Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 189
Cập nhật lúc: 2024-08-17 16:38:59
Lượt xem: 99
Quả nhiên chưa tới mười một giờ, anh hai Đường mang theo đồ, chị dâu hai Đường và cha Đường tới.
“Biết hôm nay mọi người không thể về nhà, chúng tôi qua đây ăn cơm trưa với mọi người đây.”
Cha Đường cười tủm tỉm, đặt đồ ăn và trứng gà đất mang tới nhà xuống.
Chị dâu hai Đường bưng một cái chậu inox có nắp gỗ ra từ phía dưới gùi, mở nắp gỗ ra nhìn, bên trong là cháo Lạp Bát.
“Sáng sớm hôm nay con mới nấu đấy ạ.”
“Được được được.”
Mẹ Đường khen chị dâu hai Đường, khen đến mức khiến cho đối phương đỏ bừng cả mặt, hai tay chống nạnh đắc ý không thôi.
Giữa trưa Phong Ngọc Lan và Nguyên Khang về nhà, chỉ thấy trong nhà rất náo nhiệt, trong lúc nhất thời nhà họ rộn ràng không thôi.
Chị dâu Trần và chị dâu La nghe thấy tiếng động ở phòng số tám bên kia, đều nhao nhao đi ra cửa hóng hớt một chút.
“Nhiều người như vậy sao?”
“Hình như tất cả người ở quê nhà tới rồi.”
Mặc dù hai người có hơi chướng mắt đối phương, nhưng khi thảo luận chuyện nhà khác, vẫn rất thích tụ lại cùng một chỗ để tám chuyện.
Nhà chồng của họ cũng có người, nhưng tiết Lạp Bát này, có vài người tới, có vài người lại không tới, các cô cũng nấu cháo Lạp Bát nhưng lại không nghĩ tới việc cùng ăn với người nhà chồng bên kia.
Mấy năm nay vẫn như vậy, thấy cho dù là ngày mùng tám tháng chạp bên chỗ Phong Ngọc Lan bọn họ cũng náo nhiệt đến thế, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
“Nhìn cái gì vậy?”
Thầy Trần thấy chị dâu Trần vẫn đứng ở ngoài cửa, cho nên tò mò hỏi.
Ông ấy và các con đã bắt đầu ăn rồi.
Chị dâu Trần đóng cửa đi vào, nói về sự náo nhiệt bên nhà Phong Ngọc Lan: "Chỉ mỗi một tiết Lạp Bát thôi cũng cần người một nhà tụ họp lại cùng một chỗ ăn cơm sao?”
“Không phải người một nhà chúng ta cũng ăn cùng nhau hay sao ạ?”
Con gái của cô ấy húp một ngụm cháo rồi nói.
“Sao mà giống nhau được? Chúng ta luôn sống chung với nhau, nhưng ông bà nội của các con lại sống ở dưới quê nhà, chúng ta chưa từng được gặp họ vào tiết Lạp Bát.”
Sau khi chị dâu Trần ngồi xuống, bưng chén cháo của mình lên, cuộc sống nhà bọn họ rất tiết kiệm, nấu cháo Lạp Bát cũng chỉ có mỗi món này, không hề có món ăn nào khác.
Dù sao cũng là một mình thầy Trần nuôi mấy cái miệng trong nhà.
“Vậy thì quan hệ người trong nhà của cô giáo Phong đúng là rất tốt.”
Thầy Trần chỉ thuận miệng nói một câu, kết quả lại đ.â.m vào chỗ đau của chị dâu Trần, nhất thời buông chén cháo xuống bắt đầu buông lời mắng chửi người.
Tất nhiên là nói cha mẹ chồng thiên vị, cùng với chuyện năm đó cô ấy bị mẹ chồng giày vò, thầy Trần nghe thôi đã thấy phiền lòng, ăn cháo xong đi thẳng đến trường học.
Phong Ngọc Lan bọn họ ở bên này vui vẻ ngồi ăn cơm cùng nhau, Nguyên Khang giống như một chú ong nhỏ cần cù, hết gắp thức ăn cho người này rồi lại múc cháo cho người kia.
Sau khi ăn cơm xong, vợ chồng chị dâu hai Đường thật sự không cho Phong Ngọc Lan và mẹ Đường chạm tay vào, tự dọn dẹp sạch sẽ bát đũa và phòng bếp, tiếp theo ngồi xuống nói chuyện phiếm với bọn Phong Ngọc Lan.
Phong Ngọc Lan phải đến trường lúc hai giờ, cho nên một giờ năm mươi đã ra ngoài, Nguyên Khang lề mề, đến phút thứ năm mươi sáu mới đi, đến được lớp cũng vừa lúc chuông báo vào học vang lên.
Buổi chiều, cha Đường và mẹ Đường cùng đi dạo phố, sau khi mua chút đồ, lại ngồi lên xe bò về quê.
Mẹ Đường cười tủm tỉm quay trở lại nhà, thím Trương vừa giặt xong quần áo cũng chuẩn bị lên lầu, cho nên hai người cùng đi chung.
“Nhà bà trưa nay náo nhiệt quá.”
“Ông nhà với hai vợ chồng thằng hai tới thăm chúng tôi.” Mẹ Đường cười tủm tỉm.
“Tình cảm gia đình bà tốt quá.” Thím Trương cảm khái một câu: "Đến độ tuổi của chúng ta, có thể đối xử tốt với con dâu, còn có chuyện muốn nói với bạn già, thật sự là không dễ dàng gì.”
Mẹ Đường cũng biết chút ít về tình hình của nhà thím Trương, thím Trương và thầy Trương có tổng cộng ba đứa con, đều đã thành lập gia đình, nhưng bởi vì cả ba đứa nhỏ đều lớn lên cùng ông bà nội từ bé cho nên cũng không thân thiết với họ lắm.
Không đến ngày lễ ngày tết, căn bản là không gặp được.
Hơn nữa vẫn còn có một chuyện, sau khi hai người được phân cho nhà lớn cũng không tới ở, căn nhà kia để làm nhà cưới cho con trai út, điều này làm cho cậu cả và cậu hai cảm thấy rất không cân bằng, không những quan hệ giữa mấy đứa con trai căng thẳng, ngay cả giữa mấy con dâu cũng không hòa thuận gì cho cam.
Mẹ Đường tùy ý đáp lại vài câu liền chuyển đề tài, nói đến kỳ nghỉ ở trường học.
Thím Trương cũng theo lời bà thảo luận về chuyện khác, sau khi về đến nhà, thím Trương ngồi ở nhà chính thở dài, so người này với người kia, đúng là làm người ta tức c.h.ế.t mà.
Chờ đến khi bọn Phong Ngọc Lan tan học trở về, mẹ Đường đã nấu xong nước tắm: "Mau đi tắm đi."
Cô tắm sạch rồi, lúc này đang ngồi bên cạnh lò sưởi hong khô tóc.
Chỗ tắm rửa ở tầng này xem như cũng có nhân tính, phân chia nam nữ, cho nên Phong Ngọc Lan xách hai thùng nước tắm nóng hổi xuống lầu, Nguyên Khang cầm chậu và quần áo thay đi theo phía sau.
Thùng nước này quá nặng, Nguyên Khang xách đi có hơi tốn sức.
Sau khi tắm xong rồi tự hong khô tóc cho bản thân, mọi người thu dọn phòng một chút, sau đó mới xách túi rác ra ngoài khóa cửa lại.
Thầy Trương chắp tay sau lưng, vừa mới lên lầu hai liền gặp cả nhà đang đi ra ngoài: "Ồ, đang định đi đâu đấy?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-189.html.]
"Một người bạn chuyển nhà, đi qua ăn mừng nhà mới."
Phong Ngọc Lan cười nói.
"Chuyện tốt, chuyện tốt."
Thầy Trương gật đầu, nghiêng người cho họ đi trước, không gian của cầu thang này không rộng bằng trường học.
Khi đến cổng lớn màu vàng, Nguyên Khang đưa mắt nhìn mấy lần: "Bà nội, mẹ, màu cổng của đội vận tải sao lại tươi đẹp như vậy?"
"Có lẽ là họ thích như thế." Mẹ Đường thuận miệng trả lời.
Khi sắp đến phòng bảo vệ, Phong Ngọc Lan nhìn thấy Tiểu Diệp Tử đang ngồi xổm ở cổng, chổng m.ô.n.g lên không biết đang làm gì.
"Tiểu Diệp Tử?"
Nguyên Khang chạy tới trước kêu một tiếng.
Tiểu Diệp Tử lập tức vứt ngọn cỏ nhỏ trong tay, chạy đến trước mặt Nguyên Khang ôm chặt lấy chân của nó, bàn tay nhỏ bẩn ấn cho nó mấy dấu tay nhỏ: "Anh Nguyên Khang! Em ra đón các anh!"
Nguyên Khang xoa xoa dấu tay bẩn trên quần, trực tiếp bế thằng nhóc này lên, Tiểu Diệp Tử còn nhỏ, Nguyên Khang ôm không tốn sức, nhưng cũng không nhẹ.
"Thưa bà, dì Phong."
Tiểu Diệp Tử tựa lên vai của Nguyên Khang, cười hì hì chào hỏi mấy người Phong Ngọc Lan đi theo phía sau.
"Cháu không sợ à, tự mình xuống đây luôn?"
Mẹ Đường nói đùa.
"Cháu mới không sợ đâu! Xung quanh đây đều là các chú thím của cháu, chỉ cần cháu không ra khỏi cổng thì sẽ không có bắt cóc trẻ con."
Tiểu Diệp Tử đắc ý nói.
Một thím vừa mua muối xong, đi ngang qua bên cạnh nghe vậy liền cười ha ha: "Tiểu Diệp Tử, con thật là thông minh."
Cũng đúng, trong khu ký túc xá này đều là người nhà của đội vận tải, ra vào lại có bảo vệ đăng ký, đúng là khá an toàn.
Nhà của mấy người Tống Chi là căn nhà ở tận trong cùng, họ đến muộn, được xếp đến căn phòng ở tầng năm, cũng là tầng cao nhất.
Đối với mấy người mẹ Đường, đã rất lâu không có leo cao đến như vậy, mấy người Phong Ngọc Lan còn đỡ, nhưng mẹ Đường và Tiểu Diệp Tử thì đã có chút khó thở.
Vào hành lang, Tiểu Diệp Tử không cho Nguyên Khang bế, nhất định phải tự đi.
Nó ở phía trước dẫn đường, lên được một tầng liền giơ bàn tay nhỏ của mình lên phía trước, dùng một bàn tay khác đè một ngón tay nhỏ trong đó xuống, ấn cho đến khi bàn tay kia thành nắm đấm, mặt thằng nhóc phấn khích chỉ vào cánh cửa bên phải: "Đến nhà rồi!"
Vừa dứt lời, cánh cửa khép hờ bị mở ra, Hồng Kiến Quân cười híp mắt nhìn bọn họ: "Nào nào nào, vào nhà ngồi."
"Cha ơi, con dẫn mọi người đến đó." Tiểu Diệp Tử tranh công nói.
"Giỏi quá đi." Hồng Kiến Quân không chút keo kiệt lời khen của mình, khen đến mức Tiểu Diệp Tử sắp bay luôn lên trời, lôi kéo Nguyên Khang mạnh mẽ nói là lần sau sẽ đi đón bọn họ nữa.
Nguyên Khang chơi cùng Tiểu Diệp Tử, Phong Ngọc Lan vào phòng bếp gặp Tống Chi, kết quả nhìn thấy người nấu ăn ở bên trong chính là cha Hồng và mẹ Hồng.
Mặc dù kinh ngạc nhưng Phong Ngọc Lan vẫn tươi cười chào hỏi, cha mẹ Hồng cũng rất nhiệt tình, kêu cô lên nhà trên ngồi chờ đến bữa ăn.
Lúc này mẹ Đường cũng đến, thấp giọng nói với Phong Ngọc Lan: "Đang ở trong phòng đó."
Sau đó cười híp mắt đi vào phòng bếp để giúp đỡ, ba người trạc tuổi nhau rất nhanh liền bắt đầu trò chuyện.
Trong lòng Tống Chi khó chịu, nhưng nghe thấy mấy người Phong Ngọc Lan đến, vẫn đi ra khỏi phòng: "Chị Phong."
Thấy hai mắt cô ấy đỏ ửng, Phong Ngọc Lan mỉm cười đi đến kéo tay của cô ấy đi vào trong phòng: "Để chị xem phòng của mấy đứa."
"Ôi." Biết cô vì suy nghĩ cho mình, Tống Chi vội vàng nắm lấy tay của cô, nhìn từng nơi trong phòng một lần, sau đó mới đưa Phong Ngọc Lan vào phòng của mình, sau khi vào trong phòng, Tống Chi liền đóng cửa lại.
"Em thật sự không ngờ là họ sẽ đến." Tống Chi tức giận cực kỳ: "Trước khi xuống nhà, bọn họ rất tức giận, nói chúng em không về nhà ở, nóng nảy dữ lắm, đã nhiều năm như vậy rồi, còn, còn bởi vì đứa bé kia mà nổi giận với bọn họ."
"Bọn họ còn đến nhà ngang làm loạn một trận, sau đó nói sẽ không tiếp tục đến cửa nhà của chúng em nữa, hồi trưa hôm nay em nghĩ rằng dù sao thì cũng là mùng tám tháng chạp, cho nên kêu anh Quân đưa cho Tiểu Diệp Tử, còn có cháo mùng tám tháng chạp cho bữa trưa, ai biết được đến chiều bọn họ lại tới đây."
Còn tự mua đồ ăn, cười híp mắt nói bọn họ làm bữa tối, tối nay sẽ đãi mấy người Phong Ngọc Lan, để cho cô ấy nghỉ ngơi thật tốt.
"Chắc là biết em có thai rồi."
Phong Ngọc Lan nói.
Tống Chi sững sờ, lập tức phản ứng lại: "Đúng là có khả năng này, em không nói với họ, vậy chắc là anh Quân hoặc là Tiểu Diệp Tử nói ở bên kia rồi."
"Vậy chắc là Tiểu Diệp Tử." Phong Ngọc Lan che miệng cười một tiếng: "Lúc bọn chị trên đường đến đây, nó khoe khoang với Nguyên Khang là sắp có em gái rồi."
Tống Chi đỡ trán, hít vào một hơi.
"Thằng nhóc này..."
Cứ ngồi ở trong phòng cũng không phải phép, cho nên sau khi Tống Chi và Phong Ngọc Lan nói chuyện ở trong phòng một lúc xong liền lên nhà trên ngồi nói chuyện, mẹ Đường cũng bị Hồng Kiến Quân mời ra ngoài ngồi, anh ấy tới phụ.
Phong Ngọc Lan gọi Tiểu Diệp Tử đến trước mặt, nhỏ giọng hỏi: "Trưa hôm nay lúc con đến nhà ông bà nội, có phải đã nói chuyện em gái rồi không?"
Tiểu Diệp Tử gật đầu: "Ông bà nội rất vui luôn, nhưng mà ông bà nói là em trai, con không vui, con thích em gái cơ."