Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 193

Cập nhật lúc: 2024-08-17 21:47:56
Lượt xem: 80

Phong Ngọc Lan cũng không nhàn rỗi, cô cùng giúp đỡ dọn dẹp, cô vẫn khá ổn, dù sao cũng là học sinh trung học, đều là những đứa trẻ gần như đã trưởng thành, bọn chúng rất tự lập cũng như chú ý an toàn. Trường tiểu học bên kia mới là thê thảm.

Lúc ăn trưa, hai người Phong Ngọc Lan vô cùng sửng sốt khi nghe Nguyên Khang nói về tình hình quét dọn vệ sinh của lớp nó.

“Mã Đại Tài được phân công nhổ cỏ phía sau, nhưng cậu ấy lại dò dẫm sang lớp bên cạnh để giúp anh trai của mình. Khi tổ trưởng đi kiểm tra phát hiện ra cỏ dại vẫn chưa được nhổ, thật là đáng giận mà.”

Nguyên Khang là lớp phó học tập, cậu nhóc thấy tổ trưởng tức giận đến phát khóc liền tổ chức huy động mọi người đi dọn dẹp cỏ dại.

“Bà nhớ bạn tổ trưởng kia là một cô gái nhỏ phải không?”

Mẹ Đường đột nhiên hỏi.

Nguyên Khang đang uống một ngụm canh trứng gà, nghe vậy gật đầu: “Đúng vậy, con thấy bạn ấy khóc, sợ không thu dọn xong cậu ấy lại khóc nữa cho nên vội vàng tìm người đến dọn phụ.”

Nghe vậy, mẹ Đường nhìn Phong Ngọc Lan mỉm cười: “Mẹ nghe cô giáo của Nguyên Khang nói đứa trẻ này rất có duyên với bạn khác giới.”

Phong Ngọc Lan mỉm cười nhìn Nguyên Khang, đứa nhỏ này đã giảm béo rất nhiều, chính là một cậu bé đẹp trai.

Nguyên Khang bị hai người nhìn đến mặt đỏ lên, vội vàng đặt bát canh xuống: “Con, con chỉ sợ con gái khóc, hai người không biết, trong lớp chúng con có bạn học nữ kia khóc đến ba tiết học mà còn chưa ngừng, rất đáng sợ.”

“Mẹ biết, ngồi cùng bàn với con mà, cô giáo con còn kêu con an ủi nữ sinh đó, cuối cùng con càng an ủi, cô bé càng khóc dữ hơn.”

Phong Ngọc Lan nói khiến khuôn mặt của Nguyên Khang càng đỏ hơn.

Nguyên nhân là do cô bé kia cãi nhau với người khác, người đó đã tấn công mái tóc xoăn tự nhiên của cô bé. Lúc Nguyên Khang an ủi đối phương, miệng không ngừng nhắc tới mái tóc xoăn nhỏ của người ta khiến cho cô bé càng khóc dữ dội hơn.

“Mẹ!”

Nguyên Khang nũng nịu hét lên.

Mẹ Đường sau khi trêu chọc không được, bà lấy cho nó đôi đũa: “Mau ăn cơm đi, không phải nói buổi chiều còn phải nhổ cỏ ở sân chơi sao?”

Nguyên Khang lẩm bẩm một tiếng, thành thật ăn cơm.

Sân chơi của trường rất lớn, không nói đến sân chơi mà khu đất ở phía sau trường cũng rất rộng. Vì mục đích mở rộng trường sau này nên không có công trình kiến trúc nào trên khu đất đó.

Những học sinh cần phải dọn cỏ, nhưng nhiệm vụ này giao cho học sinh trung học phổ thông. Dù sao học sinh tiểu học và trung học cơ sở không dùng cuốc nhanh nhẹn bằng.

Vào tuần khai giảng đầu tiên của năm học, Phong Ngọc Lan không về quê với mẹ Đường, do vào buổi sáng cuối tuần còn có cuộc họp. Sau khi họp xong, Tống Chi đến tìm Phong Ngọc Lan ra ngoài dạo phố.

Thế là hai người ra ngoài ăn một tô mì, sau đó bắt đầu đi dạo xung quanh.

Hiện tại ở huyện cũng không còn đìu hiu như mấy năm trước, bán rất nhiều quần áo và giày dép, những ngôi nhà được xây dựng khắp nơi, đường phố cũng được sửa sang khang trang, thỉnh thoảng có một chiếc ô tô nhỏ lướt qua trên đường.

Cũng có nhiều người đi xe đạp nhưng càng nhiều hơn là người đi bộ.

Tống Chi ra ngoài vì muốn mua vài bộ quần áo rộng hơn, do bụng bầu đã lộ ra ngoài, hơn nữa quần áo cô ấy từng mặc khi mang thai Tiểu Diệp Tử đã được cô ấy thay cho đứa trẻ từ lâu.

Tiểu Diệp Tử hiện đang ở trường mẫu giáo trong đội vận chuyển cho nên Tống Chi cũng rất thoải mái.

Hai người nhìn chỗ này đi dạo chỗ kia, mặc dù không mua nhiều đồ nhưng tâm tình vẫn rất tốt.

“Chị Phong, chị xem đôi giày nhỏ này, làm rất đẹp.” Tống Chi cầm lấy một đôi giày trẻ em, hai mắt sáng lấp lánh kêu Phong Ngọc Lan qua nhìn.

Phong Ngọc Lan đang xem giày Nguyên Khang có thể đi, nghe vậy liền cầm lấy đôi giày nhìn thử, đúng là cảm thấy không tệ.

“Bà chủ, cái này bán thế nào?” Cô hỏi.

Bà chủ là một phụ nữ trung niên, đối phương mỉm cười đi tới: “Không đắt, hai đồng một đôi.”

Thực sự không đắt, Tống Chi sờ vào đôi giày nhỏ, lại chọn một đôi khác cho Tiểu Diệp Tử mang.

“Hai đôi có thể rẻ hơn không?”

“Không rẻ hơn được đâu, tôi đây là buôn bán nhỏ, đều không kiếm tiền lời nhiều từ chỗ các cô.”

Bà chủ tỏ vẻ khó xử.

Phong Ngọc Lan đưa đôi giày đã chọn ra: “Hai người chúng tôi không chỉ mua ba đôi đâu, sau này chúng tôi muốn mua giày sẽ lại đến chỗ bà chủ.”

“Đúng vậy, để rẻ hơn một chút đi!” Tống Chi cũng nói theo.

Bà chủ “ây da” một tiếng, giống như là bà ấy thua thiệt lớn: “Được rồi, được rồi, xem thành ý của hai người, sau này nhớ thường xuyên đến đây.”

Vừa nói chuyện, bà chủ vừa nhanh chóng xếp gọn đôi giày mà hai người muốn mua đưa cho bọn họ, lúc trả tiền thì trực tiếp bớt số tiền lẻ cho các cô, cũng không tệ.

Chị dâu Triệu cũng đang xem giày ở đây, nhưng cô ấy đứng ở hàng trưng bày ngoài cửa, không đi vào, càng vào trong thì giày càng đắt.

Cô ấy nghe thấy giọng của Phong Ngọc Lan còn cảm thấy có chút xấu hổ, sợ đối phương trông thấy cô ấy mua hàng rẻ tiền, đang định đi vào bên trong thì nghe thấy Phong Ngọc Lan và Tống Chi đang cò kè mặc cả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-193.html.]

Trong lúc nhất thời, chị dâu Triệu dừng chân lại.

Nhìn người ta có tiền như vậy mà còn mặc cả thì cô ấy có gì mà xấu hổ.

Nghĩ đến những lời Triệu Thiên trách mắng mình, chị dâu Triệu đỏ mặt lên, lập tức chọn hai đôi giày cho Niếp Niếp mang, sau đó đi vào tính tiền.

Sau khi Tống Chi nhìn thấy cô ấy, nhỏ giọng nói với Phong Ngọc Lan: “Nhìn này, người quen.”

Phong Ngọc Lan quay đầu lại nhìn, tình cờ bắt gặp ánh mắt của chị dâu Triệu, cô cười chào hỏi: “Chị dâu Triệu.”

“À, thật là trùng hợp.”

Chị dâu Triệu cũng mỉm cười.

Tống Chi kéo Phong Ngọc Lan chuẩn bị rời đi: “Chị dâu Triệu cứ từ từ lựa, chúng em đi trước.”

“Được.”

Chị dâu Triệu nghe vậy gật đầu.

Tống Chi cùng Phong Ngọc Lan rời khỏi cửa hàng giày lại đi vào một cửa hàng bán quần áo trẻ con. Tống Chi nhỏ giọng nói: “Em còn nhớ đôi mắt đỏ hoe của chị ấy lúc trước, ít tiếp xúc với chị ấy.”

“Tôi biết rồi, nhìn xem bộ quần áo này thế nào?”

Phong Ngọc Lan sờ vào quần áo của trẻ em, chỉ cảm thấy những bộ quần áo nhỏ này thật tinh tế và đẹp mắt.

Cả hai vui vẻ tiếp tục dạo phố.

Lúc chị dâu Triệu về nhà sau khi mua đồ xong, có người đang rửa rau ở bồn nước, nhìn thấy cô ấy trở về cũng nhiệt tình chào hỏi.

Nhưng những người này không phải là những hộ gia đình mà lúc Phong Ngọc Lan ở đó nữa.

Trên tầng năm, chỉ có gia đình chị dâu Triệu là hộ gia đình cũ, còn lại là những gia đình sau này mới chuyển đến.

Chị dâu Triệu cất đồ đạc đi, nghe thấy sát vách chính là nhà của Phong Ngọc Lan lúc trước ở truyền đến tiếng cãi nhau của hai đứa bé.

Sau khi mẹ Đường chuyển đi liền có người khác chuyển đến, hai đứa trẻ quậy phá ầm ĩ. Không chỉ có nhà của chị dâu Triệu cảm thấy bực bội mà cả gia đình sống ở tầng dưới cũng thường xuyên lên cãi nhau với cha mẹ của hai đứa trẻ.

Thậm chí có lúc còn nhắc đến lúc mẹ Đường bọn họ sống ở đây với Nguyên Khang nhưng không hề có tiếng ồn ào nào.

Triệu Thiên trở về cùng với Niếp Niếp và con trai nhỏ Nữu Nữu, thấy chị dâu Triệu ngồi ở cửa ra vào thất thần.

Cày bừa vụ xuân ở quê rất là bận rộn, mẹ Đường suy nghĩ kỹ quyết định ở lại quê một thời gian giúp nấu cơm đưa cơm.

Cho nên chạng vạng tối anh hai Đường không chỉ đưa Nguyên Khang đến mà còn đem một chút rau cải và trứng gà qua.

“… Mẹ kêu anh nói với em như vậy.”

Anh hai Đường nói lại lời của mẹ Đường với Phong Ngọc Lan.

Phong Ngọc Lan cười gật đầu: “Trong nhà bận bịu, em cũng không giúp được gì, anh hai mang những thứ này về đi.”

Lúc dạo phố cùng với Tống Chi, Phong Ngọc Lan nhớ lại trong nhà bận rộn những ngày này, cho nên đã mua rất nhiều bột mì và bột ngô.

Cô không thể tự mang về, vẫn là nhờ người vận chuyển giúp đỡ đưa tới.

“Nhiều như vậy?”

Anh hai Đường đi vào nhà chính nhìn thử, người thật khỏe, cũng khoảng hai trăm cân nhỉ?

“Mua càng nhiều giá càng rẻ, em để lại mấy chục cân, còn lại anh hai mang về nhà cho người trong nhà bồi bổ sức khỏe.”

Phong Ngọc Lan đặt đồ đạc lên xe bò giúp anh hai Đường. Anh hai Đường sờ lên đầu Nguyên Khang, vẫy tay với Phong Ngọc Lan , đánh xe bò trở về đội sản xuất.

“Nguyên Khang, thử đôi giày này xem.”

Trở lại ký túc xá, Phong Ngọc Lan lấy đôi giày đã mua cho Nguyên Khang thử.

Sau khi mang giày vào, Nguyên Khang đi trong hành lang nhảy nhót hai lần, quay lại vui vẻ nói: “Vừa vặn, khác với đôi cha mua cho con, to đến mức hiện tại con đi còn không vừa chân.”

Phong Ngọc Lan bật cười: “Thật ra mẹ cũng mua lớn hơn một số, nhưng mà bên dưới có lớp lót, con lại mang tất cho nên mới vừa chân.”

“Vậy cũng tốt.”

Sau khi Nguyên Khang cởi ra, nó xem như là báu vật mà sờ lên, rồi đặt nó vào tủ giày.

Thật ra Nguyên Khang có rất nhiều giày và quần áo trong lớp, người nhà yêu thương nó, Nguyên Khang luôn ghi nhớ trong lòng.

Mẹ Đường không ở nhà, vì vậy Phong Ngọc Lan phải nấu cơm. Cũng may là chỉ có hai người ăn, lại thêm anh hai Đường đưa tới rất nhiều đồ ăn nên Phong Ngọc Lan cũng không cần đi mua đồ ăn. Nếu muốn ăn thịt, buổi sáng thì không có thịt ngon, nhưng có một người bán cá đối diện trường học, có thể mua cá về nấu ăn.

Thế nhưng trong mấy ngày nay, bỗng nhiên có giáo viên đề xuất thành lập nhà ăn trong trường học.

Loading...