻ nhà người khác ra làm sao.
Rất nhanh, bọn Nguyên Khang đã tiếp tục lên sân.
Nhưng kết quả rất đáng tiếc, bọn họ để thua mất, chỉ được á quân.
Nguyên Khang và Tần Lưu Hải cầm khăn giấy mà khóc tu tu, sau khi nhận giải nhận thưởng xong, cha Tần và Đường Minh Sơn dẫn hai đứa về ký túc xá tắm rửa, lúc đợi ở bên ngoài vẫn còn nghe thấy tiếng nức nở bên trong của hai đứa nhóc.
"Đến mức đấy sao?"
Cha Tần tặc lưỡi, khi vừa muốn rút điếu thuốc ra thì lại nhớ ra Phong Ngọc Lan đang mang thai, nếu trên người Đường Minh Sơn có mùi thuốc thì cũng không tốt lắm, thế là lại cất điếu thuốc về vị trí cũ.
"Lần đầu tham gia giải thi chính thức của trường học, lần đầu nếm trải mùi vị thắng thua, cũng có thể hiểu được thôi."
Ngược lại, Đường Minh Sơn cảm thấy biểu hiện của hai đứa nó không hề tệ, chỉ là đồng đội gây ra chút cản trở, nhưng chúng mới học lớp bốn, đối thủ lại là lớp sáu hơn chúng ở rất nhiều mặt.
"Mới lớp bốn mà đã được như vậy là rất giỏi rồi." Cha Tần nhỏ giọng nói: "Không giấu gì em, lúc anh rời khỏi nhà cũng nghĩ nếu có thể xếp hạng thứ năm đổ lên, là đã đủ để anh vui nửa ngày rồi, không ngờ tới bọn chúng lại được á quân, vậy mà lại khóc thành như vậy."
Trong lúc nói, hai người Nguyên Khang mắt vẫn còn hồng hồng đã ôm quần áo bẩn đi ra ngoài.
Hai đứa cũng không cần người lớn giúp đỡ, sau khi giặt quần áo, đem lên ban công phơi xong, bèn trực tiếp ngồi lại phân tích với nhau xem lý do tại sao lại bị thua.
Cha Tần cảm thấy mình không có đất dụng võ bèn nói: "Trước đó cũng nói rồi, tối nay ăn lẩu nấm, hai đứa đừng quên đấy nhé?"
"Không quên, cha, đi đi."
Tần Lưu Hải không ngẩng đầu lên mà phất phất tay với ông ấy, ý nói đừng có làm phiền bọn chúng.
Cha Tần hừ nhẹ một tiếng, đi về trước, đợi sau khi Phong Ngọc Lan tan làm, cả đoàn người bèn đi đến quán ăn mà nhà họ Tần đã đặt từ trước.
Tiểu Diệp Tử và mọi người đều có mặt đầy đủ.
Trong phòng có một chiếc bàn tròn lớn, đã đông đủ người ngồi, trẻ con ngồi ở một góc, người lớn dù nói chuyện cũng không bỏ mặc bọn chúng, mẹ Tần không rảnh nên không đến xem thi đấu được, vậy nên mới hỏi xem trận đấu khi đó diễn ra như thế nào.
Tuy rằng thua, nhưng hai anh em đều đã điều chỉnh lại tâm trạng, bèn khoa tay múa chân miêu tả lại cho mẹ Tần về trận đấu.
Nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay chính là hai đứa nó, cả nhà đều rất yên lặng ăn cơm, cũng nghe luôn những gì hai đứa kể.
Tần Lưu Hải nói chuyện rất chậm, nhưng cậu nhóc vừa mở miệng, Nguyên Khang sẽ không giành lời, sau khi kết thúc bữa cơm này, cha Tần dẫn Tần Lưu Hải trở về nhà, để cậu nhóc rửa mặt sạch sẽ rồi mới đi ngủ.
Sau đó, mẹ Tần liền kéo cha Tần sang một phòng khác rồi nói chuyện.
"Anh có nhớ lúc nãy khi ăn cơm không? Nguyên Khang nhà người ta tôn trọng Lưu Hải như thế nào chứ, lúc đón năm mới Lưu Hải nói chuyện, vậy mà bị mấy người họ hàng thân thiết của anh ngắt lời đến mấy lần, sau đó một từ nó cũng không muốn nói, anh lại nhìn hôm nay mà xem, nó nói được nhiều không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-207.html.]
Mẹ Tần muốn cha Tần tự ngẫm nghĩ lại.
Cha Tần sờ sờ cằm: "Mối kết nghĩa này vậy mà lại là đúng, không phải bác sĩ nói rồi sao? Để cho con nói nhiều thêm, như vậy thì sau khi lớn lên tật nói lắp cũng sẽ đỡ hơn rất nhiều."
"Em nói đông, anh lại nói tây." Mẹ Tần vốn còn muốn nói nhà Phong Ngọc Lan dạy con thật là tốt, nhưng bà mới không thèm nói ra, bà cầm lấy quần áo rồi đi vào tắm rửa: "Anh tránh ra."
Cha Tần lặng lẽ nghiêng người tránh đi để mẹ Tần bước qua.
Sau khi bọn Phong Ngọc Lan về đến nhà, đầu tiên là đi rửa mặt sau đó ngồi ở nhà trên nghe nhạc trên radio, mẹ Đường không hiểu được tiếng phổ thông, radio lại không giống như tivi có thể chiếu được hình ảnh để người xem dù có nghe không hiểu tiếng phổ thông thì vẫn có thể hiểu phần nào.
Nhưng radio thì khác, nó không có hình ảnh nên nếu mẹ Đường chỉ ngồi nghe thôi thì cũng sẽ không hiểu được, vì vậy nhà họ chủ yếu đều dùng để nghe nhạc.
"Nguyên Khang, con đang làm gì vậy?"
Thấy Nguyên Khang lấy sách toán ra, Phong Ngọc Lan tò mò hỏi.
Bài tập đã làm xong và cũng đã soạn bài rồi thì tại sao lại lấy sách ra nữa.
"Thầy Hoàng nói ở huyện sẽ tổ chức cuộc thi toán bậc tiểu học, con với Lưu Hải cũng đăng ký tham gia nên con muốn học thêm nhiều một chút."
Đường Minh Sơn nghe vậy liền đi tới: "Kiến thức trong sách giáo khoa con đã nắm vững lắm rồi, có đọc lại nữa thì cũng thế thôi, cha sẽ cho con vài cái đề để con luyện một chút, việc này ít ra sẽ có ích hơn."
"Dạ!"
Nguyên Khang lấy ra hai quyển tập mới để cho Đường Minh Sơn viết đề lên đó, còn cậu nhóc thì ngồi chép lại những gì Đường Minh Sơn đã viết vào một quyển tập khác.
"Cho Lưu Hải sao?"
Phong Ngọc Lan tiến lại gần, cô nhìn cuốn vở của Nguyên Khang cười nói.
"Dạ." Nguyên Khang nhìn Đường Minh Sơn, sau đó nhỏ giọng nói với Phong Ngọc Lan đang ở bên trên: "Không thể để một mình con chịu khổ được."
Phong Ngọc Lan nhịn cười: "Không hổ danh là anh em tốt, có họa cùng chia."
Nguyên Khang cười ranh mãnh.
Mẹ Đường hơi mệt, bà ấy thấy Nguyên Khang phải ngồi giải đề nên liền trở về phòng nghỉ ngơi, Phong Ngọc Lan tắt radio đi để cho Nguyên Khang một không gian yên tĩnh học bài.
"Em ngủ đi, anh ngồi trông con là được rồi."
Đường Minh Sơn thấy Phong Ngọc Lan ngáp một cái, liền thấp giọng nói.
"Vâng." Phong Ngọc Lan dạo này rất hay buồn ngủ, ngày mai còn phải đi làm nên cô không ngồi ở đây nữa, khi đi ngang qua Nguyên Khang, cô liền xoa đầu cậu nhóc: "Nếu đói bụng thì cứ nói cho cha biết để cha nấu mì hoặc trứng đường cho con ăn nhé."
"Dạ, mẹ đi ngủ đi."
Nguyên Khang trả lời.
Hiện tại cậu nhóc đã lớn nên nếu thức khuya rất dễ bị đói bụng.
Phong Ngọc Lan trở về phòng, đóng một cánh cửa sổ lại, bên còn lại chỉ dùng một tấm lụa mỏng che lại, rèm cửa sổ cũng chỉ kéo một nửa, cô vừa nằm lên giường, không được mấy phút liền ngủ thiếp đi.
Sau đó, Đường Minh Sơn có vào xem cô một chút, thấy cô ngủ say như vậy anh liền đóng cửa phòng lại, tiếp tục giúp Nguyên Khang ôn bài.
Khoảng bốn mươi phút sau, Nguyên Khang đưa bài đã làm xong cho Đường Minh Sơn kiểm tra.
Trong lúc Đường Minh Sơn chấm bài, Nguyên Khang ngồi ở trên bàn vui vẻ ăn trứng đường.
"Không sai câu nào, tất cả đều đúng hết."
Đường Minh Sơn vui vẻ gật đầu.
Nguyên Khang cũng không vì vậy mà kiêu ngạo: "Cha, đại đa số những câu mà cha ra lần này đều là những câu cơ bản, chỉ cần cẩn thận một chút và nắm vững nền tảng thì cũng không cảm thấy khó lắm."
Nhưng loại đề này lại rất dễ bị mất điểm vì sự cẩu thả.
Nguyên Khang vừa nhìn vào đề liền phát hiện điểm này nên cậu nhóc rất nghiêm túc làm bài.
"Vậy ngày mai cha sẽ ra đề khó hơn một chút."
"Vâng ạ, càng khó càng tốt."
Hôm sau đi học, Nguyên Khang đưa một quyển tập có chứa đề mới giao cho Tần Lưu Hải: "Không được mở sách, không được trao đổi với người khác, hãy coi như đây là một bài thi, sau khi làm xong thì nộp lại cho tớ, đây là đề do cha tớ soạn ra."
Tần Lưu Hải tập trung ngồi làm.
Bởi vì hai nhà Đường - Tần có mối quan hệ tốt với nhau, nên buổi trưa Tần Lưu Hải không dùng bữa ở nhà ăn, mỗi ngày đều theo Nguyên Khang về nhà.
Nguyên Khang đưa bài làm của Tần Lưu Hải cho Đường Minh Sơn: "Sai hai câu rồi."
Phong Ngọc Lan vừa về liền đói bụng, cô đang ăn bánh táo cũng xúm lại coi.
"Lưu Hải, nền tảng của cháu vẫn còn yếu, cần phải học thuộc lại mấy công thức toán."
Tần Lưu Hải đỏ mặt gật đầu.
"Ăn cơm, ăn cơm trước đã, ăn xong rồi nói tiếp." Mẹ Đường nói.
Hai bạn nhỏ vội vàng phụ bưng đồ ăn, bưng cơm ra ngoài, sau khi ăn cơm xong, Đường Minh Sơn cho Tần Lưu Hải thêm mấy đề nữa vào một quyển tập để cho cậu nhóc sau khi tan học thì đem về nhà làm.
Đề này không cần Nguyên Khang sao chép vào quyển tập của mình, trình độ của hai cậu bé khác nhau nên Đường Minh Sơn cũng ra đề khác nhau.
Vì vậy, khi cha Tần phát hiện đứa con trai nhỏ của mình sau khi làm xong bài tập lại lấy một quyển tập khác ra làm tiếp, hơn nữa nhìn chữ viết ở bên trên liền biết ngay là chữ viết của người lớn, ông ấy vô cùng kinh ngạc.
"Thầy Hoàng ra đề cho con sao?"
Cha Tần nhướng mày, ông ấy không có ấn tượng tốt đối với thầy Hoàng bởi vì khi con trai của mình bị gây khó dễ, đối phương xử lý vẫn chưa được thỏa đáng.
"Không phải, là chú Đường ạ."
Tần Lưu Hải cũng không ngẩng đầu lên, cậu nói.