Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 186
Cập nhật lúc: 2024-08-17 16:37:28
Lượt xem: 97
Buổi trưa khi chuông tan học vang lên, Nguyên Khang chạy về trước, muốn hâm nóng cháo và màn thầu để Phong Ngọc Lan về nhà có ăn ngay.
Kết quả vừa lên lầu hai đã thấy cửa mở, nghe được tiếng anh hai Đường từ bên trong, Nguyên Khang gọi lớn: "Bác ơi?"
"Là bác là bác." Anh hai Đường cười, thò đầu ra từ cửa: "Đến đây, bác ôm một cái nào."
Nguyên Khang rất là vui vẻ bước tới, được anh hai Đường đỡ lên: "Nặng quá."
Nguyên Khang cười khúc khích dùng tay xoa đầu mình: "Cháu còn cao thêm hai centimet!"
"Ồ, trong hai ngày đã cao thêm?"
Anh hai Đường đặt nó xuống, thì thấy nó thực sự đã cao lên.
Mẹ Đường ngẩng đầu lên, chỉ vào giày của Nguyên Khang, anh hai Đường túm lấy Nguyên Khang đang định bỏ chạy, cởi giày nó ra thì phát hiện bên trong có hai lớp lót.
"Hay lắm, cháu còn lót hai lớp!"
Nguyên Khang la lớn: "Đó không phải lỗi của cháu! Đôi giày này cha mua cho cháu vừa to vừa dài, cháu không mang cỡ đó, khi học thể dục cháu cũng không chạy được!"
Vừa lên cầu thang Phong Ngọc Lan đã nghe thấy tiếng ồn ào từ nhà của mình, cô bước nhanh hơn, khi đến cửa nhà cô đã thấy anh hai Đường với Nguyên Khang đang đùa giỡn.
"Anh hai."
Anh hai Đường lập tức để Nguyên Khang yên, chỉnh sửa lại mái tóc hơi rối bời của mình rồi chào Phong Ngọc Lan.
"Bây giờ mới biết xấu hổ sao?" Mẹ Đường cười mắng: "Đi, dắt Nguyên Khang đi rửa tay rồi quay lại.”
"Vâng." Anh hai Đường đáp, nâng Nguyên Khang lên rồi đi xuống lầu.
Khi Phong Ngọc Lan trở về đã rửa tay ở dưới lầu, cô đến giúp bày thức ăn, mẹ Đường hơi do dự, cuối cùng vẫn hỏi Kiều Tư Vũ đã đến phải không.
"Có đến, cô ta nói vài câu với Nguyên Khang, nhìn thấy chúng con liền chạy đi."
Phong Ngọc Lan nghĩ tới chuyện ngày hôm đó, cô thấy buồn cười.
Thấy biểu hiện của cô vẫn như bình thường, mẹ Đường biết Kiều Tư Vũ không làm chuyện gì quá đáng thì mới cảm thấy nhẹ nhõm.
"Sau này nếu cô ta có đến thì đừng quan tâm cô ta, lúc trước chúng ta đã nói chuyện Nguyên Khang sẽ do chúng ta nuôi nấng, nhà họ Kiều sẽ không có bất kỳ mối liên hệ nào với chúng ta, là họ cắt đứt quan hệ, bây giờ Nguyên Khang đã lớn, họ muốn hái đào sao? Nằm mơ đi!"
Mẹ Đường hơi tức giận nói.
"Con hiểu rồi mẹ, mẹ đừng tức giận." Phong Ngọc Lan bưng màn thầu với cháo lên bàn.
Sau khi ăn trưa, anh hai Đường giúp dọn dẹp bát đĩa, còn lau sàn rồi mới đi.
Vì hiệu trưởng nói rằng có một cuộc họp ngắn lúc một giờ chiều, nên sau khi ăn xong, Phong Ngọc Lan đã đến trường học.
Bây giờ trong nhà chỉ có mẹ Đường và Nguyên Khang.
Nguyên Khang lấy hai mươi đồng ra đưa cho mẹ Đường: "Thím ấy nói mười đồng cho cháu, mười đồng cho ông với bà dùng, còn nói thím ấy đều biết ông bà đối xử với cháu rất tốt."
Trước khi mẹ Đường lên tiếng, Nguyên Khang đã thuật lại những gì Kiều Tư Vũ nói xấu Đường Minh Sơn và Phong Ngọc Lan trước mặt nó: "Thím ấy còn nói chờ khi thím ấy giàu có sẽ đón cháu đi, cháu không chịu đi!"
Mẹ Đường nghe xong tức giận đến mặt đỏ bừng.
"Cô ta dựa vào đâu mà đưa cháu đi? Cô ta có quyền gì mà đưa cháu đi!"
Sau khi sinh, cô ta ở cữ trong tháng rồi bỏ đi, sau đó không hề quan tâm gì đến Nguyên Khang!
"Bà nội đừng tức giận, cháu sẽ không đi đâu." Nguyên Khang ôm lấy cánh tay bà: "Nhưng mà bà nội ơi, hình như thím ấy đang giấu chúng ta điều gì đó, đã nói ở đây sẽ xảy ra chuyện lớn mà cháu không biết."
Mẹ Đường sửng sốt, chuyện lớn?
Chuyện lớn gì?
Mẹ Đường không biết được không yên tâm, vào thứ sáu về quê bà nói chuyện này với cha Đường: "Ông thấy ở đây có thể xảy ra chuyện lớn gì? Dù sao nhà họ Đường chúng ta không hề có lỗi với nhà họ Kiều họ."
Cha Đường cụp mắt xuống, mân mê tẩu thuốc, nghe vậy quay đầu nhìn bà: "Hai năm này sức khỏe của bà cũng tốt."
"Đúng vậy, tinh thần cũng tốt." Mẹ Đường không biết sao lại đổi chủ đề, nhưng vẫn gật đầu.
"Nếu như, tôi chỉ nói là nếu như, ở đây thực sự xảy ra chuyện lớn bà có thể chịu được không?"
"Đã ở cái tuổi này rồi, có gì mà không chịu nổi, ngay cả chuyện thằng hai không thể có con tôi cũng chịu được."
Mẹ Đường thấy không có chuyện lớn nào khiến bà không chịu nổi, trừ phi người trong nhà mắc bệnh hiểm nghèo.
Bỏ bỏ bỏ, không được suy nghĩ lung tung.
Cha Đường cười, rồi nhìn qua Nguyên Khang với A Tráng đang chơi trong sân, đứa trẻ này được nuôi dưỡng ở nhà họ nhiều năm như vậy, được dạy dỗ rất tốt, cộng thêm vợ chồng thằng ba cũng đối xử với nó rất tốt, ông dường như đã quên đi xuất thân của Nguyên Khang.
Thấy ông nhìn chằm chằm vào Nguyên Khang, mẹ Đường nheo mắt lại, tay bỗng nhiên xiết chặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-186.html.]
"Mặc kệ có chuyện gì, đây là của chúng ta, không ai có thể lấy đi."
Lời nói này của cha Đường khiến sắc mặt mẹ Đường thay đổi.
"Lão già…"
Lúc này, chị dâu họ dẫn Yêu Muội đi chơi, khi đi ngang qua mấy đứa Nguyên Khang, cô ta nhìn Nguyên Khang cười nói: "Càng lớn càng đẹp trai, sau này lớn lên cháu sẽ đẹp trai giống cha cháu."
Mẹ Đường giật mình, nhìn kỹ khuôn mặt Nguyên Khang, càng nhìn càng hoảng hốt.
Đứa trẻ này trông không giống Kiều Tư Vũ, nhưng nó cũng không giống… Đường Minh Sơn.
Thấy sắc mặt bà không ổn, cha Đường đưa tay vỗ vỗ vai bà, ông có ý trêu bà nói: “Không phải nói không có gì không chịu được sao?”
“Lão già!”
Mẹ Đường vừa hoảng vừa tức giận đánh ông mấy cái, lúc này chị dâu họ đang nói chuyện với chị dâu hai Đường, không ai để ý đến hai người họ.
"Có phải ông đã biết chuyện gì?"
Mẹ Đường kéo ông vào phòng hỏi.
Cha Đường bảo bà ngồi xuống trước, rồi đi ra ngoài cho rót cho bà một cốc nước ấm để bà uống thuốc trước.
Sau đó mới từ từ kể chuyện năm đó…
Sau khi mẹ chồng trở về quê, Phong Ngọc Lan thấy bà có gì đó không ổn, giống như có điều gì muốn nói với mình, nhưng khi cô nhìn sang thì bà lại làm như không có chuyện gì, quay đầu đi chỗ khác.
Hơn nữa, Phong Ngọc Lan nhận ra rằng mẹ Đường thường xuyên ngẩn người nhìn Nguyên Khang làm bài tập, không chỉ cô phát hiện được mà Nguyên Khang cũng phát hiện.
Có một ngày hai người ra ngoài mua thức ăn, Nguyên Khang đã nói đến chuyện này: "Bà nội thường xuyên nhìn con ngẩn người, do con làm sai chuyện gì sao?"
Phong Ngọc Lan hỏi nó: "Mấy ngày qua có xảy ra chuyện gì đặc biệt không?”
“... Ngoại trừ bà có ghé qua thì hình như không có chuyện gì khác." Nguyên Khang nói xong gãi đầu: "Đúng rồi, lúc con đưa tiền cho bà nội đã nói với bà những lời mẹ con nói.”
Để phân biệt mọi người, Nguyên Khang gọi như vậy.
"Con nói lại cho mẹ những lời đó đi."
Phong Ngọc Lan nói.
Nguyên Khang nghe lời làm theo. Sau khi nghe xong Phong Ngọc Lan đưa Nguyên Khang đến dưới lầu, để nó mang thức ăn về trước, cô đi đến văn phòng trường.
Trên bàn hiệu trưởng Lý có một chiếc điện thoại công cộng, giáo viện có thể dùng tự nhiên.
Phong Ngọc Lan gọi trực tiếp đến trường của Đường Minh Sơn: "Xin chào, xin hãy giúp tôi tìm…"
Mười phút sau điện thoại reo lên.
Phong Ngọc Lan nhanh chóng nghe máy: "Minh Sơn?"
"Là anh."
Giọng nói của Đường Minh Sơn vẫn còn hổn hển, biết ngay sau khi nghe thấy thông báo từ loa, anh đã chạy tới.
Để chuyện trở nên ngắn gọn, Phong Ngọc Lan nói thẳng: "Hình như mẹ đã biết chuyện của Nguyên Khang."
Đầu bên kia im lặng vài giây.
"Sớm muộn gì mẹ cũng biết, có cha ở bên, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì lớn, hai năm này sức khoẻ của mẹ cũng tốt, mà trước đó anh hai đi kiểm tra xảy ra vấn đề, mặc dù đau lòng nhưng sức khỏe vẫn không có gì không ổn."
Khi ấy giữ lại Nguyên Khang vì lúc đó sức khoẻ mẹ Đường không tốt, lại rất thương đứa trẻ này, vì để cho bà có động lực cố gắng chăm sóc sức khoẻ mình, nên không nói cho bà biết xuất thân của Nguyên Khang.
"Giấy không gói được lửa, hơn nửa năm rồi cha đã tìm em nói chuyện, chuyện Nguyên Khang sớm muộn gì cũng nói cho mẹ biết."
Phong Ngọc Lan cũng biết chuyện này.
"Được, thời gian này em sẽ chú ý tình hình của mẹ nhiều hơn, có chuyện gì em gọi điện cho anh."
"Được."
Khi mẹ Đường biết Nguyên Khang không phải con của Đường Minh Sơn, phản ứng đầu tiên của bà là hối hận, lúc trước không nên nghe Kiều Tư Vũ nói nhảm cho cô ta vào cửa, thật có lỗi với Đường Minh Sơn.
Phản ứng thứ hai là có lỗi với Phong Ngọc Lan, bà thấy những năm nay cô không muốn có con vì quan tâm đến cảm xúc của Nguyên Khang.
Vậy nên mấy ngày nay bà muốn nói vài câu với Phong Ngọc Lan nhưng lại không biết phải nói gì.
Về phần Nguyên Khang, cho dù không phải con cháu của họ, mẹ Đường cũng cảm thấy thương nó, dù sao nó là đứa trẻ do chính tay mình nuôi nấng, chuyện của người lớn không liên quan đến đứa trẻ.
Nhưng vừa nghĩ tới lời Kiều Tư Vũ nói định đưa nó đi, mẹ Đường đã khó chịu trong lòng, lúc trước bà nghĩ Nguyên Khang là con cháu nhà mình thì Kiều Tư Vũ chắc chắn không thể đưa đi, nhưng giờ không có quan hệ huyết thống, Kiều Tư Vũ làm vỡ chuyện, Nguyên Khang còn ở lại sao?
Đứa trẻ này tuy còn nhỏ nhưng lòng tự trọng rất lớn.
Chuyện này càng nghĩ càng thấy phiền, mẹ Đường nghĩ đến bản thân bị bệnh.