Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 194

Cập nhật lúc: 2024-08-17 21:48:26
Lượt xem: 87

Nguyên do là có một số phụ huynh bận rộn không kịp nấu cơm, học sinh về nhà cũng không có cơm ăn. Cái này không tính là gì, có mấy giáo viên khi phát hiện học sinh mang theo lương khô khô cằn làm cơm trưa sẽ khó tránh khỏi khó chịu, cho nên mới nhớ tới nhà ăn.

Vốn dĩ trước đây trong trường có một nhà ăn, nhưng mà người làm kia già rồi nên thôi làm, khi đó học sinh cũng không nhiều nên không tiếp tục mở nhà ăn, mọi người về nhà ăn cơm.

Tất cả các giáo viên từ tiểu học, trung học cơ sở và trung học phổ thông tập trung trong một lớp học, thầy Vương đếm từng phiếu bầu trước bảng đen, Phong Ngọc Lan bỏ phiếu tán thành.

Như nói đến các em học sinh học lớp mười hai học tập căng thẳng, lúc ăn cơm buổi trưa có em nhà gần thì còn đỡ, còn nhà xa cũng chỉ mang theo bánh bao hoặc bánh gạo ngọt, đến văn phòng giáo viên rót nước từ phích nước nóng, cứ như vậy mà ăn. Không có một chút dinh dưỡng gì cả.

Cuối cùng với nhiều phiếu bầu, nhà ăn đã được mở cửa trở lại.

Khi mẹ Đường từ quê về đã là nửa tháng sau.

Trong khoảng thời gian này, anh hai Đường có đến đưa đồ ăn một lần, nói là trong nhà bận rộn, trước hết không cần về nhà.

Phong Ngọc Lan biết là họ không muốn để cô về phụ giúp, luôn cảm thấy tay của cô nên để viết chữ chứ không phải trở về làm việc cực nhọc.

Nhưng Phong Ngọc Lan vẫn đưa theo Nguyên Khang ngồi xe của chị dâu Hồng trở về hai lần, giúp đỡ nấu cơm cũng tốt.

Cô cũng tự biết mình làm công việc đồng áng không nhanh nhẹn, còn có thể cản trở cho nên cô chọn giúp nấu cơm.

“Nhà ăn đã mở chưa? Mùi vị thế nào?”

Khi mẹ Đường trở về vào buổi chiều, đã nấu mấy món ăn mà Phong Ngọc Lan yêu thích và đợi họ về nhà ăn cơm tối.

Cũng may giữa trưa Phong Ngọc Lan đã ăn tại nhà ăn, tự nấu ăn vào buổi tối, nếu không mẹ Đường đã làm không công.

Dù sao học sinh lớp mười hai có buổi tự học buổi tối nên tất nhiên nhà ăn có cơm tối.

Nguyên Khang suy nghĩ một chút nói: “Nói như thế nào nhỉ, giống như nhà thím họ ăn tiệc mừng năm mới, mùi vị có chút dầu mỡ, lại không nhìn thấy thịt. Lúc có thịt thì lại hầm trong thức ăn, khi ăn thì không giống như là ăn thịt.”

Thật ra đó chính là mùi vị của cơm tập thể.

Phong Ngọc Lan nghe thấy bật cười: “Con nói vậy thím họ con nếu nghe được sẽ không vui đâu.”

Nguyên Khang nói thím họ, chính là chị dâu họ nhà cậu cả.

“Miêu tả này rất là chính xác.” Mẹ Đường cũng cười: “Sau này bà ở nhà, về nhà ăn cơm, đừng đi nhà ăn, bà nhìn mấy đứa gầy quá.”

“Có sao?”

Nguyên Khang sờ lên mặt mình, Phong Ngọc Lan cũng sờ lên eo của mình.

Họ luôn cảm thấy rằng mình có vẻ béo.

Đồ ăn trong nhà ăn tuy không ngon lắm nhưng có ưu điểm là đông người, ăn cơm rất náo nhiệt, trong lúc không hay không biết sẽ ăn nhiều thêm một bát cơm.

Nhưng mẹ Đường lại không nghĩ như vậy, sau khi Nguyên Khang so sánh cơm ở nhà ăn với hương vị đồ ăn của đứa cháu dâu kia, mẹ Đường liền nghĩ sao có thể bồi bổ sức khỏe cho người nhà?

Vẫn là về nhà ăn món ăn yêu thích mà bà nấu mới tốt.

Để bù đắp cho những ngày bà không có ở đây, sau khi mẹ Đường trở về là thay đổi phương pháp nấu món ăn ngon. Thế là đồng nghiệp của Phong Ngọc Lan nhìn thấy cô mập lên một chút.

Sau khi thầy Thượng Quan nói Phong Ngọc Lan hơi tăng cân, Phong Ngọc Lan sờ lên mặt mình, về nhà tắm rửa phát hiện quần có hơi chật, Phong Ngọc Lan mới biết mình béo thật rồi.

Thế là đêm đó cô chỉ ăn một bát cơm khiến mẹ Đường và Nguyên Khang đều lo lắng.

“Mẹ có chỗ nào không khỏe sao?”

Nguyên Khang lo lắng nhìn cô hỏi.

“Không có.”

Phong Ngọc Lan cố gắng ăn thêm đồ ăn, không ăn thêm cơm, nghe vậy còn ăn rau diếp trộn.

“Thêm một bát cơm nữa?”

Mẹ Đường đang muốn thêm cơm cho cô, Phong Ngọc Lan vội vàng ôm bát vào trong n.g.ự.c mình: “Không ăn, không ăn, con ăn nhiều thức ăn một chút là được.”

Nguyên Khang tỏ vẻ khó hiểu, ngược lại mẹ Đường thường xuyên ở cùng một chỗ với người nhà của giáo viên, hiểu ra: “Con gầy như vậy, cũng đừng học người ta giảm béo.”

“Con không học theo, ăn một bát cơm lớn như vậy, con vẫn còn đang ăn.” Phong Ngọc Lan hơi đỏ mặt.

“Vậy con ăn nhiều thức ăn một chút.” Biết các cô gái tuổi này đều thích chưng diện nhưng mẹ Đường cảm thấy càng béo mới càng đẹp.

Nhưng bà cũng không cấm cản con dâu, dù sao người trẻ tuổi cũng suy nghĩ khác với người già, bà cũng không phải là một bà mẹ chồng thích kiểm soát con dâu.

Kết quả là Phong Ngọc Lan phát hiện mẹ Đường không ép cô ăn cơm, nhưng lượng thức ăn so với lúc trước lại nhiều hơn, mà bởi vì cô ăn ít hơn một bát cơm liền bị mẹ Đường giao cho trách nhiệm: ăn hết thức ăn.

Thế là cũng không có bởi vì ăn ít một bát cơm mà gầy, ngược lại Phong Ngọc Lan lại béo lên, véo thịt trên cánh tay, vẫn quyết định ăn thêm một bát cơm.

Sau khi Tống Chi biết được việc này, cười một cách khoa trương, Tiểu Diệp Tử bên cạnh cũng bắt chước mẹ cậu bé cười khiến Phong Ngọc Lan không nhịn được cũng cười theo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-194.html.]

Hồng Kiến Quân đang bận rộn trong bếp, nghe thấy tiếng cười trong phòng chính cũng không nhịn được cong môi cười.

Hôm nay Nguyên Khang hẹn mấy bạn học chơi bóng rổ, lúc này đang ở sân trường chơi vui vẻ, cho nên không qua đây cùng cô.

Mà mẹ Đường hẹn đi dạo phố cùng với thím Trương, vì vậy chỉ có một mình Phong Ngọc Lan đến thăm.

“Em thấy chị không cần phải giảm cân, chị vẫn thuộc về hơi gầy.” Tống Chi liếc nhìn vòng eo thon thả của Phong Ngọc Lan cùng nơi nào đó phồng lên.

Phong Ngọc Lan chú ý đến ánh mắt của cô ấy, nhanh chóng lườm cô ấy một cái: “Cô nhìn ở đâu!”

“Hì, hì.” Tống Chi không có chút ngượng ngùng nào, ngược lại còn lại gần nhỏ giọng hỏi: “Em nhớ lúc mới quen chị không có như thế… Chị ăn cái gì đó?”

Sau khi sinh Tiểu Diệp Tử, cô ấy mới có chút biến đổi, nhưng Phong Ngọc Lan còn chưa sinh con.

“Tôi chỉ ăn ngũ cốc hoa màu.” Phong Ngọc Lan đỏ mặt đẩy cô ấy ra.

Tống Chi sờ sờ cằm: “Gần đây khẩu vị của chị thế nào?”

“Rất tốt.”

Phong Ngọc Lan trả lời.

“Vậy chị có thích ăn chua? Hoặc là cay, hương vị nặng một chút?”

Phong Ngọc Lan nghe ra là lạ: “Cô không phải nói tôi có đấy chứ?”

Tống Chi gật đầu, bộ dạng người từng trải: “Chị không thể do ăn một chút đồ ăn ở nhà ăn mà tăng cân được.”

“Không có, tôi đã đi kiểm tra sức khỏe.” Phong Ngọc Lan lại đỏ mặt: “Bác sĩ nói tôi chỉ mập thôi.”

Hơn nữa, Đường Minh Sơn đã đi được mấy tháng, nếu cô đột nhiên có thì đầu của Đường Minh Sơn sẽ xanh um.

Tống Chi nghe vậy tỏ ra tiếc nuối, thấy vậy khóe miệng Phong Ngọc Lan giật giật, dứt khoát ôm Tiểu Diệp Tử vào lòng hôn một cái.

Tiểu Diệp Tử lấy tay ôm lấy mặt của cô, mím môi cúi xuống hôn lên mặt cô mấy cái.

Chọc cho Phong Ngọc Lan ôm đứa trẻ chặt hơn: “Thật đáng yêu.”

Khi cô đang bị bé con hấp dẫn, Đường Minh Sơn đang ở trong phòng phẫu thuật thực hiện nối xương người. Nửa học kỳ này, anh được phân công đến một bệnh viện để thực tập, nếu gặp chuyện nhỏ, bác sĩ hướng dẫn sẽ không ngần ngại để anh làm. Đây là do vận may của Đường Minh Sơn tốt, gặp một người thầy tốt bụng.

Các bạn của anh thì không được may mắn như vậy, sau khi tan sở, bọn họ tìm một chỗ để ăn tối. Đường Minh Sơn nghe một số bạn học nói về thầy hướng dẫn của mình, thật là giày vò người khác.

“Tôi chỉ được phân loại tài liệu, còn những cái khác không được đụng vào, thật là nghẹn c.h.ế.t mà!”

“Còn tôi thì sao? Sắp xếp tôi và y tá thực tập cùng phát tài liệu và biểu mẫu khắp nơi. Nhìn xem hai cái chân của tôi đều sưng lên rồi đó?”

Một người bạn học duỗi đôi chân dài của mình ra cho bọn người Đường Minh Sơn nhìn.

“Tôi thì giống như người trong suốt.” Bạn học ngồi kế bên Đường Minh Sơn yếu ớt nói: “Thầy hướng dẫn của tôi thà sai chị y tá chứ không thèm để ý đến tôi.”

“Thật khó quá.”

Mấy người trăm miệng một lời, Đường Minh Sơn thì ngược lại có chút lúng túng, do anh không gặp những phiền phức đó, hơn nữa anh càng ngày càng thành thạo tiểu phẫu.

Đúng lúc này phục vụ mang thức ăn lên, Đường Minh Sơn an ủi mọi người nói: “Bữa ăn này để tôi mời các cậu.”

“Anh em tốt.”

“Tôi bỗng nhiên cảm thấy chân của mình đã hoạt động trở lại.”

“Ngày mai tôi sẽ chủ động xin thầy hướng dẫn việc để làm!”

Trong lúc nhất thời mấy người lưng hết đau, chân hết mỏi, ăn cơm khí thế.

Đường Minh Sơn thấy vậy bật cười, bỗng nhiên nhớ đến Phong Ngọc Lan bọn họ, còn hơn hai tháng nữa anh có thể trở về huyện.

Nghĩ đến đây, Đường Minh Sơn cũng có tinh thần hơn.

Bởi vì sau này sẽ có ít cơ hội đến thành phố hơn, cho nên khi rảnh rỗi Đường Minh Sơn sẽ đến thăm cậu Lưu.

Mà cuối cùng chú út Lâm cũng muốn tổ chức đám cưới, Đường Minh Sơn đã viết một bức thư cho Phong Ngọc Lan. Phong Ngọc Lan nhanh chóng hồi âm, bên trong còn có một bức thư Nguyên Khang gửi cho Vĩnh Bình.

Chú út Lâm trông vô cùng rạng rỡ, Đường Minh Sơn còn nhìn thấy anh cả Lâm, hai người trạc tuổi nhau nhưng anh cả Lâm hơn tháng, cho nên Đường Minh Sơn theo chú út Lâm gọi cậu ấy một tiếng anh.

Vài năm trở lại đây, thanh niên trí thức có thể trở lại thành phố vì nhiều lý do, cũng không phải chỉ có một con đường thi đại học.

Hầu hết các thanh niên trí thức không lập gia đình ở nông thôn đều lựa chọn trở lại thành phố.

Anh cả Lâm chính là một trong số đó, cậu ấy cũng là một người lập dị, cậu ấy đã thi vào đại học nhiều lần và lần nào cũng đậu, chỉ là không đi học, làm cho thím Lâm rất là tức giận.

Hết lần này đến lần khác người này cứng đầu giống như trâu, không thể khuyên được.

Mắt thấy đã gần đến tháng sáu, anh cả Lâm lại chuẩn bị thi đại học, lần này cậu ấy thi đậu sẽ thật sự đi học.

Loading...