Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 205

Cập nhật lúc: 2024-08-17 22:01:16
Lượt xem: 91

Xuân về hoa nở, vạn vật đều căng tràn sức sống, tuần học đầu tiên sau kỳ nghỉ lễ, Nguyên Khang và mẹ Đường được anh hai Đường đưa về quê, nhìn thấy những cây anh đào rừng đang rộ hoa trên những cánh rừng trong núi, Nguyên Khang âm thầm ghi lại vị trí của chúng, chỉ đợi đến lúc anh đào rừng chín tới, thì sẽ rủ những người bạn khác cùng đi hái anh đào.

Mẹ Đường nhìn nó: "Nhớ kỹ lời cha mẹ cháu nói trước khi đi đấy, trước tiên phải làm xong bài tập đã, rồi mới được phép ra ngoài chơi."

"Cháu biết rồi ạ."

Nguyên Khang nhanh nhảu gật đầu.

Về nhà chưa được bao lâu, A Tráng đã chạy tới tìm, cậu kéo Nguyên Khang chạy đến con dốc nhỏ bên ruộng rau, vô cùng tủi thân mà kể cho Nguyên Khang nghe chuyện mình đã bị đánh như thế nào.

Nguyên Khang thở dài một hơi, làm ra vẻ như mình là người lớn rồi vỗ vỗ lên người A Tráng: "Em cũng... thôi, sau này không như thế nữa, về sau em sẽ làm xong bài tập về nhà rồi mới đi chơi."

"Không phải là em đã làm xong rồi sao?"

A Tráng nghi hoặc.

"Viết qua loa, chính là làm cho có lệ, phải viết lại."

Nguyên Khang đau lòng nói.

A Tráng vui vẻ, có chút đắc ý mà chống nạnh nói: "Vậy thì anh không phải lo về chuyện đấy rồi, chữ của anh từ xưa đã không đẹp rồi, cha mẹ anh lại không giỏi nhận mặt chữ, chỉ cần nhìn thấy trong vở có viết thì cho dù anh có viết sạch đẹp hay không, thì cũng coi như là viết xong rồi."

Nghe vậy, khuôn mặt của Nguyên Khang nhất thời tràn ngập sự ngưỡng mộ, khiến cho A Tráng càng thêm đắc ý.

Kết quả giây tiếp theo Nguyên Khang nháy mắt với A Tráng mà A Tráng thì đang thao thao bất tuyệt nói rằng mình đã viết bừa mấy trang bài tập vừa rồi như thế nào, rằng chuyện này vẫn chưa bị cha mẹ phát hiện ra quả là đáng mừng.

Chỉ đến khi lỗ tai bị nhéo một cái thật đau, cậu đảo mắt nhìn, hay thật đấy, mẹ vẫn đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cậu rồi nói: "Hay lắm, con lừa cha mẹ như thế sao? Mẹ thấy tốt nhất con đừng có đi học nữa, cứ ở nhà làm việc như Xuyên Tử đi thôi!"

Nói xong, bèn kéo lấy tai của A Tráng mà dắt đi về phía ruộng, muốn để cậu đi xới đất, để khi mùa tới thì còn gieo ngô.

A Tráng nào dám nói gì, ngoan ngoãn mà đi theo mẹ, chỉ mong sao cho lực nhéo trên tai có thể nhẹ đi một chút.

Nguyên Khang thấy bóng dáng cậu tràn ngập bi thương thì chỉ khẽ vẫy vẫy tay, sau đó nhanh chóng chạy vào nhà, sau khi rửa tay xong thì vội vã chạy lên nhà trên lấy bài tập ra làm.

Anh hai Đường đang chuẩn bị ra ngoài thì nhìn thấy cảnh này, cười tủm tỉm nói: "Sao hôm nay lại tự giác vậy nhỉ?"

Nguyên Khang chính trực nói: "Cháu phải thay đổi triệt để, làm người một lần nữa!"

Lời này làm anh hai Đường nghe xong mà nghẹn lời, người không biết chắc sẽ tưởng là đứa nhóc này đã phạm phải tội lớn tày đình nào mất thôi.

"Vậy cháu làm cho tốt vào, bác ra ngoài đây."

Anh hai Đường vác cuốc lên, đi từng bước lớn ra khỏi sân.

Thằng ba nói phần đất hoang phía tây nhà họ rất thích hợp để trồng cây trà, vậy nên cha Đường mới đi mua rất nhiều hạt giống cây trà từ đội bên cạnh, lúc này anh hai Đường đang định đi sang cùng giúp trồng trà.

Mẹ Đường mới từ nhà bác cả Đường đi ra, thấy Nguyên Khang đang làm bài thì cũng không làm phiền nó, nhận thấy hôm nay trời nắng đẹp, bà bèn mang hết chăn gối trong nhà ra ngoài phơi.

Lúc này, Phong Ngọc Lan cũng đang phơi chăn.

Trong ký túc xá không có sân rộng như ở quê, chỉ có thể phơi trên ban công và bệ cửa sổ mà thôi.

Sau đó thỉnh thoảng lại ra đổi mặt chăn một lần.

Rồi cô đi xếp gọn lại tất cả quần áo mùa đông trong nhà, tiếp theo là lấy hết quần áo của dịp xuân hè ra phơi trên ban công.

Cô rất thích mùi quần áo sau khi được phơi nắng, bởi chúng được thấm đẫm mùi của ánh mặt trời.

Tiếng cửa mở ra khiến Phong Ngọc Lan như tỉnh lại, cô quay lại nhìn, là Đường Minh Sơn đã trở về, anh còn mua một ít đồ ăn.

"Sao anh lại quay về rồi?"

Anh không đi làm sao?

"Không có bệnh nhân, thầy Bạch cho anh nghỉ một hôm."

Đường Minh Sơn vừa cười vừa lấy cá ra: "Trưa sẽ làm cá rán giòn cho em ăn nhé."

"Được ạ." Phong Ngọc Lan ngáp một cái, lười biếng dựa vào ban công: "'Em buồn ngủ quá, em đi ngủ thêm đây."

Vừa nói xong bèn đứng dậy đi vào trong phòng.

Đường Minh Sơn ừ một tiếng rồi đi ướp cá, sau đó lại đun nước giặt quần áo và lau sàn, cuối cùng vẫn còn thừa ít nước, thế là anh bèn lau nốt nền hành lang phía nhà họ ở.

Nhóm người chị dâu La chưa bao giờ thấy người đàn ông nào chịu khó như vậy.

Trong lòng vừa ngưỡng mộ vừa ghen ghét.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-205.html.]

Quay đầu lại nhìn thấy người đàn ông nhà mình mắt không ra mắt, mũi không ra mũi, chỉ có thể nói cho dù không ở nhà ngang thì vẫn có những người bị ảnh hưởng bởi anh.

Đợi đến khi Đường Minh Sơn nấu đồ ăn xong, bèn gọi Phong Ngọc Lan dậy ăn cơm trưa, đã sắp mười hai giờ rưỡi rồi.

Phong Ngọc Lan làm tổ trên giường, nhỏ giọng nói với Đường Minh Sơn lúc này đang vươn tay muốn bế cô lên rằng: "Minh Sơn, buổi chiều anh đi cùng em đến bệnh viện một chuyến nhé."

"Em không thoải mái sao? Mặt em đỏ lắm đấy." Đường Minh Sơn nghe thấy vậy thì lập tức ngồi xuống, sau đó vươn tay đặt lên trên trán của cô.

"Không phải, mặt em đỏ vì mới ngủ thôi." Phong Ngọc Lan thuận thế bắt lấy bàn tay to lớn của anh, đặt lên phần bụng mềm mại của mình, tâm trạng vừa mong chờ vừa ngại ngùng mà nói: "Hình như em có rồi."

Tháng trước bà dì của cô không đến, tháng này đến ngày cũng không thấy có động tĩnh gì, cộng thêm việc khoảng thời gian này cô thường xuyên thấy buồn ngủ, ăn cũng nhiều hơn, cho nên khó tránh khỏi có chút suy tư.

Đường Minh Sơn cứng đờ cả người, lắp bắp nói: "Có, có thai ư?"

"Không chắc nữa, phải đi khám mới biết được." Phong Ngọc Lan ngồi dậy, dựa vào trong lòng Đường Minh Sơn: "Anh cũng đừng quá vui vẻ, nếu như không có vậy thì lại thành thất vọng."

"Không đâu, sức khỏe của em mới là quan trọng."

Đường Minh Sơn ôm lấy cô rồi hôn một cái.

Sau khi ăn cơm xong, Đường Minh Sơn tự thu dọn đồ đạc rồi mới cùng Phong Ngọc Lan đi ra ngoài.

Lúc chờ đợi kết quả, cả Đường Minh Sơn và Phong Ngọc Lan đều rất căng thẳng.

"Kết quả của đồng chí Phong Ngọc Lan."

Có một nữ y tá gọi tên.

Đường Minh Sơn lập tức đứng dậy lấy kết quả trước, nữ y tá trông thấy, vậy mà lại là người nhà của bác sĩ Tiểu Đường nên cũng nhìn Phong Ngọc Lan thêm vài lần, cảm thấy cả hai người đều rất hợp nhau, trai tài gái sắc cả.

"Có rồi."

Nhìn thấy dấu cộng trên tờ giấy, Đường Minh Sơn kích động nhìn về phía Phong Ngọc Lan.

Phong Ngọc Lan đè lại trái tim mình, vậy mà còn bình tĩnh hơn cả Đường Minh Sơn, cô nhận lấy kết quả: "Đi thôi, đi tìm bác sĩ."

Có thai hơn hai tháng, có lẽ là từ trong dịp tết, Đường Minh Sơn cẩn thận đỡ Phong Ngọc Lan về nhà.

Tuy rằng đã nuôi Nguyên Khang, nhưng họ cũng là lần đầu mang thai, nên ăn cái gì, không nên ăn cái gì, nên hạn chế làm gì, cả hai đều không hiểu lắm.

May thay vị bác sĩ đó cũng nhận ra điều này, bà ấy viết xuống những việc trước kia bà từng viết cho con gái của mình ra giấy rồi đưa cho họ, Đường Minh Sơn tỏ ý mình đã chép lại xong những điều này rồi gửi lại cho bà tờ giấy.

"Giai đoạn sau cần vận động nhiều hơn, như vậy khi sinh mới dễ dàng." Khi Đường Minh Sơn nhìn thấy điều cuối cùng này thì hai người cũng đã về đến nhà, anh nói: "Em nghe thấy rồi đấy, không được lười nữa, đến khi đó ngày nào anh cũng sẽ đi bộ cùng với em."

"Em nghe thấy rồi."

Phong Ngọc Lan ăn một miếng hoa quả rồi sờ tay lên phần bụng vẫn còn phẳng lì của mình: "Anh muốn con trai hay con gái?"

"Con gái." Đường Minh Sơn trả lời không hề do dự.

Có con trai dễ sinh lo lắng, càng lớn lại càng nghịch, suy nghĩ lớn nhất của Đường Minh Sơn chính là như vậy, rồi anh lại nghĩ đến Yêu Muội của nhà chị dâu họ, khi nói chuyện vô cùng mềm mại yêu kiều.

Phong Ngọc Lan bật cười: "Em cứ tưởng là anh sẽ nói, chỉ cần là do em sinh thì trai hay gái anh cũng thích hết."

Đại đa số tiểu thuyết đều sẽ viết như vậy đấy.

"Cũng đúng mà." Đường Minh Sơn ôm chặt bờ vai của cô, rồi cũng đặt tay lên trên bụng của cô, nói: "Mấy tháng này, đồng chí A Lan của chúng ta phải chịu vất vả rồi."

"Không vất vả, anh cố gắng kiếm thêm tiền nhuận bút mang về cho em thì em sẽ vô cùng vui vẻ."

Phong Ngọc Lan nghĩ đến khoản tiền tiết kiệm gửi ngân hàng của nhà họ, chưa gì đã cười híp cả mắt.

Hiện giờ trong huyện đã có thêm mấy ngân hàng nữa rồi, bọn họ cũng đem tiền đến gửi tiết kiệm ở đó.

Những người dân bình thường mua được đất trong huyện quả thực rất ít, bởi vì quốc gia đang phát triển, bốn phía đều đang xây dựng, đại đa số đất đều đã được trưng dụng rồi.

Hơn nữa nếu mua nhà chung cư, người mua nhà ở thời này vẫn còn rất ít, nhưng mua nhà ở các tiểu khu thì lại rất nhiều, dù thế cũng không thể đem ra so sánh, đặc biệt là đối với những người được đơn vị phân nhà cho mà nói thì, không cần thiết phải mua.

Nhưng mở một cửa hàng thì có thể.

Phong Ngọc Lan liền nhắc tới chuyện mở cửa hàng, Đường Minh Sơn cũng thảo luận cùng cô.

Trong tay họ có tiền tiết kiệm từ ngân hàng, trừ những số tiền cố định gửi cho người già dưỡng lão và tiền học của con ra, số tiền còn lại đều có thể dùng được.

"Bây giờ em đang có bầu, vậy thì cần tiêu thêm một khoản nữa." Đường Minh Sơn nói.

"Vâng ạ." Cô không phải là nhà sư tu kiểu khổ hạnh, cũng sẽ không bạc đãi chính mình.

Loading...