Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 192
Cập nhật lúc: 2024-08-17 21:46:50
Lượt xem: 81
Xuân Phân ôm lấy đứa trẻ mắng Đường Văn Cường vài câu. Chú ba Đường thấy vậy cũng tức giận, liền cầm kẹp gắp than đuổi theo.
Hiếm khi thấy cảnh ba người cha đánh ba người con trai. Bác cả gái cùng Phong Ngọc Lan bọn họ ở một bên vừa ăn hạt dưa vừa cười xem.
Nếu không phải sợ thức ăn nguội, bác cả gái cũng không muốn gọi ngừng.
Vẫn là phong tục cũ, trước tiên dâng hương kính rượu tổ tiên, sau đó mới phân phát đồ ăn cho con cháu trong nhà, cầu mong tổ tiên phù hộ cho họ khỏe mạnh.
Nguyên Khang đang ngồi bên cạnh Phong Ngọc Lan, cậu nhóc đã không còn là một đứa trẻ cần được đút ăn nữa. Yêu Muội đang ngồi cạnh cậu nhóc, Nguyên Khang không chỉ tự ăn mà còn gắp thức ăn cho Yêu Muội nữa, thỉnh thoảng còn lau miệng cho cô bé.
A Tráng ngồi một bên thấy Yêu Muội được Nguyên Khang chăm sóc, đương nhiên không muốn quấy rầy.
Sau khi ăn cơm xong, bọn trẻ chơi ngoài sân, người lớn thì ngồi nói cười rôm rả.
Năm nay, Phong Ngọc Lan đi theo những trưởng bối, nghe lão nhân nói thật nhiều chuyện đã xảy ra trong quá khứ, trong đó có cả chuyện của bà tổ.
Hôm sau, vợ chồng Phong Ngọc Lan mang đồ ăn và rượu đến nhà bà tổ để cúng bái.
Sau khi quét dọn tuyết xong, nhang nến cũng đã đốt hết, hai người Phong Ngọc Lan khóa cửa và rời khỏi nhà bà tổ.
Lúc họ về đến nhà thấy chị cả Đường và anh rể cả đã đưa ba đứa con của họ đến chúc Tết.
Ba đứa trẻ này đều rất xinh, lần lượt đến trước mặt Phong Ngọc Lan gọi mợ ba làm cho Phong Ngọc Lan thích đến ứ chịu được rồi, xoa đầu từng đứa một.
Sau đó mới để bọn chúng đi theo Nguyên Khang và A Tráng ra ngoài chơi.
Chị cả Đường nhìn khuôn mặt hồng hào của cô, vừa nhìn liền biết cuộc sống tốt đẹp. Cô ấy nắm lấy tay Phong Ngọc Lan kể nhiều điều thú vị đã xảy ra với cô ấy.
Hôm nay chị dâu hai và anh hai Đường về nhà mẹ đẻ ăn Tết nên không có ở nhà.
Biết chị cả Đường bọn họ đến, vợ chồng Đường Văn Tuệ cũng đến chúc mừng năm mới, khiến không khí trở nên náo nhiệt hơn.
Ăn cơm xong, cả nhóm ngồi bên đống lửa, chị cả Đường nhỏ giọng nhắc đến con gái lớn nhà chú ba Đường, Đường Văn Lan.
Nói về Đường Văn Lan, cô ấy và Đường Văn Cường có tính cách hoàn toàn khác nhau. Đường Văn Lan rất trầm tính, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ, nhưng làm việc lại nhanh nhẹn giống thím ba Đường.
Nhà chồng cô ấy cách công xã không xa, họ Lữ, chồng cô ấy tên Lữ Thành Văn. Hai vợ chồng sinh được một trai một gái, cuộc sống trôi qua khá tốt.
Nhưng năm ngoái, Lữ Thành Văn không cẩn thận bị thương ở chân, thành người què, tính tình cũng thay đổi, trở nên cáu gắt.
Không ít lần cãi vã với Đường Văn Lan, thậm chí đánh nhau.
Đường Văn Lan vẫn còn có thể chịu đựng được, cô ấy không quay về nhà mẹ đẻ để tố cáo mà một lòng một dạ dạy dỗ con cái và làm công việc của mình.
“Khi nãy lúc chị đến nhà thím ba để chúc tết, chị nghe thím ba nói năm nay Văn Lan mang theo con của em ấy đến chúc tết một mình sao?”
“Vâng, chị ấy còn chưa đi, lúc chị đi thì chị ấy vừa dẫn bọn trẻ đi dạo.”
Phong Ngọc Lan trả lời.
Chị cả Đường tặc lưỡi: “Những năm trước đều là cả hai vợ chồng cùng về, năm nay xảy ra chuyện gì?”
“Còn không phải bởi vì bị thương ở chân, nó thậm chí còn không muốn ra ngoài.” Cha Đường nói.
“Vì chuyện này mà anh ấy không muốn ra ngoài?”
Anh rể cả ngạc nhiên.
“Một người đang yên đang lành tự nhiên bị thương ở chân, trở thành người què, nhất định sẽ không chấp nhận được ngay.”
Mẹ Đường nói.
“Cũng đúng, nhưng nói cho cùng muốn tiếp tục sống thì vẫn phải vượt qua ngày hôm nay, không thể chỉ vì chuyện này mà…”
Anh rể cả lắc đầu.
“Chị cũng nghe nói tính tình Văn Lan thay đổi rất nhiều, thường xuyên mắng chửi người khác, lần này không phải cũng cãi nhau sao?”
Chị cả Đường nhíu mày.
“Chị cũng đã hỏi qua thím ba của các em, thím ấy nói con rể không muốn ra ngoài ăn tết, đến tháng chạp cũng không ra ngoài sân.”
Lời này khiến cho tất cả mọi người thở dài, dù sao năm ngoái lúc đến chúc tết, đi đứng vẫn ổn, năm nay…
Cũng không có gì lạ khi bên kia không muốn ra ngoài.
Đang nói, Đường Văn Lan cùng Xuân Phân đã đưa bọn trẻ đến thăm.
Đường Minh Sơn đi chuyển mấy cái ghế tới, lúc này xung quanh đống lửa đã chật cứng người.
Cũng càng náo nhiệt.
Đường Văn Lan nói chuyện nhẹ nhàng khiến cho người ta thấy rất có cảm tình.
Sau khi các trưởng bối rời đi, trong phòng đều là những người cùng trang lứa, chị cả Đường lo lắng nhìn Đường Văn Lan: “Văn Lan, em nói thật đi, gần đây em thế nào?”
Đường Văn Lan nghe vậy im lặng một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-192.html.]
“Cũng ổn, bởi vì chân của anh ấy nên tính tình trở nên cáu kỉnh chút, gần đây anh ấy không thích nói chuyện, cũng không thích ra ngoài. Lúc đầu nói chúng em cùng về chúc tết, nhưng hôm sau anh ấy đã đổi ý, cho dù là nhà cô ruột của anh ấy mà anh ấy cũng không muốn đi.”
“Cha mẹ chồng của em cũng rất tức giận, mắng anh ấy một trận. Kết quả là anh ấy vào nhà không ra ngoài nữa. Em thấy cũng không còn sớm nên không dây dưa cùng với anh ấy nữa, đưa bọn nhỏ về chúc tết trước.”
Mọi người sau khi nghe xong lại là thở dài.
Sau khi nghĩ một hồi, Đường Minh Sơn nói với Đường Văn Lan: “Em biết một nhà máy sản xuất đồ chơi, họ có nhận công nhân khuyết tật, đãi ngộ cũng không tệ, nếu được năm sau anh rể đi cùng em đến nhà máy sản xuất đồ chơi đó xem? Nếu có thể ở lại làm việc thì có thể nuôi gia đình, nói không chừng tâm trạng cũng tốt hơn nhiều.”
Đường Văn Lan kích động nói: “Anh ấy cũng là vì thấy mình tàn tật, không làm được cái gì để sống cho nên mới chán nản. Nếu thật sự có thể ở lại làm việc, anh ấy nhất định sẽ rất vui!”
“Thì ra là như vậy,” Anh rể cả gật đầu: “Anh còn tưởng là vì em ấy cảm thấy chân xảy ra vấn đề, ngại ánh mắt mọi người nhìn mình cho nên mới thay đổi tính tình, không đi ra ngoài nữa, hóa ra là…”
“Thực ra có hai lý do.” Đường Văn Lan lau nước mắt: “Anh ấy còn nói liên lụy em, muốn em và anh ấy ly hôn, em đã tát anh ấy ngay tại chỗ.”
Chị cả Đường và Xuân Phân hỏi.
“Em ấy nói thế nào?”
“Anh ấy có khóc không?”
Những lời này của Xuân Phân khiến mọi người bật cười, Đường Văn Lan cũng cười theo, cô ấy mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Khóc thì không khóc, chỉ là im lặng không nói lời nào, đến cơm tối cũng không ăn.”
Nhưng mà cuối cùng cũng không có đề cập đến vấn đề đó lần nào nữa.
Đường Văn Lan đến cơm tối cũng chưa ăn, đưa bọn nhỏ về nhà liền kể cho Lữ Thành Văn nghe về nhà máy sản xuất đồ chơi. Không nói đến phản ứng của anh ấy, cha mẹ chồng cũng vừa mừng vừa lo.
“Minh Sơn nhà con là người làm việc lớn, lời nói của nó nhất định là thật! Thành Văn à, con đi thử xem?”
“Đúng vậy, người ta là sinh viên đại học, cho nên nhìn xa hơn chúng ta.”
Đôi mắt Lữ Thành Văn cũng hơi sáng lên: “Con đi!”
Có lẽ cảm thấy hôm trước mình cấp bậc lễ nghĩa chưa chu toàn, nên hôm sau cùng Đường Văn Lan đến nhà họ Đường. Bởi vì hôm qua Đường Văn Lan đã tặng quà cho ba nhà, nên lần này đến họ mang theo quýt.
Đường Minh Sơn trò chuyện với Lữ Thành Văn nửa tiếng, bọn người Phong Ngọc Lan còn giữ hai vợ chồng họ lại ăn cơm trưa.
Lúc Lữ Thành Văn rời đi cũng không còn sa sút tinh thần nữa, trông có sức sống hơn nhiều.
Sau đó, chú ba Đường cùng thím ba Đường đã rưng rưng nước mắt đến cửa nói lời cảm ơn, làm Đường Minh Sơn bị dọa sợ, cố gắng an ủi.
Thím ba Đường đến còn nói một việc là Kiều Tư Vũ cũng đã trở về ăn tết rồi, nhưng cũng không ở được mấy ngày liền đi.
Nguyên Khang đang ôm cam chuẩn bị đi vào nhà bếp, ai biết vừa tới cửa đã nghe lời của thím ba Đường nói. Nó khựng lại, sau đó xoay người đi vào nhà bếp, gọt cam xong, lúc chuẩn bị mang lên nhà bếp, nó nhìn thấy cha Đường đang đứng phía sau mỉm cười.
Cũng không biết đứng đó bao lâu.
Nguyên Khang giật mình: “Ông nội, ông đến đây lúc nào thế?”
“Lúc cháu đang gọt vỏ cam.”
Cha Đường ngồi xuống: “Cháu có nghe thấy bà ba nói gì không?”
Nguyên Khang ném tất cả vỏ cam vào sọt rác, gật đầu nói: “Cháu có nghe thấy, nói mẹ cháu có quay về ăn tết, nhưng mà lại đi rồi.”
“Trong lòng khó chịu?”
“Cũng không phải không vui, cháu chỉ cảm thấy người kia thật sự kỳ quái.” Nguyên Khang quay đầu nói với cha Đường: “Bà ấy nói yêu cháu, nhưng tại sao những gì bà ấy làm lại không có liên quan gì đến cháu?”
Quay trở về cũng không đến gặp nó.
Cha Đường sờ sờ của nó: “Vậy cháu giận không?”
“Không giận.” Nguyên Khang ngượng ngùng gãi đầu: “Ông nội, cháu đối với bà ấy… hình như không có tình cảm gì, chỉ là cảm thấy hơi bối rối mà thôi.”
Cha Đường cười nói: “Chờ cháu lớn lên sẽ hiểu, hiện tại đừng nghĩ nhiều như vậy, chăm chỉ đọc sách, sau này trở thành bác sĩ.”
“Dạ.”
Nguyên Khang gật đầu thật mạnh.
Khi nó mang những quả cam đã lột vỏ đến nhà bếp, hai người nhà chú ba Đường đã rời đi, Phong Ngọc Lan vẫy tay với Nguyên Khang, nó ngồi xuống.
“Tại sao vừa rồi không vào?”
Cô cũng nhìn thấy quần áo của Nguyên Khang thoáng qua ở cửa ra vào.
Nguyên Khang đỏ mặt nói: “Con vào cũng không biết nói cái gì.”
“Đây là sao?” Đường Minh Sơn đem khoai tây nướng ra: “Thoải mái đối mặt, cũng không phải việc gì không thể lộ ra ngoài. Cô ta không đến thăm con thì không đến, cuộc sống của chúng ta không phải cũng vẫn vậy sao?”
“Dạ vâng.” Nguyên Khang gật đầu, sau đó lấy cam chia cho mọi người ăn.
Sau ngày mười lăm, Đường Minh Sơn đưa Đường Văn Tuệ và Lữ Thành Văn đến thành phố.
Còn Phong Ngọc Lan cùng với Nguyên Khang và mẹ Đường trở về ký túc xá. Ngày hôm sau trường học sẽ khai giảng, cô hôm nay có một cuộc họp ở trường.
Một kỳ nghỉ đông đã trôi qua, ngày đầu tiên học sinh đến trường, việc thứ nhất cần làm là điểm danh, việc thứ hai phải làm là quét dọn vệ sinh, lau bàn, nhổ cỏ, có thể nói là cực kỳ bận rộn.